Cùng với sự tuyên truyền rộng rãi của phim thần tượng, vận khí bốn người cũng theo đó mạnh mẽ đi lên, tin tức về họ chưa bao giờ là hết hot. Tựa hồ trong vòng một đêm, nhà nhà đều biết đến họ.
Gần hàng ghế chờ ở tàu điện ngầm, quảng trường, tấm biểu ngữ lớn ở siêu thị,...Đều có thể thấy được hình ảnh của họ, The Legacy, chỗ nàocũng có.
Tất cả hết thảy đều nhờ vào ESE ngày trước giúp bọn người Đỗ Văn Tu đắp nặn nên hình tượng vừa tốt đẹp vừa cao quí như ngày hôm nay.
Hơn nữa bọn họ ra mắt công chúng không lâu, người đại diện là Amanda vốn thông minh lanh lợi lại quản cực nghiêm, căn bản không có nhiều vụ tai tiếng tình dục. Đây chính là điển hình của hình tượng tốt đẹp trước công chúng, độ nổi tiếng bao phủ cũng đồng nghĩa với việc được nhiều công ty xem trọng, tranh nhau mời bọn họ chụp quảng cáo.
Chính là sự nghiệp thành công đó, đằng sau hình tượng đẹp đẽ mà họ duy trì là bao khổ cực, Schedule (ở đây là nói đến lịch làm việc đó đa) của bốn người cơ hồ đều kín hết, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có.
Không ngừng đuổi theo lịch trình đã được sắp xếp, quay phim đến tận khuya.
Yêu sách trả thù lao quảng cáo kể ra chỉ ở mức thường*, không cao như những ngôi sao hạng A khác nhưng so ra cũng không thấp, thực tế đây chính là mánh lới. Bọn họ chân chính ra mặt nói phí đều do ESE sau lưng bòn rút, còn muốn bốn người họ phân nhau số còn lại. (ôi mấy cái công ty chết tiệt mà TT__TT)
(*: nguyên văn là "Quảng cáo trả thù lao yêu sách có bảy vị sổ" k biết có f là chỉ mệnh giá tiền 7 chữ số k nữa, k rõ nên mình để chữ thường lun, đằng sau là tui chém cho hợp câu văn ý mờ).
Một thời gian sau đó, khi quay các tiết mục giải trí, họ cũng không còn tâm tình kích động như lúc đầu.
Chỉ có điều là rõ ràng không được nghỉ ngơi tốt, lại phải làm ra vẻ tinh thần khỏe khoắn, tỏ ra thoải mái vui mừng, hơn nữa ở một phương diện vài vấn đề đã bị hỏi đi hỏi lại ở các tiết mục khác, không có cảm giác gì mới, lại đành máy móc lặp lại nhiều lần...
Lúc này đây bốn người Đỗ Vân Tu lại tham gia một tiết mục hỏi đáp.
Tiết mục tiến hành đến giữa, nữ MC lấy ra một tờ báo cho bọn họ xem:"Đây là một nữ tỷ phú muốn bao nuôi nam minh tinh TOP 10. Bốn vị đều có mặt trên báo a!"
Bốn người kinh ngạc nhìn thoáng qua tờ báo.
Luôn luôn trong trạng thái mệt mỏi, bọn họ thật có điểm bị tin tức này làm cho giật mình.
Mặc dù so với vòng lẩn quẩn trước kia ở showbiz, những tin tức thế này hắn xem trên mấy tờ báo lá cải cũng không ít, nào là nữ minh tinh xinh đẹp bị doanh nhân giàu có bao nuôi làm tình nhân, còn có cái gì mà bữa tiệc giới siêu sao,...
Nhưng là, bọn hắn...
Bao nuôi? Bởi nữ tỷ phú?
"Ha ha, để tôi tới đọc bài báo này xem...Oa, Chử Phong xếp thứ nhất, số tiền đưa ra một năm bị bao dưỡng những 6000 vạn!!" Nữ MC uyển chuyển hàm xúc cười, liếc mắt nhìn vẻ tuấn mỹ của Chử Phong một cái."Ha ha, phải không? Tôi còn tưởng rằng sẽ cao hơn chút chứ." Chử gió sang sảng cười to.
