Ngô ba ba từ trong tay Sở Giang Đông tiếp nhận Ngô Nông vẻ mặt khiếp sợ, đem hắn vững vàng thỏa thỏa phóng tới trên ghế trong sân, liền lại nhanh nghênh đón mở cửa cho bác Lý lái xe vào. Mà Ngô ma ma còn lại là nhanh gọi Tử Vi nha đầu ở cửa đối diện, dù sao cô cũng nhớ thương Ngô Nông thời gian thật dài .
Bên này Ngô vịt con ở dưới ánh mắt không có hảo ý của Sở Giang Thiên đặc biệt câu nệ ở trên ghế giật giật mông, thật giống như trên ghế có thứ gì tùy thời châm đến mông trụi của hắn. Hắn không rõ tại sao mình ở nhà đều không thể hảo hảo thư giãn một tí, lại còn muốn ngồi nghiêm chỉnh giống như ở báo cáo công tác. Hắn nuốt nuốt nước miếng, ra vẻ ngạnh khí hỏi Sở Giang Thiên: “Nhị Đản, ngươi ở nơi này làm cái gì?”
Sở Giang Thiên cười hắc hắc, đem ngón tay nắm khanh khách: “Học đệ a, cậu cảm thây tôi là cái loại người có thể làm cho cậu chặt đẹp một khoản còn không trả thù sao?” Hắn xoa thắt lưng có chút tự đắc nói: “Chúng ta đặc biệt đi máy bay từ A thành đến nơi này, bất quá mới dùng một giờ mà thôi, còn vận chuyển xe thể thao ── Porsche của tôi đến đây! Cậu gặp qua đi!”
Ngô Nông hừ một tiếng, trong lòng tự nhủ đâu chỉ gặp qua, hắn còn lái qua suốt tám năm: “Gặp qua lại thế nào, chưa thấy qua lại thế nào? Dù sao là rơi vào trong hố không ra được!” Quả nhiên lời của hắn vừa ra khỏi miệng, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Sở Giang Thiên vừa đỏ vừa trắng, hết trắng rồi đỏ, miệng đóng đóng mở mở tìm không ra một câu phản bác.
“Còn quần áo của anh là chuyện gì?” Ngô Nông mắt thấy kỳ khai đắc thắng, trong lòng kia kêu một cái thích a. Hắn dần dần phóng mở, cũng có công phu nhìn kỹ xem Sở Giang Thiên mặc đồ, vừa rồi trong sân tối, hai người bọn họ lại cách khá xa, cho nên cũng không có chú ý tới Sở Nhị đản mặc là cái gì, nhưng hiện tại cách gần, hắn càng xem thân quần áo này càng nhìn càng quen mắt. Màu lam, bên cạnh có đường thẳng màu trắng, thậm trí trước ngực còn mơ hồ nhìn đến một cái vòng tròn hình huy hiệu trường. . . . . .”A! Sở Nhị đản, anh làm sao nhảy ra lấy đồng phục học sinh của ta mặc vào!”
Nhắc tới quần áo thật đúng là đồng phục học sinh thời trung học của Ngô Nông, nhưng tính ra, hắn cùng với trung học sinh hoạt cách suốt mười năm, cho nên mới ở đối mặt thân đồng phục học sinh xấu chết này nghĩ lâu mới nhớ tới. Lúc trước Ngô Nông vào trung học mới chỉ cao 169cm, Ngô ma ma tin tưởng vững chắc con trai có thể cao đến 1m8, cho nên nghĩa vô phản cố định một kiện đồng phục học sinh vừa người cùng với một kiện đồng phục học sinh 1m8. Đáng tiếc Ngô Nông xem như thẹn với mong đợi của Ngô ma ma, ba năm trung học mặc vào đồng phục học sinh 1m7 sau liền không cởi ra quá, mà cái 1m8 kia liền vẫn đem gác xó ──
── thẳng đến hôm nay bị Sở Giang Thiên mặc lên người.
Sở Giang Thiên gương mặt đã muốn đỏ hết cỡ: Hắn vì chơi đùa cho nên đặc biệt chạy xe đến nhà Ngô Nông, kết quả không nghĩ tới xe rơi vào hố không nói, một thân quần áo sang quý liền ở lúc xuống xe bởi vì té nhào mà biến thành lầy lội không chịu nổi. Hắn mặc dù cao, nhưng là hơi gầy, vòng eo ba thước hai của Ngô ba ba kia, quần áo là quả quyết mặc không được, Ngô ma ma hảo tâm lấy ra đồng phục học sinh sạch sẽ Ngô Nông còn chưa có mặc qua chùm vào trên người hắn, tuy rằng vừa người vô cùng, chính là cũng dị thường mất mặt.
