“Nhất Thần, ngươi căn bản không biết cách làm người của ta, ngươi căn bản không biết ta đã làm bao nhiêu chuyện xấu, người như giống ta vậy, căn bản không đáng để ngươi yêu!” Đây là một câu nói cuối cùng đêm nay Bùi Vũ nói với hắn.
Đêm khuya, Nhất Thần xác nhận Bùi Vũ ngủ say mới ly khai phòng bệnh. Tâm lý cùng thân thể đều cảm thấy mỏi mệt không chịu nổi, nhưng hắn vẫn không có nghỉ ngơi, phân phó tài xế đem xe chạy ra ngoài thành, hắn có thể tạm thời không đi so đo ân ân oán oán cùng Lâm Kiệt trong lúc đó, cũng có thể hoàn toàn xem nhẹ từng việc làm trước đây của Bùi Vũ, nhưng đối với Hàn Tuấn Phi lại không được.
Dọc theo đường đi, sắc mặt Nhất Thần đều thập phần âm trầm, cùng hình tượng ngày xưa khác nhau rất lớn, trong đầu luôn luôn suy nghĩ phải như thế nào xử lý Hàn Tuấn Phi, người này oán khí quá nặng, hơn nữa đối Bùi Vũ còn có thành kiến, thật sự không thể lưu lại. Trên thực tế, Nhất Thần lớn như vậy cũng chưa từng làm qua chuyện giết người phóng hỏa, thúc thúc đem hắn bảo hộ quá tốt, cũng dạy dỗ giáo huấn rất nhiều, nếu thật muốn hắn giết người, sợ rằng cả chính hắn phỏng chừng đều không thể hạ thủ, cho nên dọc theo đường đi, Nhất Thần đầu óc thực loạn, Hàn Tuấn Phi không thể lưu, nhưng phải như thế nào trừ bỏ, đó là một vấn đề khiến người đau đầu.
Nhưng mà khi hắn đuổi tới biệt thự ngoài thành, nơi đó lại sớm người không nhà trống, cả một bóng dáng quỷ cũng đều không có. Nhất Thần tất nhiên tức giận phi thường, quay lại xe đi tới tổng công ty Ngự Hải.
Gia Hải tựa như tiên tri, ngồi ngay ngắn ở văn phòng, chờ hắn tới cửa nói chuyện.
“Ngươi đem Hàn Tuấn Phi thả đi nơi nào?”
“Xuống phi cơ đến bây giờ còn chưa ăn cơm đi, muốn ăn cái gì?”
“Đừng có đánh trống lảng, ta là tới đòi người.”
Gia Hải nhẹ nhàng nở một chút nụ cười: “Ta đã đem hắn tống ra nước ngoài.”
“Cái gì?” Nhất Thần trừng lên hai mắt, một lát sau ba một tiếng vỗ bàn: “Ngươi cũng dám thả hắn?”
Khí thế hung hung thoạt nhìn là rất dọa người, nếu là ngoại nhân phỏng chừng sẽ bị hắn dọa sợ hãi, đáng tiếc hắn lúc này đối mặt là Gia Hải, tam thúc hắn, người từ nhỏ nhìn hắn lớn lên, đối hắn rất hiểu biết, cho nên hoàn toàn không bị dọa đến, ngược lại còn cảm thấy có chút buồn cười, tâm lý nói thầm: U, tiểu tử trưởng thành liền đối thúc thúc như ta phát giận.
“Đây là Tiểu Vũ an bài, ta cũng không có biện pháp.”
Nhất Thần sửng sốt, cảm thấy có chút không thể tin được: “Ngươi gạt ta?”
“Ta vì cái gì muốn gạt ngươi, thật là Tiểu Vũ an bài, trên thực tế Hàn Tuấn Phi ở ba ngày trước đã bị người tiễn bước.”
Thử hỏi, ai sẽ bỏ qua người muốn mưu sát mình, Gia Hải biết hắn không tin, đi qua đem hắn ấn xuống ngồi trên ghế: “Bình tĩnh bình tĩnh, đừng xúc động như vậy.”
“Ta không tin!” Nhưng mà trừ bỏ Bùi Vũ, ai có thể điều động thủ hạ của Gia Hải, nếu hắn không lên tiếng, sợ là cả Gia Hải cũng không dám dễ dàng thả người đi.
“Lúc ấy ta cũng hiểu được kỳ quái, nhưng mà Tiểu Vũ nói, hắn không hy vọng có bất luận kẻ nào bởi vì hắn mà chết.”
Những lời này ngược lại khiến Nhất Thần tin tưởng, trong ấn tượng của hắn, Bùi Vũ vẫn đều là người nhân từ thiện lương, cho dù đã xảy ra chuyện của Viên Gia Thăng, cũng vô pháp thay đổi hình tượng Bùi Vũ ở trong tâm Nhất Thần.
“Ngươi thật sự đem hắn thả?”
“Ân, hắn đã hồi Anh quốc.”
“Ngươi không sợ hắn……”
“Điểm ấy ngươi có thể yên tâm, bằng không cho dù Tiểu Vũ muốn thả, ta cũng sẽ không đáp ứng.”
