Chớp mắt một cái anh em Sở gia cùng nhị nữ đã ở nhà Ngô Nông quấy rầy không ít thời gian, Sở Giang Đông nhớ đến suy nghĩ cùng vịt con giao lưu, cũng muốn thử thăm dò hắn có phải cũng nằm mơ không, cho nên một câu cũng không có đề cập qua chuyện phải đi. Sở Giang Thiên tìm hết phương pháp chỉ ra chỗ sai của Ngô Nông, một đôi mắt suốt ngày nhìn chòng chọc hắn muốn xem xem con vịt trụi mông này rốt cuộc làm sao hấp dẫn lực chú ý của anh trai. Mà hai cô gái kia còn lại là chơi cùng Tử Vi rất vui vẻ, hai đại tiểu thư này đến ở nông thôn, cuối cùng cũng ngây thơ chất phác khoái hoạt một lần.
Nhưng là bọn họ không muốn đi, người nhà của bọn họ lại không chấp nhận được bọn họ ở lại. Mắt thấy tết âm lịch nhanh đến, Sở lão gia một cuộc điện thoại đánh tới, thúc giục bọn họ nhanh về nhà đoàn viên đoàn viên, Sở Giang Đông cho dù ngày thường độc lập tự chủ ra sao, lúc này vẫn là phải nghe lời ba ba nói, mang theo em trai gây chuyện thị phi cùng hai cô bé chạy tới Ngô ba ba Lý ba ba hai người cáo từ.
Buổi tối trước khi rời đi, tất cả mọi người giống như cảm nhận được sắp ly biệt thương tâm, Tử Vi kéo tay Trương Tuyết Kỳ cùng Lưu Vũ Đình hốc mắt đều đỏ, mà hai cô nàng cũng ôm cô, mở miệng nói: “Sau này nhất định đến nhà em chơi”. Ngay cả Louie nhị thế của Sở Giang Thiên cuối cùng cũng nổi lên tâm ôn nhu, tiến đến trước mặt Ban Ban chốc chốc liếm liếm lỗ tai của nó, chốc chốc lại dùng móng vuốt gãi gãi cổ nó.
Trong lòng Sở Giang Đông lại là không tha, thật vất vả cùng Ngô Nông có điểm tiến triển tốt, đối phương cũng thừa nhận có cảm tình với mình, nhưng là bởi vì “bí mật” lại không thể công khai ── mặc kệ như thế nào, hiện tại y phải trở về nhà, thật sự có chút khó chịu.
Nhắm mắt lại, y bây giờ còn có thể hồi tưởng lại trong phòng tắm sương mù lượn lờ, Ngô Nông dựa vào tường, nhắm mắt thở dốc. Thậm chí ngay cả cảnh tượng Ngô Nông quay mông, chân sau nhảy a nhảy ở trong phòng tắm, “Vịt con” đá a đá đều khắc vào trong đầu thật sâu. Nhưng nếu như hiện tại mà đi, lấy tính tình không được tự nhiên kia của Ngô Nông, quan hệ của hai người nói không chừng lại sẽ rút lui quay về khởi điểm.
Nghĩ đến đây, Sở Giang Đông nguyên bản đã muốn nằm ngủ từ trên giường xoay người, tùy tiện cầm qua một cái áo khoác lên người bước đi hướng về phía ngoài cửa. Mà khi tay y đụng tới tay cầm ở cửa là lúc, Sở Giang Thiên ở trên một cái giường khác đột nhiên mở miệng nói: “Anh, muộn như vậy, anh đi đâu thế?”
Tay Sở Giang Đông vẫn không có ngừng kéo cửa ra, ánh trăng bên ngoài xuyên qua khe cửa chiếu vào trên mặt y, Sở Giang Đông quay đầu nở nụ cười, nụ cười kia ở dưới ánh trăng chiếu rọi có vẻ dị thường bí hiểm: “Em cảm thấy thế nào?”
Sở Giang Thiên bên kia không có thanh âm, chỉ nghe hắn ở trên giường trở mình, sau một lúc lâu mới lên tiếng: “Anh rốt cuộc coi trọng con vịt chết kia ở chỗ nào a? Hắn tốt chỗ nào, làm cho anh không thể không thích hắn?”