“Tôi tôi tôi tôi cao hứng không được thôi!” Sở Giang Thiên thẹn quá thành giận, nhưng là thân quần áo đồng phục học sinh mặc trên người hắn tôn lên cái khuôn mặt đẹp trai kia thật sự khôi hài, một chút uy hiếp lực cũng không, ngay cả Sở Giang Đông ở một bên nhìn đều bật cười.
Mà đang ở Sở Giang Thiên tức giận nói không ra lời, cửa sân Ngô gia bỗng chốc bị đẩy mở ra, tùy theo mà đến, đó là một tiếng kêu tê tâm liệt phế “Tiểu Nông a~~”, Ngô Nông thấy hoa mắt, Lý Tử Vi đã muốn đánh tới, một phen liền đem hắn kéo vào trong lòng ngực của mình, miệng liên tục không ngừng nói : “Tiểu Nông chân của anh thế nào rồi? Có đau hay không a, có đau hay không a?”
Ngô Nông chỉ cảm thấy đầu mình gối vào địa phương mềm nhũn, hắn vừa theo bản năng cọ xát hai cái, bên tai chỉ nghe thấy tiếng ho khan của mỗ thiên nga ra vẻ nghiêm túc: “Nông Nông, đừng ở dưới lầu lạnh đấy, anh đưa em lên lầu đi.”
Ngô Nông từ trong lòng Tử Vi ngẩng đầu lên, hung hăng trừng mắt hắn một cái. Sở Giang Đông cũng không để ý ánh mắt căm tức của hắn,chắn ngang trước mặt Tử Vi một phen liền đem Ngô Nông ngồi chỗ cuối ôm lấy, rồi mới hỏi qua phòng của hắn ở nơi nào sau liền thùng thùng thùng thùng lên lầu. Ngô Nông chân bị thương, cho dù không thích cũng chỉ có thể ở trong lòng y ngoan ngoãn ngốc, sau khi bị đuổi về phòng bực mình ngồi ở trên giường không để ý tới Sở Giang Đông.
Phía sau Tử Vi xách rương hành lý lớn của Ngô Nông đi lên lâu, chủ động tỏ vẻ phải giúp Ngô Nông thu thập xong. Thế là Ngô Nông không chút khách khí hướng Sở Giang Đông hạ lệnh trục khách, cho dù Sở Giang Đông lại không thích xem bọn hắn hai người cô nam quả nữ ngốc ở một chỗ, cũng chỉ có thể từng bước xuống lầu vừa quay đầu lại.
Tử Vi căn bản không phát hiện kỳ quái giữa hai người bọn họ, mà là như trước giống hoa hồ điệp vui mừng ở trong phòng Ngô Nông chạy tới chạy lui, trong chốc lát giúp hắn đem quần áo trong rương treo hảo, trong chốc lát giúp hắn đem sách giáo khoa mang về chỉnh tề bày ra trên bàn. . . . . . Ngô Nông thập phần may mắn chính mình trước khi về nhà dự kiến trước đem tất thối quần lót thối đều giặt sạch sẽ, bằng không làm cho tiểu cô ngươi nhà người ta thấy được, sẽ có bao nhiêu bất hảo a.
“Nga đúng rồi Tử Vi, sách tiếng Anh kia là để lại cho em, đừng để trên bàn của anh, em trực tiếp cầm về nhà đi.” Ngô Nông lần này đặc biệt đem bốn bản sách Tiếng Anh bốn năm đại học đều cầm theo trở về, trong khoa này hắn học tốt nhất chính là Anh ngữ, nghĩ lúc trước hắn ở Mĩ quốc ngây người nhiều năm, nếu ngay cả bài kiểm tra Anh ngữ đại học đều làm không được max điểm mà nói, còn cái gì để nói. Tài liệu vô dụng này, hắn tự nhiên không dùng đến, nhưng là cho Tử Vi không có cơ hội đến trường, lại có ngôn ngữ thiên phú nhất định, đối với mấy cái này có hứng thú, cho nên đặc biệt cầm về hết.
Hắn nói dối sách Tiếng Anh này đều là từ học trưởng tốt nghiệp để lại cho hắn, để tránh thoát Tử Vi trách cứ hắn không hảo hảo học tập, lãng phí tiền tài cha mẹ. Vừa nghe đến này đó sách tiếng Anh đều là cho mình, Tử Vi thích ngoại ngữ lúc này liền sờ mó bốn bản sách Tiếng Anh mới tinh này cao hứng vui vẻ đi ra.”Tiểu Nông, anh thật tốt!” Tử Vi cười đến nước mắt đều nhanh đi ra, nhào lên trên giường ôm cổ Ngô Nông, ngay tại trên gương mặt của hắn hôn một cái, hôn xong cô cũng có chút kinh ngạc với sự can đảm của mình, mặt đỏ lên, nhăn nhăn nhó nhó chạy nhanh ly khai giường, cầm lấy sách bên cạnh lật xem.