Đại khái vai diễn của hắn trong phim "The Legacy" chính là một công tử thế gia giàu có,...đạo cụ và trang phục con nhà giàu, phi cơ, du thuyền, khu nhà cao cấp, đồ cổ danh họa cái gì cũng có. Kể ra nữ tỷ phú mang Chử Phong ra ngoài cũng có chút cấp bậc, thể diện đi.
"Vân Tu cũng rất được người xem trọng nha! Một năm 3000 vạn, xếp thứ tư..." Đỗ Vân Tu như trước vẫn không nói gì thêm, chỉ là ngại ngùng cười cười.
Trải qua nửa tiết mục, nữ MC đối với bốn người họ cũng có chút ấn tượng, đại khái có thể đoán được tính tình từng người.
Chử Phong cùng Đằng Trạch, tính cách hai người bá đạo, lại có chút tự mãn. (hai ảnh thích nge ngtar khen, đàn ông hầu như đều z chứ k f kiêu gì đâu :]]])
Nguyên nhân có lẽ chính là sự tự tin bởi vẻ ngoài của mình, một người thích đùa, một người lại thích được show khen ngợi, so sánh mà nói, Vân Tu cùng Úy Dật Phi lại trầm tĩnh hơn.
Nhất là Vân Tu.
Hắn đối với người khác rất lịch sự, nhã nhặn, không chút kiêu kì tỏ ra mình là thần tượng nổi tiếng, cũng không tự mãn về vẻ ngoài mỹ mạo của mình, cho nên không khó hiểu khi nữ sinh thấy hắn đều ái mộ.
Nhưng chính vẻ ôn nhu thản nhiên nhưvậy, hoặc là nói, thu liễm. Ngược lại nhường nữ MC đùa vài câu, khiến hiệu suất tiết mục càng tăng lên.
"Đằng Trạch cùng Úy Dật Phi lần lượt ở vị trí thứ bảy và thứ mười..."
Sau khi tiết mục ghi hình xong, thời gian cũng đã muộn.
Công ty hiện tại đặcbiệt cấp bọn họ một chiếc xe để tiện di chuyển, tuy rằng so ra kém cỗ xe cấp bậc tổng thống Ford E450* màu trắng của Tạ Di, nhưng trang phục diễn xuất, đồ dùng hóa trang cũng có thể đặt trong xe, phi thường tiện lợi.
(*: nó như thế này này *chỉ xuống* bên trong là không gian như một căn phòng mini đầy đủ tiện nghi, huhu đúng là ng có tiền mà >.<)
Amanda hôm nay vắng mặt, tài xế bắt đầu lái xe.
Đỗ Vân Tu tính toán thời gian, ý định nhắm mắt dưỡng thần, để dành thể lực sáng mai quay phim.
Chử Phong đột ngột lên tiếng: "Các cậu nói, cái bài báo kia có phải thật hay không vậy?"
Có thể xuất hiện trước công chúng, một phần đều do vóc dáng bọn họ so ra có phần tuấn mỹ hơn người bình thường. Thực hiện được mộng minh tinh (giấc mơ làm minh tinh), cũng vì điều này mà tiếp tục cố gắng.
Nhưng không người nào có thể biết trước mình có thể nổi tiếng hay không, ai cũng chẳng biết bản thân phải cố gắng bao lâu.
Sau khi trải qua sàng lọc nghiêm khắc để được chọn lựa tiến vào ESE, hiện giờ đùng một cái trở nên nổi tiếng, mộng đẹp trở thành sự thật, được vô số người ngưỡng mộ, cuồng nhiệt mê luyến.
Như vậy, cảm xúc lại càng lẫn lộn, đầu tiên là vui sướng, là kích động, là cảm tạ...