Sở Giang Đông cười đến càng phát ra vui vẻ: “Hắn tốt, tự nhiên chỉ có anh biết.” Dứt lời hắn đi ra phòng, thời điểm trước khi đóng cửa còn đặc biệt dặn dò Sở Giang Thiên một câu: “Hiện tại đã muộn rồi, bạn nhỏ ngoan ngoãn ngủ nha, chuyện của đại nhân đừng có quản.”
“. . . . . . Đã biết, anh trai.” Sở Giang Thiên không tình nguyện lên tiếng, cáu kỉnh nện gối dưới đầu một cái, bắt buộc chính mình nhắm hai mắt lại.
=======
So sánh với Sở Giang Đông bên kia vì hắn mà lén lén lút lút đứng dậy du đêm, Ngô Nông không tim không phổi cũng đang ngủ thơm nức ở trong phòng, ngáy o o rung trời, thậm chí ở trong giấc mơ của hắn, còn xuất hiện cảnh tượng khôi hài một con vịt nhỏ đạp vào mông thiên nga đen một cái, đá nó xuống hồ nước. <Yu Ming: chết cười, ta đang tưởng tượng cảnh đó đây >
Sở Giang Đông tiến vào phòng của hắn, thông qua ánh trăng tối tối trong phòng, nhưng là lúc thấy Ngô Nông chân tay rạng ra nằm chổng vó ở đó, ngay cả chăn đều tùy tiện đắp ở trên người, cái chân bị thương kia, quấn băng gạc thật dày đưa ra bên ngoài chăn, trong tay nắm góc chăn, ngủ đến vô ưu vô lự. ( không buồn không lo )
Sở Giang Đông vốn có tâm tư “quấy rầy” ẩn vào trong phòng của hắn, nhưng là vừa nhìn thấy bộ dạng ngủ đến an ổn của Ngô Nông, lại không bỏ được đem hắn đánh thức bồi mình nói vài câu ái muội, đòi vài cái hôn thân mật. Sở Giang Đông thành thật ngồi xuống bên giường Ngô Nông, nhẹ chân nhẹ tay đem tứ chi ở bên ngoài chăn của hắn thu trở về, rồi mới liền như thế lẳng lặng nhìn hắn.
── vịt con, anh thật sự thích em.
Vừa mới bắt đầu Sở Giang Đông quả thật bởi vì giấc mơ kia mà đối với Ngô Nông ôm tâm tư trêu đùa, nhưng là dần dần, y đã bị vịt con luôn xấu mặt hơn nữa còn có chút bí mật hấp dẫn, chờ lúc y kịp phản ứng, trong lòng rốt cuộc đã muốn không rời được hắn.
── mỗi lần nghĩ đến em đã muốn cười, em khôi hài, em đáng yêu, em xoay xoay mông, em tinh quái, em có “ngực lớn kinh trời”. . . . . .
“Phốc.” Vừa nghĩ tới mấy chữ ngực lớn kinh trời, Sở Giang Đông vẫn là nhịn không được bật cười. Y che miệng cười đến vui vẻ, Ngô Nông lại bỗng nhiên mở miệng.
──”Thối thiên nga. . . . . .” Ở trong mộng của Ngô Nông, thiên nga đen chật vật ngã ở trên nước, mà vịt con hắn vẫy cánh dị thường đi bộ ở bên bờ.
Sở Giang Đông biết, trong lòng Ngô Nông luôn cảm giác mình là một đại thiên nga tối như mực, hơn nữa không chỉ có bên ngoài đen, tâm cũng đen. Trong ngày thường thì kêu “Sở hỗn đản” “Thối thiên nga” đến vui vẻ, bây giờ nói mớ cũng khẳng định không có gì hơn là loại câu “Tôi chán ghét anh” “Cút cho tôi” Không được tự nhiên lại đáng yêu.
Ngô Nông trong mộng, vịt con nhìn thiên nga đen xấu mặt vẫn là động lòng trắc ẩn, vươn cánh nhỏ đem thiên nga kéo lên bờ, hắn nhìn thiên nga đen dị thường chật vật kia, nguyên bản chuẩn bị tốt ngữ điệu cười nhạo lại không nói ra miệng được, miệng vịt nhỏ lúc mở lúc đóng, ngữ điệu thông báo bỗng nhiên không bị khống chế chạy ra khỏi miệng:
──”. . . . . .Tôi thích anh.”