Ngô Nông cũng không để ý, tùy tay lau dấu nước miếng trên mặt, trước kia hắn liền đem Tử Vi làm em gái, mà bây giờ hắn tâm lý tuổi so với Tử Vi lớn gần mười tuổi, lại sẽ không đem nàng làm đối tượng yêu đương, chỉ cho rằng là em gái đang làm nũng, hắn cười tủm tỉm tựa vào trên giường nhìn cô si mê mở sách, trong lòng cũng cảm thấy an ủi. ── đời trước hắn xem như hủy cả đời cô, đem người con gái thuần phác nhà bên như vậy làm ra vẻ lõi đời, đời này cần phải hảo hảo chiếu cố, ít nhất phải làm cho cô học thêm chút này nọ, làm cái người làm công tác văn hoá. Ngô Nông lấy ánh mắt như xem con gái nhìn Tử Vi, từ hai má đỏ bừng của cô nhìn đến tay không ngừng mở sách của cô, một bên xem một bên ảo tưởng tương lai Tử Vi sắp sửa trổ mã thành đại mỹ nhân thế nào ── không có biện pháp, mỗi người đàn ông trong lòng đều có một hai cái mộng dưỡng thành con gái chứ sao.
“Tiểu Nông, anh cư nhiên gạt em!” Ngô Nông đang ở không ngừng YY , trước mắt thân hình Tử Vi không ngừng phóng đại, hé ra mặt cười hổn hển xuất hiện ở trước mặt hắn: “Này căn bản không phải sách học trưởng anh đúng hay không! Học trưởng anh đến trường bốn năm, sao ngay cả bút ký đều không có? Bộ sách sạch sẽ đến loại trình độ này, anh thực coi em là tiểu nha đầu không có kiến thức tùy tiện lừa thôi! Anh nói thật cho em, sách này có phải hay không. . . . . .”
Ngô Nông không nghĩ tới Tử Vi ngày thường ngây thơ cư nhiên trở nên thông minh như thế, cư nhiên khám phá hắn nói dối, rơi vào đường cùng chỉ có thể thừa nhận: “A. . . . . . Sách này đúng là anh. . . . .”
“Sách này có phải anh đặc biệt đi tiệm sách mua cho em hay không? !”
“. . . . . .” Ngô Nông trát trát mắt, nửa ngày mới kịp phản ứng lời Tử Vi vừa nói, căn bản không có nghĩ đến sách của hắn đưa cho cô, còn tưởng rằng là hắn đặc biệt mua sách mới. Bất quá nếu Tử Vi thay hắn tìm cớ tốt, hắn tự nhiên thuận theo: “A đúng đúng đúng, sách này, sách này chính là anh đặc biệt mua cho em, Tử Vi xem em thích học như thế, anh nghĩ nếu em có một bộ tài liệu tốt, nhất định sẽ làm nên chuyện!”
Hắn nói ba hoa chích choè, Tử Vi cũng bị hắn dỗ lâng lâng: “Ngô Nông, chú dì bình thường cũng không cho anh bao nhiêu tiền sinh hoạt phí, anh lần tới không cần mua đồ cho em, anh còn tiêu pha nhiều như thế. . . . . . Còn có a, anh đừng tưởng rằng em là đứa ngốc hảo lừa, trên trang sách Tiếng Anh này ngay cả tên người cũng chưa viết, sao có thể là sách đã dùng qua!”
Nghe lời Tử Vi nói, trong đầu Ngô Nông giống như chợt lóe lên cái gì đó, còn không chờ hắn bắt lấy, dưới lầu đã muốn truyền đến tiếng cha gọi hắn ăn cơm.
======
Ngô ba ba vì cảm tạ hai anh em Sở gia quan tâm con trai nhà mình, lúc ăn cơm đặc biệt dùng bát lớn cấp hai người đơm một chén cơm thật đầy, hơn nữa vì báo đáp bọn họ ở trường chiếu cố Ngô Nông, hắn ở trên hai ngọn núi cơm kia gắp mấy miếng thịt lớn. Khi Sở Giang Thiên từ trong tay Ngô ma ma tiếp nhận bát cơm lớn che kín đầy thịt béo kia, tiểu bạch kiểm tuấn tú đã muốn trở nên cùng đồng phục học sinh trên người một cái nhan sắc. Miễn bàn hắn, ngay cả Sở Giang Đông bên cạnh hắn nhìn đến bát cơm đầy thịt trong tay, trên mặt đều thiếu chút nữa bày không ra chiêu bài tươi cười .
