Đi tảo mộ cho mình vào lễ Giáng Sinh, Sơ Vân âm thầm cười khổ, có lẽ đây là trường hợp đặc biệt nhất thế gian?
Những hạt tuyết mịn, trong trẻo nhưng lạnh lùng bao phủ ngôi mộ nhỏ, một mảnh trắng thuần yên tĩnh.
Nhẹ nhàng gạt đi lớp tuyết mỏng, Sơ Vân ngồi xuống, đặt một bó hồng lam to trước bia mộ, phía sau cậu, Tả Khiêm Lẫm cầm ô, vì cậu che tuyết, nhìn cậu ôn nhu.
Sơ Vân chạm vào ảnh chụp trên bia mộ lạnh băng, nhìn khuôn mặt không chút biểu tình trên ảnh, trong lòng không rõ là tư vị gì. Cảm giác hết thảy tựa như một giấc mộng, không biết là cậu đang mơ, hay cậu không cẩn thận đi vào giấc mơ của người khác, có lẽ, một khắc sau liền tỉnh……
“Các em rất giống nhau, nếu người không biết chuyện nhìn thấy, chắc chắn sẽ nghĩ hai người là thân nhân.” Tả Khiêm Lẫm cũng ngồi xuống, một tay quàng qua vai Sơ Vân, để cậu dựa vào ngực mình.
“Ừm, lúc đầu thấy khuôn mặt này trong gương tại toilet phòng bệnh, em cũng sợ tới nhảy dựng.” Sơ Vân sờ sờ gò má, nhẹ giọng, “Không khác khi em 12, 13 tuổi, chỉ là……” Căn bản không thể so sánh, một người được cưng chiều, một người giãy dụa trong địa ngục trần gian.
“Hận ư?” Tả Khiêm Lẫm hiểu rõ, nắm thật chặt tay Sơ Vân, “Tên giáo sư Piano kia còn sống.” Ý là, nếu Sơ Vân muốn, hắn có thể giúp cậu giết gã.
“Đã từng hận qua, nhưng bây giờ không, bởi vì Liêu Y Phàm đã chết rồi.” Sơ Vân lắc đầu, cậu biết Tả Khiêm Lẫm đã nói thì sẽ làm được, nhưng cậu không muốn Tả vì cậu mà hai tay nhiễm máu, nó không đáng.
“Đúng a, hiện tại còn sống chính là Vân, là Vân chỉ thuộc về anh.” Tả Khiêm Lẫm hôn nhẹ gò má Sơ Vân, nhu hòa nói, “Quên hết thảy quá khứ, bắt đầu một lần nữa, coi như em đã từng là bạn tốt của Liêu Y Phàm, ngẫu nhiên nhớ tới, chúng ta sẽ cùng đến thăm cậu ấy, được không?”
“Tả……” Sơ Vân quay đầu nhìn hắn, mắt đỏ au, có chút nghẹn ngào.
“Đem tất cả thuộc về Liêu Y Phàm vứt bỏ, được không? Sau này, mỗi một ngày đều thật vui vẻ, Vân vô cùng thích hợp với khuôn mặt tươi cười, nghe lời anh?” Như chuồn chuồn lướt nước, Tả Khiêm Lẫm không ngừng hôn lên môi Sơ Vân.
“Được……” Sơ Vân gật đầu, nước mắt tràn ra, môi lại nở nụ cười động lòng người. Sao mà may mắn, kiếp này, cậu gặp được Tả.
“Thế mới đúng.” Tả Khiêm Lẫm ôn nhu hôn lên nước mắt của cậu, ôm cậu đứng dậy, “Chúng ta đi thôi, còn phải tới thăm bà Lâm.”
“Vâng.” Sơ Vân ôm cổ hắn, đầu tựa lên bờ vai kiên định của hắn, cả đời không buông tay.
Giữa tuyết bay đầy trời, dưới tán ô, bóng lưng hai người ôm nhau chầm chậm bước, tựa như một bức tranh.
……
Nhà hàng Ý.
Vừa đi vào đại sảnh, còn chưa nhìn bố trí xung quanh, Sơ Vân đã bị một người nhào tới ôm chặt lấy, hơi thở truyền đến vô cùng quen thuộc, là hương vị thuộc về Lãnh Tuyệt Dật.
Quả nhiên, trong nháy mắt, bên tai vang lên tiếng nói trầm thấp dồn dập, “Sơ Sơ, cứu tôi!” Thanh âm lộ ra vội vàng và yếu thế, rất hiếm khi chủ nhân thanh âm biểu hiện như vậy.
“A Dật, sao thế?” Sơ Vân vỗ vỗ lưng hắn, như đang trấn an trẻ nhỏ.