Nguyên bản Sở Giang Đông đã làm tốt chuẩn bị tâm lý, chuẩn bị nghe Ngô Nông nói mớ chửi mình, thoáng cái liền bị thông báo trong mơ này kinh trụ. Y ngơ ngác nhìn Ngô Nông lại mở miệng ngáy o o, trong nháy mắt cho là mình nghe nhầm.
Nhưng là sẽ không , y tin tưởng chính mình rành mạch nghe được lời nói trong mơ của Ngô Nông. Y tin tưởng.
Sau đó Sở Giang Đông rốt cuộc nhịn không được, trực tiếp cúi người xuống, hung hăng hôn lên.
Ngô Nông còn đang nằm mơ, dị thường kinh ngạc nhìn thiên nga đen sau khi nghe thông báo, hùng hổ dùng mỏ của nó há một ngụm áp vào mỏ vịt của mình. Hai mảnh mỏ thật to thật dày gắt gao cắn mỏ vit ngắn ngủn mỏng manh, một bộ tư thế không đến thiên hoang địa lão vĩnh viễn không buông mỏ.
Rất nhanh , con vịt Ngô Nông trong mơ cũng không lâu lắm liền thiếu dưỡng, mơ mơ màng màng liền từ trong giấc mộng thoát khỏi đi ra ── nhưng là cảnh bên ngoài, nhưng cũng có một người mở miệng gắt gao ngăn lại môi lưỡi của hắn.
“Ngô. . . . . .” Ngô Nông giãy, Ngô Nông dùng sức giãy, Ngô Nông phi thường dùng sức giãy. Hắn một chút cũng không hợp tác ở dưới thân Sở Giang Đông xoay tới xoay lui, xoay đến Sở Giang Đông càng phát ra “hỏa đại” , liền cổ dài của “thiên nga đen” đều có xu thế ngẩng đầu.
“Cầm thú đánh lén ban đêm!” Ngô Nông cuối cùng dùng sức đẩy ra miệng Sở Giang Đông, hai tay chống ở ngực y từng ngụm từng ngụm thở gấp.
Sở Giang Đông so với hắn thông minh hơn, lý do lại nhiều: “Em đều nói anh là ‘ thối thiên nga ’, anh vốn chính là cầm thú!” Sở Giang Đông không chỉ có ngoài miệng “cầm thú”, dưới tay càng cầm thú, trên mặt y vẫn mang theo nụ cười ôn nhu kia, dưới tay lại thẳng đảo Hoàng Long một phen bắt được “vịt con” ở dưới chăn.
Ngô Nông hiện tại thực thanh tỉnh, nhưng là vịt con dưới người hắn so với hắn rõ ràng tỉnh hơn, bất quá bị bàn tay to ấm áp của Sở Giang Đông đùa bỡn vài cái, liền tinh thần chấn hưng đứng lên, duỗi thẳng cái cổ không dài của nó, ở trước mặt hai người diễu võ dương oai.
Sở Giang Đông tự nhiên mừng rỡ nhìn đến cục diện này, không để ý Ngô Nông liều mạng đẩy tay của y ra, tay giữ chặt, chân áp chân, còn móc ra “thiên nga đen” đã duổi thẳng của mình cùng “vịt con” kia chơi trò tiếp xúc thân mật.
Đã muốn đứng lên, Ngô Nông đối Sở Giang Đông cũng chứa một phần tình nghĩa. Chính là hắn cảm giác mình bị đánh lén ban đêm hơi không có mặt mũi, hắn là chủ nhà, muốn đánh lén ban đêm cũng phải là hắn đánh lén Sở Giang Đông mới đúng a! ( a? ) lại nhìn điệu bộ này, Ngô Nông sợ “thiên nga đen” kia đối với “bụi hoa cúc” của mình không có ý nghĩ tốt, cho nên mới liều mạng cự tuyệt như vậy.