Thậm chí có khi trên tiết mục nào đó nói ra một câu thật lòng, chân tâm thật ý: "Cám ơn mọi người, cám ơn sự ủng hộ của mọi người." (ôi, :'( mún rớt nước mắm...í lộn, nước mắt)
Tuy rằng ngôn ngữ cằn cỗi, nhưng chính là lời cảm tạ xuất phát từ đáy lòng, vô cùng chân thành tha thiết.
Chính là số lần cảm tạ sau đó tăng lên, quà tặng sau đó nhận được nhiều hơn, thời gian trôi qua, tập mãi cũng thành thói quen, lời nói máy móc, còn bao nhiêu là thật tâm nữa đâu?
Con người chính là như vậy, không có được, chính là độc nhất vô nhị, phi thường muốn đạt được. Khi nhận được kết quả của sự chờ đợi rồi, đã thành quen, sẽ không cảm thấy được sự trân quí.
Trước tâm tình muốn nâng niu, quí trọng.
Chính là tựa trân châu tuyệt đẹp, bị mài vê thành bột phấn bình thường, không bao giờ...có thể trở lại là viên châu tròn ngọc sáng như thỏa ban đầu, chớp động vẻ bóng loáng trong veo được nữa.
Sau đó, tham vọng càng tăng.
Muốn nhiều hơn, muốn thứ tốt hơn nữa.
"Thật sự có nhiều ngôi sao như vậy?" Đằng Trạch cũng gia nhập đề tài, "Những người kia so với chúng ta mà nói thì giá trị đưa ra (ở đây là nói tới tiền nhưng mình thấy từ mệnh giá hơi thô nên dùng z lun) cùng độ nổi tiếng cao hơn phải không?"
"Đây không phải vấn đề có cao hay không..." Úy Dật Phi khẽ nhìn sắc mặt Chử Phong, mới tiếp tục nói: "Đó là bị người bao nuôi... Việc này thật..."
"Đều là theo nữ nhân lên giường, cũng không phải việc gì quá khó! Chẳng lẽ sẽ ăn cậu sao." Chử Phong cắt đứt lời nói của Úy Dật Phi, tà ác cười, ánh mắt lóe lên tia tinh quang "Cũng là cậu sợ các nàng như lang như hổ... Ép khô cậu a." (Chử Phong hư hỏng~ing >.<)
Chử Phong nói chuyện với ngữ khí thật quang minh.
Giống như chỉ là đùa một chút, cũng không phải thái độ đồng tình đối với phương diện này.
Nhưng Đỗ Vân Tu lại mơ hồ cảm thấy được...lòng Chử Phong không phải là không dậy sóng.
Chử Phong tại ESE biểuhiện phi thường tốt, rất biết cách làm việc, rất được lòng Lệ Duệ, Phong Cảnh, và các quản lý cấp cao khác. Ngày thường làm việc cũng thực cố gắng, bỏ không ít công sức.
Có thể thấy được, ESE rất coi trọng hắn.
Giữa phim 《The Legacy》, đều lấy vai diễn hắn làm trọng yếu, phần diễn chủ yếu do hắn đảm nhiệm, người xuất hiện nhiều trên màn ảnh nhất cũng là hắn, mỗi một bước tuyên truyền, trọng tâm cũng không thiếu Chử Phong.Nhưng mà, ESE lại không ngờ rằng.
Chử Phong không phải loại người cam chịu trải qua khó khăn cùng suy sụp, cơ duyên lại gặp may để rồi sau này trở thành một diễn viên thành đạt..
Hắn vừa gia nhập giới giải trí, liền lấy được những thành tích mà người mới không thể nào đạt được. Người khác phải đi đường vòng, trải qua gian truân của nghiệp diễn, hắn lại chưa từng nếm trải qua, liền trực tiếp nhảy lên trở thành diễn viên có cấp bậc cao hơn những người kia. Hơn nữa, sự nghiệp đi lên, phi thường khí thế.
Vì thế, bao chua xót của con người trôi nổi trong ngành này, hắn nhất định phải biết. Nếu không như thế, chỉ sợ hắn sẽ không biết cố gắng, quí trọng thành tựu đạt được đằng sau cả quá trình cay đắng đó.