Bất quá, không chờ Lãnh Tuyệt Dật trả lời, cậu cũng đã hiểu nguyên nhân A Dật rơi vào thế yếu, chủ nhân biệt thự họ gặp tối hôm trước, Thủy Liễm xinh đẹp, đang đứng cạnh cửa cách họ không xa, híp mắt cười khẽ.
Khó trách! Thật giống như chuột thấy mèo, A Dật không có cách đối phó với Thủy Liễm, nhìn thấy đã muốn chạy, ngày đó cậu cũng nhìn ra, nhưng là…
“A Dật, sao cậu ở đây, không phải về nhà ư?” Sơ Vân hướng Thủy Liễm nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ bắt chuyện, sau đó ngẩng đầu hỏi Lãnh Tuyệt Dật.
Lãnh Tuyệt Dật mếu máo, “Còn không phải do ông nội xấu xa nhà tôi, nói cái gì mà Giáng Sinh không được ra ngoài, khóa tôi trong phòng, hừ, một cánh cửa có thể giữ được tôi ư.”
Ai ngờ vừa chạy ra cửa, đụng phải Thủy Liễm 1/2 đàn ông kia, đơn giản bị hắn kéo đến nhà hàng này, xui xẻo, bất quá cũng may mắn vì vậy mà gặp được Sơ Vân.
Lãnh Tuyệt Dật lẩm bẩm, muốn ôm chặt Sơ Vân cái nữa, an ủi tâm hồn hoảng sợ của mình, lại bị Tả Khiêm Lẫm không khách khí đẩy ra xa.
“Tên nhóc chết tiệt, Vân đã là của tôi, sau này ít ôm.” Tả Khiêm Lẫm cảnh cáo, sau đó ôm Sơ Vân vào lòng.
“Thiết! Tôi cứ ôm!” Lãnh Tuyệt Dật khó chịu bĩu môi, trong lòng lại đầy chua xót.
Vừa rồi, lúc hắn ôm lấy Sơ Vân, không cẩn thận thấy được dấu hôn trên cổ mảnh khảnh của cậu, cả phần gáy cũng có. Tuy hắn chưa trưởng thành, nhưng không phải trẻ con cái gì cũng không hiểu, hắn đương nhiên biết nó có ý nghĩa gì.
Đã…… Đã muộn ư? Tuy sớm biết mình hiện tại không có lực lượng bảo vệ Sơ Vân chu toàn, cũng rõ chênh lệch giữa mình và Tả Khiêm Lẫm, nhưng, một khi biết Sơ Vân đã xác định tình cảm, trong lòng vẫn rất đau.
Tình cảm của hắn, còn chưa kịp nói ra……
“A Dật?” Sơ Vân bắt được chua xót trong mắt Lãnh Tuyệt Dật, lập tức cảm thấy có chút áy náy.
“Không có việc gì a.” Lãnh Tuyệt Dật thoải mái khoát khoát tay, lại sờ sờ mũi.
“A Dật……”
Không bỏ sót nét mặt của Lãnh Tuyệt Dật còn có Thủy Liễm bên cạnh, bất quá, hắn cũng không nói gì, vẫn khoanh tay trước ngực, nở nụ cười xinh đẹp, chỉ là trong mắt hiện lên cảm xúc khó hiểu.
“Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện đã, có người đang trừng chúng ta.” Tả Khiêm Lẫm cười khẽ, tự động bỏ qua bồi bàn đang xấu hổ và ánh mắt tò mò của khách nhân, hỏi Thủy Liễm, “Ngồi cùng chứ? Các ngươi đã dùng cơm chưa?”
“Vừa mới gọi món.” Thủy Liễm lay động mái tóc dài của mình, cười cười liếc Lãnh Tuyệt Dật, khiến toàn thân hắn vô thức run rẩy.
“Vậy ngồi chung a.” Nói xong, Tả Khiêm Lẫm ôm Sơ Vân hướng về phía người đàn ông đứng bên kia, từ lúc mới vào vẫn đang trừng hắn.
“Tôi nói đại thiếu gia, cậu cứ đứng chắn trước cửa lớn, có chủ tâm phá rối đúng không?” Người đàn ông trẻ tuổi tuấn dật dựng thẳng mày, phàn nàn với với Tả Khiêm Lẫm.
“Ít giả bộ, hẳn là vinh hạnh của cậu chứ?” Tả Khiêm Lẫm nhẹ nhàng đập lên vài người đàn ông một cái.
“Đúng nha, vinh hạnh đáng buồn!” Người đàn ông trêu tức, tầm mắt vừa chuyển, nhìn về phía Sơ Vân trong lòng hắn, dương mi, “Vị này chính là cậu bé đặc biệt xinh đẹp mà Địch nói a?” Thấy tư thái Tả Khiêm Lẫm ôm cậu, liền biết quan hệ của bọn hắn tuyệt đối không tầm thường.