Ngô ba ba chọn một miếng thịt heo lớn, cắt thành miếng thịt dà năm phân rộng nửa ly, dùng muối nước tương gia vị ướp hảo sau hấp lên, hấp ra tới thịt béo trong suốt béo ngậy, còn mang theo ti ti vị mặn, hương vị đương nhiên là rất ngon, nhưng là một khối thịt béo lớn đã đủ ngấy, hiện tại hai anh em Sở gia một người một bát lớn, ngửi thấy hương vị kia liền no rồi.
Ngô gia không tính là rất giàu có, nhưng là chiêu đãi “ân nhân” đối con trai tốt, cũng lấy ra đồ tốt nhất, hai người Sở Giang Đông tự nhiên không thể cự tuyệt, một người bày ra khuôn mặt tươi cười đó là một trận vùi đầu cuồng ăn. Nhưng chỉ có Ngô Nông có thể nhìn ra hai người bọn họ kia tươi cười cứng ngắc sắp bể nát, cùng với mỗi khi ăn một miếng khóe miệng đều run rẩy một chút.
Ngô Nông nhìn hai người bọn họ bộ dáng như vậy, lắc lư bàn chân bị thương mừng rỡ vui mừng. Từng miếng từng miếng ăn lấy đồ ăn, cố ý ăn tham trêu tức hai anh em bọn họ.
“Ai u học đệ, cậu cũng cảm thấy Giang Thiên bọn họ ăn đặc biệt hương đi, có phải ăn không đủ thịt a, học tỷ cho cậu một miếng.” Trương Tuyết kỳ hướng lấy Sở Giang Thiên, nhìn đến Ngô Nông phó bộ dáng tiểu nhân đắc chí, nhanh đứng dậy giúp Ngô Nông chân bị thương chọn lấy một miếng thịt dày nhất bỏ vào trong bát hắn rồi mới chạy nhanh ý bảo Lưu Vũ Đình bên cạnh cô cũng giúp Ngô Nông gắp một miếng.
LÆ°u VÅ© Äình thẳng Äến bá» TrÆ°Æ¡ng Tuyết kỳ á» dÆ°á»i Äáy bà n Äạp má»t cÆ°á»c, má»i nhanh Äứng lên, cháºm rãi Äẩy kÃnh mắt, rá»i má»i cháºm rãi chá»n lấy má»t miếng thá»t thả và o trong bát Ngô Nông. âÄn.â Nói xong thản nhiên ngá»i xuá»ng.
Ngô Nông nhìn bát mình nhiá»u ra hai miếng thá»t lá»n Äầy mỡ ngấy khóc không ra nÆ°á»c mắt, tháºt không rõ hai ngÆ°á»i Äại mỹ nữ nà y cùng mình có huyết hải thâm cừu gì lại muá»n trả thù hắn nhÆ° thế.
Nhắc tá»i cÅ©ng là nghiá»t duyên, từ lần trÆ°á»c Lý Tá» Vi Äi trÆ°á»ng há»c của bá»n há» sau, rá»i cùng hai Äại tiá»u thÆ° nà y thà nh bạn bè. Ngô Nông nguyên tÆ°á»ng rằng các cô khả nÄng Äang trêu Äùa Tá» Vi, lại không nghÄ© rằng các cô tháºt sá»± là bạn bè, cÆ° nhiên sau khi Tá» Vi trá» vá» nhà còn tiếp tục liên há», ba ngÆ°á»i luôn gá»i Äiá»n thoại nấu cháo. Lần nà y cÅ©ng là Tá» Vi chủ Äá»ng má»i các cô vá» nhà chÆ¡i, chÃnh là các cô khi xuất phát lại gặp Sá» Giang Thiên tÃnh tình không chá» phát, lúc nà y há»i ba ngÆ°á»i má»i cùng nhau lại Äây.
Bất quá không hay ho là , xe thá» thao xa hoa của Sá» Giang Thiên rÆ¡i và o há», hai Äại tiá»u thÆ° các cô cÅ©ng theo má»t thân Äầy bùn, vừa rá»i Tá» Vi chÃnh là mang các cô vá» nhà thay quần áo ââ hiá»n tại hai ngÆ°á»i trên ngÆ°á»i má»t ngÆ°á»i mặc áo bông dà y dế và ng của Tá» Vi, má»t mặc quần áo da nhái mà u xanh, vừa tắm rá»a xong tóc còn Æ°á»t sÅ©ng cá»t dây mà u há»ng tùy tiá»n buá»c thà nh cái Äuôi ngá»±a, cÄn bản má»t chút cÅ©ng không có bá» dạng tiá»u thÆ° nhà già u tao nhã.
ââ há»n Äản! Yêu nghiá»t! Khi dá»
nhu nhược!
Có Ngô ba ba nhìn, Ngô Nông cÅ©ng không có dám Äem thá»t gắp ra, chá» có thá» má»t bên mắng hai cô bé, má»t bên chảy nÆ°á»c mắt Äem thá»t Äầy mỡ Än và o trong bụng.