Nhưng Chử Phong lại cảm thấy, thù lao của mình cùng địa vị hiện tại, không ai có thể so sánh được.
Hiện giờ, hắn có thểđược xưng tụng là diễn viên đột phá lịch sử thu thị dẫn của phim thần tượng, nhưng kĩ thuật biểu diễn cùng kinh nghiệm diễn xuấtcủa hắn ít như vậy, ai có thể cam đoan thời gian sau này khi mà vô số tác phẩm tương tự thế ra đời, còn mấy người nhớ đến vai diễn của Chử Phong ngày hôm nay, hơn nữa từng diễn ra một lần, thì tất có lần thứ hai có người phá được kỉ lục đột phá rating của hắn ngày trước. Huống chi, chỉ tính hiện tại thôi, hắn chỉ được xem là diễn viên mới phất lên, cũng không phải là dạng nổi tiếng nhất nhì gì, chỉ sợ người biết đến cũng chưa tính là nhiều.
Như vậy so sánh, tâm tình tựnhiên sẽ mâu thuẫn.
Nếu không nắm chắc...
"Đã nhìn ra một chút." Đỗ Vân Tu thản nhiên nói, "Hiện tại, cậu phải trả giá một chút cho sự nghiệp sau này là chuyện thường tình, không cần phải tính toán nhiều như vậy. Vài năm sau khi quay đầu lại, cậu liền cảm thấy được, việc trước kia mình làm vẫn chưa tính là lớn lao gì đâu." (haha đập tan ý định của CP ngay và lun).
Chử Phong nhíu mày, quay đầu, cười cười.
"Nói rất đúng. Cậu dường như cái gì cũng biết, tôi thiếu chút nữa nghĩ rằng cậu vốn là người có kinh nghiệm trước đó nữa là."
Hắn đối với Đằng Trạch và Úy Dật Phi đều bày ra vẻ mặt ôn hoà.
Nhưng đối với Vân Tu.
Đáy lòng luôn...có cảm giác địa vị bản thân bị uy hiếp.
********
Mấy người bọn hắn đều là lần đầu quay phim.
Bộ phim thần tượng này của Lâm đạo diễn - được biết đến là vị đạo diễn nghiêm khắc, có thể thấy từ người điều chỉnh ánh sáng, nhiếp ảnh gia đến stylish ông tự tay lựa chọn đều là những tay già đời trong nghề, có kinh nghiệm lâu năm.
Thành phẩm ra lò, thực khiến người xem cảm thấy như thế đã đủ rồi, chẳng thể chê bai soi xét gì thêm, tình tiết theo khuynh hướng tình cảm, dễ dàng được lòng của người xem.
Cả về kết cấu của phần hậu kì, xử lí phân cảnh thế nào, loại người chi li, khó khăn thế này chỉ sợ người trong nghề mới có thể hiểu ý đạo diễn nói gì, Chử Phong bĩu môi bình phán. (vẫn giận vụ bị chửi lúc quay phim lần đầu đây mờ)Bất quá những thứkhác, tỷ như lột tả nhân vật, cho dù là Chử Phong cũng nhìn ra được, không thể chỉ quay chụp bình thường là có thể đạt được. Ánh sáng đóng vai trò cực kì quan trọng, mỗi một khâunhỏ đều cần phải tinh tế vô cùng, đem mị lực của người - vật biểu hiện ra hết, như thế mới có thể thu hút khán giả!
Hình ảnh của hắn xuất hiện trong màn ảnh, so với hắn tự soi mình trong gương, đều cảm thấy bản thân có khí chất cùng cá tính hơn bình thường nhiều.
Nhưng là, trong quá trình quay phim, bọn hắn có phần ngây ngô đối với kỹ xảo diễn xuất, khó tránh khỏi bị đạo diễn răn dạy, quở mắng.
Cho dù sau đó, diễn không đến nỗi nào, Lâm đạo diễn cũng không vì cố gắng của họ ngày hôm nay mà hạ thấp yêu cầu đối với họ.