“Xin chào, tôi là Tây Môn, lần đầu gặp mặt.” Người đàn ông là chủ nhân nhà hàng này, Tây Môn cười hì hì vươn tay hướng Sơ Vân, thầm nghĩ, Tả thiếu, cậu trâu già gặm cỏ non, đứa nhỏ này chắc chắn không quá 13 tuổi!
“Xin chào, tôi là Sơ Vân.” Sơ Vân muốn đưa tay nắm, nhưng vừa duỗi ra lại bị Tả Khiêm Lẫm kéo về, “Tả?” Nghi hoặc nhìn hắn, hắn lại không hề chột dạ vì hành vi của mình.
Một bên, Thủy Liễm như cười mà không cười, thầm nghĩ, Tả thiếu thật là thú vị a!
“Mẫn Địch miệng rộng.” Tả Khiêm Lẫm lẩm bẩm, “Đúng rồi, Tây Môn, quy củ cũ, dùng nhã gian của cậu.”
“Vâng ~ vâng ~” Tây Môn nhún nhún vai, không thể ngờ độc chiếm của Tả Khiêm Lẫm mạnh như vậy, liền nắm tay cũng không được, lại nhìn Lãnh Tuyệt Dật và Thủy Liễm, xoay người dẫn đường. Đương nhiên, kinh nghiệm của bản thân nhắc nhở hắn, hắn chỉ nên ngồi…… Xem náo nhiệt.
“Mẫn Địch là ai? Em đã gặp ư?” Sơ Vân kéo kéo tay áo Tả Khiêm Lẫm, nhỏ giọng hỏi hắn.
“Còn nhớ rõ lần anh gặp em tại nhà hàng Pháp kia chứ?” Thấy Sơ Vân gật đầu, biểu lộ cũng không vì nhớ lại mà không thích, Tả Khiêm Lẫm liền cúi người ghé vào tai cậu nói khẽ, “Mẫn Địch là con hồ ly em thấy sau khi tỉnh lại, cũng là tình nhân của người đi phía trước.”
Sơ Vân bỗng nhiên nhớ tới người đàn ông đó, diện mạo tuấn tú, nhìn thế nào cũng không giống hồ ly a?
“Đừng tưởng tôi không nghe thấy, đại thiếu gia, cẩn thận tôi nói lại với Địch, cậu gọi anh họ mình là hồ ly.” Tây Môn phất phất tay.
“Tây Môn, tai cậu dài ra từ khi nào thế?” Tả Khiêm Lẫm dương mi, “Tên Địch kia cũng chỉ sinh sớm nữa ngày thôi, có gì đặc biệt hơn người.”
“Cho dù chỉ hơn một giây cũng là anh.” Tây Môn mở cánh cửa tinh xảo, trêu ghẹo cúi đầu khẽ khom lưng, “Xin mời, đại thiếu gia.”
“Ít giả bộ.” Tả Khiêm Lẫm đi qua, ôm Sơ Vân ngồi xuống, cầm menu, “Muốn ăn cái gì?”
“Đều được.” Sơ Vân thấy Lãnh Tuyệt Dật nhảy tới ngồi cạnh mình, cách xa Thủy Liễm. Cậu thầm nghĩ, xem ra A Dật quả nhiên rất sợ Thủy Liễm, có thể trốn liền trốn rất xa, may mắn bàn ăn ở đây khá lớn.
Thấy thế, Thủy Liễm đối diện chỉ nhẹ nhàng cười, rảnh rỗi đánh giá bối trí trong phòng.
Tây Môn ghi lại món ăn Tả Khiêm Lẫm chọn, cười cười rời đi.
“Tả, toilet ở đâu?” Sơ Vân lắc lắc tay Tả Khiêm Lẫm, nhỏ giọng hỏi, mặt khẽ đỏ.
“Chỗ rẽ hành lang, anh mang em đi.” Tả Khiêm Lẫm nói, muốn đứng dậy.
“Tôi đi cùng Sơ Sơ, tôi cũng muốn đi.” Lãnh Tuyệt Dật nhanh hơn hắn một bước kéo Sơ Vân, chạy ra gian phòng.
Nhìn thoáng qua cánh cửa khép lại, Thủy Liễm nghiêng đầu nhìn Tả Khiêm Lẫm, vuốt vuốt tóc mình, “Đại thiếu không đi theo ư?”
“Bọn họ hẳn là nói ra suy nghĩ của mình a!” Tả Khiêm Lẫm thoải mái tựa vào thành ghế, bắt cheo hai chân, “Ngược lại cậu, nếu như muốn, liền giám sát chặt chẽ tên nhóc kia, tránh hắn luôn tiếp cận Vân.”
“Ha ha, nói cũng đúng, cảm ơn đại thiếu nhắc nhở.” Thủy Liễm cười khẽ, môi giương lên độ cong sung sướng mà giảo hoạt.