Nhưng là loại cự tuyệt này ở Sở Giang Đông xem ra mềm nhũn không có lực, cùng dục cự còn nghênh không sai biệt lắm, hơn nữa y sớm bị câu thông báo trong mơ của Ngô Nông thiêu đốt lý trí thường ngày, dĩ nhiên là cậy mạnh chế phục Ngô Nông, tiếp theo chen lên giường.
Ngô vịt con vốn chân bị thương, đấu không lại Sở Thiên nga đã hoàn toàn cuồng hóa, hơn nữa anh em tốt của mình còn bị đối phương cầm lấy trong tay, cho nên chỉ có thể phí công vỗ cánh vài cái, rồi mới liền có chút buồn bực cảm thụ xúc cảm anh em tốt của hai người thân mật kề nhau.
Dù đây đã là đời thứ hai, nhưng Ngô Nông đều không có cảm thụ vui vẻ như thế này, khoái cảm hai cây gậy ma sát rất nhanh liền đốt hết sự chống cự của hắn, kéo Sở Giang Đông lăn thành một đoàn. Đợi cho tinh dịch của hai người phun ở trong tay Sở Giang Đông, hắn mời dần dần hồi thần.
“Sở hỗn đản, anh cùng ai học đánh lén ban đêm a!” Nếu đều muốn làm cùng một chỗ, ván đã đóng thuyền, Ngô Nông biết lúc này không phải thời điểm hối hận, chỉ có thể căm giận mắng y vài câu.
Sở Giang Đông cũng hồi về lý trí, nhìn tinh dịch hai người trong tay mình, đối với mình cư nhiên thiếu chút nữa Bá Vương ngạnh thượng cung cũng có chút dở khóc dở cười ── thật sự là vừa gặp phải chuyện của vịt con này y liền cả người thay đổi, nhìn xem, vốn chỉ nói lại đây đòi vài cái hôn, hiện tại cư nhiên đều thiếu chút nữa làm đến bước cuối cùng.
Thấy y không nói lời nào, Ngô Nông híp mắt lại: “. . . . .học với Sở nhị đản nhà anh?”
Sở Giang Đông nhướng mày, không rõ suy nghĩ của hắn sao có thể đem chuyện hoàn toàn không có vấn đề gì liên hệ lại với nhau: “. . . . . .Muốn tập liền tập chứ sao.” ( tập ở đây là tập kích) Dứt lời y đến gần, nhẹ nhàng hôn môi Ngô Nông.
Ngô Nông không né tránh, nhăn mày tiếp nhận.
Sở Giang Đông yêu nhất bộ dạng kinh ngạc của hắn, trong lòng sảng khoái, thế là lại đến gần hôn cái nữa.
Ngô Nông lần này mất hứng, giương nanh múa vuốt nhào lên hung hăng gặm y một ngụm.
Sở Giang Đông cũng không tức giận, hồi lại hắn một nụ hôn nhẹ nhàng.
Ngô Nông không yếu thế hôn lại.
Sở Giang Đông lại liếm.
Ngô Nông đổi sang cắn: “Anh có để yên hay không!”
“Không để yên.” Sở Giang Đông vuốt ve đầu của hắn, thật sâu hôn xuống.
Hai người lại náo loạn trong chốc lát, dần dần không có thanh âm, Ngô Nông tựa vào bên người Sở Giang Đông, bên tai chỉ có thể nghe được tiếng tim đập của hắn.
“Sở Giang Đông.”
“Ừ?”
“Anh thích tôi?”
“Ừ!”
“Tôi còn có chút với anh trong lòng, cho nên vẫn không thể thích anh.”
“Ừ.”
“Chuyện kia là một bí mật, tôi vĩnh viễn sẽ không nói cho anh biết, cho nên tôi vĩnh viễn cũng không thích anh.”
“Ừ. . . . . .”
Nói xong những lời này, Ngô Nông nhắm mắt không lên tiếng nữa, dần dần tiếng hít thở vững vàng xuống, lại bắt đầu ngáy o o.
Trong bóng đêm, Sở Giang Đông mở to mắt, khóe miệng mang theo ý cười: vịt ngốc em quả nhiên là mồm mép sắc bén, rõ ràng vừa rồi nói mớ nói “tôi thích anh”. lúc thanh tỉnh lại chết không chịu nhận ── tật xấu khẩu thị tâm phi này cần phải nhanh bỏ a.