Mặc dù là có hơi nghiêm khắc, nhưng tính cách đó của Lâm đạo diễn vẫn khiến bọn hắn âm thầm kính nể.
Diễn xuất chính là như vậy.
Giẫm lên vai người khác mà đi lên là chuyện thường tình, diễn ra trong showbiz cũng không ít. Nhưng chân chính có thể tạo dựng được danh tiếng, cách đối nhân xử thế lại kiên định, sẽ không vì thế lực đằng sau bọn họ mà e dè, nhiêu đó thôi cũng khiến mọi người phải bái phục ông.
Nhưng mà, nếu bốn người đều bị Lâm đạo diễn răn dạy, quở mắng thì thôi.
Dù sao bọn họ đều là thành viên một nhóm thần tượng, ngày thường ở cùngmột chỗ, thời gian gặp nhau so với người khác đều nhiều hơn, tự nhiên vì thế cũng thân thiết hơn.
Chính là, dù sao đều là thiếu niên huyết khí phương cương (huyết khí cương cường), khát vọng ôm ấp mộng lớn.
Làm sao có thể không thầm tranh đấu cạnh tranh, không so sánh ganh đua? Tất cả đều bắt đầu cùng một vạch xuất phát, chạy trên cùng một con đường với đích đến là sự nghiệp hào quang trong giới showbiz, coi như tư chất mỗi người bất đồng, chênh lệch cũng có thể sẽ không quá lớn...
Vì cái gì bọn hắn diễn xuất thì thường xuyên bị Lâm đạo diễn hô "cut".
Vân Tu thậm chí vài lần như vậy cũng không có. (so đo với diễn viên lâu năm làm chi a ơi =__=)
Cho dù có, cũng làbởi vì không quay trúng khuôn mặt lúc biểu tình mê người của hắn, đạo diễn phải yêu cầu điều chỉnh màn ảnh một lần nữa.
Chử Phong thậm chí chú ý tới.
Lâm đạo diễn vốn nghiêm khắc nhưng chỉ có ở thời điểm Vân Tu diễn xuất, khuôn mặt nhăn nhó mới thoáng thả lỏng, hơn nữa có khi còn hài lòng gật nhẹ mấy cái.
Chẳng lẽ trình độ diễn xuất của Vân Tu tốt đến thế sao?
Hắn như thế nào lại khôngbiết.
Không phải là đối với người mình thân thiết nhất xảy ra xung đột thôi sao? Không phải chỉ là con hạc giấy cùng lời kịch hoàn hảo thôi hay sao? Nếu đưa cho hắn vai diễn thế này, hắn còn có thể diễn khá hơn kia kìa.
Luôn luôn mang tâm tư này giấu trong lòng mãi đến khi tập cuối của "The Legacy" được khởi quay.
Trước đây, hắn vẫn xem Đỗ Vân Tu thực chất chẳng phải là đối thủ diễn xuất.Hoặc là cảnh quay khi nhớ lại quá khứ lúc nhỏ của hai người, hoặc là cảnh hắn cùng nữ diễn viên chính, Đỗ Vân Tu cùng nữ diễn viên, hoặc là phân cảnh bốn người cùng một chỗ.
Cho dù hai người cùng xuất hiện trong màn ảnh, nhân vật của Đỗ Vân Tu chính là bộ dạng tao nhã, phong khinh vân đạm.
Không có một điểm cao trào gì.
Hiện tại cần quay tập cuối của bộ phim.
Hai người ngay lần đầu xung đột, nhờ sự giúp đỡ của Đằng Trạch và Úy Dật Phi mà Chử gia bị Đỗ Vân Tu chèn ép thiếu chút nữa phá sản, rốt cuộc cũng có thể khởi tử hoàn sinh, mà cùng nữ chính tình cảm thắm thiết, tình tiết mấu chốt của phim gây cao trào chính là việc gặp được một người mua nhà (nguyên văn là hộ khách). Người này vốn có ý định lựa chọn đối tác là người tiền tài thế công (có tiền, có thế) như Đỗ Vân Tu, tuy nhiên dưới lời thỉnh cầu của nữ chính và Chử Phong, hai chọn một, liền lựa chọn cùng Chử Phong hợp tác! (theo mình thì có lẽ CP và ĐVT ở đây làm bên bất động sản)
Từ đó Chử gia hoàn toàn có thể vực dậy phản công.