“Không khách khí.” Tả Khiêm Lẫm nhún nhún vai, cười đến…… Vô sỉ.
……
Mà bên Sơ Vân và Lãnh Tuyệt Dật.
“A Dật, biểu diễn tối nay không có vấn đề gì chứ?” Sơ Vân vừa rửa tay vừa hỏi Lãnh Tuyệt Dật, tuy tập qua mấy lần, hiệu quả cũng không tệ lắm, nhưng chính thức lên diễn cũng không biết sẽ có tình huống nào xảy ra.
“Yên tâm đi, tuyệt đối không có vấn đề.” Lãnh Tuyệt Dật rút khăn lau tay, trầm mặc một lát, nói khẽ, “Sơ Sơ, cậu và ông chú kia…… Tôi, không được sao?”
“A Dật,” Sơ Vân đóng vòi nước, không dám ngẩng đầu nhìn Lãnh Tuyệt Dật, xoắn hai tay nước đọng, nhỏ giọng nói, “Tôi yêu Tả, chúng tôi cũng đã…… Cái kia……” Mặc dù không nói rõ, nhưng cậu nghĩ Lãnh Tuyệt Dật hiểu.
“Quả nhiên……” Lãnh Tuyệt Dật thở dài.
“Thực xin lỗi, A Dật, tôi cũng thích cậu, nhưng, cảm giác không giống cảm giác dành cho Tả, nó……” Sơ Vân không biết nên nói thế nào mới không làm Lãnh Tuyệt Dật thương tâm, cậu rất kém khoản diễn đạt.
“Không sao, tôi hiểu.” Lãnh Tuyệt Dật nhịn không được ôm lấy Sơ Vân, ôm chặt cậu, cố gắng đè xuống đắng chát trong lòng. Lần đầu tiên yêu mến một người như thế, rồi lại không thể không buông, bất quá……
“Tôi cũng yêu Sơ Sơ, mặc kệ thế nào, trong lòng tôi, Sơ Sơ vĩnh viễn là người bạn quan trọng nhất.” Thanh âm Lãnh Tuyệt Dật mang theo run rẩy khó có thể phát giác.
“Tôi biết mình còn chưa đủ thành thục, không cách nào bảo vệ cậu thật tốt, cho nên, cho tôi thời gian, nếu lúc tôi 20 tuổi, Sơ Sơ vẫn lựa chọn như bây giờ, hơn nữa sống vô cùng hạnh phúc, vậy tôi sẽ hoàn toàn từ bỏ, cả đời làm bạn thân của cậu, đáp ứng tôi được không, Sơ Sơ?” Hắn nâng mặt Sơ Vân lên, nghiêm túc nói ra hy vọng của hắn.
“A Dật!” Sơ Vân cảm thấy trong lòng chua xót, cậu biết rõ Lãnh Tuyệt Dật luôn tốt với cậu, cho nên, không thể cự tuyệt, “Được, tôi đáp ứng cậu, hơn nữa, tôi sẽ vô cùng hạnh phúc.”
“Vậy là tốt rồi……” Lãnh Tuyệt Dật khom người vùi đầu vào cổ Sơ Vân, giấu đi khóe mắt ẩm ướt, nói nhỏ, “Nếu ông chú kia ức hiếp cậu, cậu phải nói cho tôi biết trước tiên, tôi sẽ giúp cậu đánh hắn.”
“Ừm, cảm ơn cậu, A Dật, thật sự vô cùng cảm ơn!” Sơ Vân ôm lại hắn, đối với Lãnh Tuyệt Dật, cậu thật sự cảm thấy rất áy náy, bởi vì vẫn luôn là A Dật trả giá, cậu được cho rất nhiều, “Cám ơn……”
“Không cần nói cảm ơn, được rồi, chúng ta cần trở về, nếu không ông chú kia sẽ tìm đến.” Lãnh Tuyệt Dật hít sâu một hơi, khôi phục biểu lộ bình thường, buông Sơ Vân ra.
“Ừm.” Sơ Vân cũng thả lỏng tầm tình, chỉ mong, hết thảy đều tốt đẹp.
Đương nhiên, lúc này hai người còn không biết, khi bọn họ nói rõ mọi chuyện, thì hai hồ ly thành tinh bên kia đã lập thành hiệp nghị, xác định lãnh địa của mình.
Đêm đó, nhóm Lãnh Tuyệt Dật biểu diễn vô cùng thành công tại quán bar “Không độ”, cũng coi như bước được bước đầu tiên, mà đường, còn rất dài.
Đêm khuya, trên đường, ánh đèn lập lòe, không khí Noel vui vẻ, tựa hồ còn đang nhẹ nhàng chúc phúc, Merry Christmas!