Mà lúc trước, đối tác, bạn bè trong thương giới đều theo phe Đỗ Vân Tu, phớt lờ lời nhờ vả của Chử gia, nguồn tài chính không thể quay đồng vốn, mượn tiền ngân hàng đến kì trả nợ, cuối cùng bị buộc đến tuyệt cảnh! Tứ diện sở ca (bốn bề thọ địch)!
"Vân Tu, chúng ta không phải từng là bạn tốt sao? Vì cái gì cậu lại làm như vậy!"
Máy quay ngay bên cạnh, màn ảnh liền hiện lên khuôn mặt của Chử Phong.
Trải qua mấy tháng quay chụp, Chử Phong hiện tại đã dần dần quen, diễn xuất cũng có phần nhỉnh hơn lúc trước, trước máy quay, nhanh chóng tiến vào trạng thái.
Bởi vì mỗi phân đoạn đều tách ra để quay.
Đến khắc này, hắn vẫn thầm đau lòng cho rằng Vân Tu phản bội hắn, hãm hại sau lưng hắn...
Cho nên Chử Phong cố gắng khiến ngữ khí của mình hơi kích động, thể hiện tâm trạng hoài niệm đối với tình bạn kiên cố từng cho rằng không gì có thể phá vỡ của hai ngươi bấy lâu nay.
"Nói cho tớ biết! Chỉ cần cậu còn xem tớ làm bằng hữu, tớ sẽ, tớ sẽ coi như là không biết..." Bản thân không xuống tay, Chử gia cũng sẽ không đối với Vân Tu không chút lưu tình.
"... Phải không?" Thanh âm Vân Tu nhỏ đến không thể nghe rõ.
Hắn nhẹ nhàng cười, giả bộ kiên cường, cười cười, đôi mắt thanh thuần tựa hồ mang ý cười thản nhiên nhìn Chử Phong.
Chính là hốc mắt lại dần dần đỏ...
Đạo diễn không có yêu cầu, bất quá Đỗ Vân Tu vẫn phối hợp trên nội dung kịch bản, một tháng này tận lực gầy mấy cân.
Nguyên bản hiện tại mặc áo sơ mi trắng có chút rộng thùng thình, dưới bàn tay hóa trang của stylish, cả người càng có vẻ nhỏ gầy, nổi bật lên vẻ tự giễu, vô lực xoay chuyển thế cục, giữa không gian rộng lớn, thân hình cao gầy ấy lại thoáng lên nét tiêu điều.
Cổ áo rộng mở, lộ ra đường nét xương quai xanh rõ ràng, làm cho người ta mơ hồ có cảm giác đau lòng.
Chỉ là nháy mắt.
Nhưng Chử Phong lại lần đầu tiên có loại cảm giác áp bách khó hiểu.
Hắn vốn cảnh giác mạnh với Đỗ Vân Tu.
Tuy rằng lời thoại trong kịch bản là như vậy, bọn họ trong phim chính là đóng vai đôi bạn tình cảm thâm hậu, thậm chí hắn cũng có mong muốn vãn hồi tình bạn đẹp này ở trong phim,...
Chính là, Đỗ Vân Tu càng diễn, lại giống như vốn luôn coi hắn đích thực là hảo hữu.
Đối phương trên trán tràn đầy bi ai, đối mặt với hắn một hỏi một đáp, giống như phủ định hết thảy, nhẹ nhàng cười.
Tựa như, cả người phảng phất như muốn biến mất...
Nội tâm Chử Phong lại càng dậy sóng.
Bởi vì, hắn biết rõ,chính mình căn bản không xem Vân Tu là bạn tốt chân chính.