Nhất Thần hơi chút thở dài: “Thúc thúc hắn, lúc trước, lúc trước là dạng người gì?”
Gia Hải điểm điếu thuốc, chậm rãi hút một ngụm, hơi hơi ngẩng ánh mắt tựa như đang nhớ lại chuyện cũ năm xưa, Tiểu Vũ kiếp trước thực đáng thương, thực bi thảm, Tiểu Vũ kiếp này rất thống khổ, rất thê lương: “Thời điểm Tiểu Vũ bằng tuổi với ngươi, thực ngây thơ, thực thiện lương, không thể nhìn thấy người khác đáng thương, hơn nữa luôn thích ngây ngô cười, chỉ cần có thể ăn cơm no, hắn liền cảm thấy thực thỏa mãn, thực thỏa mãn. Ta lúc ấy đều thiếu chút nữa yêu hắn!”
Đắm chìm trong nhớ lại, Gia Hải không phát hiện sắc mặt Nhất Thần bởi vì một câu cuối cùng mà thay đổi không ít, còn tự cố mục đích bản thân tiếp tục nói hết: “Đáng tiếc sau lại hắn yêu thương Viên Gia Thăng, hơn nữa đã hãm sâu vào, chết sống cũng không chịu đi ra, bất luận kẻ nào khuyên đều không có tác dụng, khăng khăng yêu một mực.”
“Cho nên sau đó phát hiện phụ thân bán đứng hắn, hắn mới có thể nổi điên?”
Gia Hải gật gật đầu: “Tiểu Vũ sở dĩ biến thành hôm nay, đều là bị vài người chúng ta bức.”
“Cả ngươi cũng có phần?”
“Nếu khi đó ta không có bỏ lại hắn mặc kệ, hắn sẽ không gặp được nguy hiểm này, nếu thật sự tính toán, ta cũng không thoát tội.”
“Sau đó thế nào?”
“Sau đó, đoạn thời gian kia ta không có mặt, cho nên cũng không rất rõ ràng, bất quá Lâm Kiệt hẳn là đều nói cho ngươi đi?”
“Phụ thân, thật, thật đem hắn bán vào công quán?”
Gia Hải thở dài một tiếng: “Phụ thân ngươi ngay lúc đó thật sự rất tuyệt tình, sau Tiểu Vũ bị buộc phát điên, làm rất nhiều chuyện trả thù.”
Nhất Thần chậm rãi nắm chặt quyền, giờ này khắc này tâm đã loạn làm một đoàn, hắn cũng không biết chính mình nên oán ai trách ai, một cỗ hỏa cũng không biết nên phát tát với ai: “Thúc thúc nói, hắn làm rất nhiều chuyện xấu?”
“Ta cảm thấy những người đó là trừng phạt đúng tội.”
“Trừ bỏ chuyện của cha ta, hắn còn làm cái gì?”
Gia Hải dập tắt thuốc, nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Việc này ta sẽ không nói, ngươi có thể tự mình đi thăm dò, bất quá, Nhất Thần, mặc kệ ngươi tra được cái gì, ta hy vọng ngươi đều có thể đứng ở góc độ khách quan quan sát vấn đề, dù sao khi đó Tiểu Vũ thần trí không rõ, có lẽ đó cũng không phải xuất từ bổn ý của hắn.”
“Mặc kệ hắn đã làm cái gì, cũng không ảnh hưởng tới tình cảm của ta đối với hắn, ta chỉ là muốn hiểu biết hắn nhiều hơn mà thôi.”
Gia Hải không thể không đưa cho hắn một ánh mắt tán thưởng, đứa nhỏ này tuổi tuy nhỏ, nhưng tình cảm đối với Bùi Vũ ngược lại thực nghiêm túc, tình nguyện vì hắn đeo trên lưng tội danh bất hiếu, thật sự là khó có được!
Sau lần đó, Nhất Thần vận dụng rất nhiều nhân lực vật lực đi điều tra chuyện của Bùi Vũ, chuyện cũ năm xưa không ai cố ý giấu diếm, tự nhiên là thực dễ dàng tra đến. Trừ bỏ Viên Gia Thăng, Bình Sĩ Khải, còn có thúc bá Viên Chấn Long cùng con trai hắn Viên Gia Khải! Bùi Vũ cũng không để trên tay mình dính máu, lại có thể đem những người này bức đến đi vào đường cùng, cuối cùng tự thân kết thúc! Thủ đoạn kia, không thể không nói thật là rất âm hiểm!
Bùi Vũ như vậy khiến Nhất Thần cảm thấy có chút xa lạ, ở ấn tượng của hắn, thúc thúc luôn buồn bực không vui, trong ánh mắt mang theo thương cảm, nhưng vẫn ôn nhu như nước, thuần khiết như băng. Mấy từ ngữ âm hiểm giả dối này tự nhiên làm người khác nhất thời không thể thừa nhận, nhưng mà tâm tư của Nhất Thần đối với Bùi Vũ lại cũng chưa từng có một tia dao động, ở hắn xem ra, yêu hắn sẽ yêu luôn hết thảy của hắn, cho dù là Phong Tử, hắn cũng yêu, tình cảm này căn bản không thể bởi vì một số chuyện mà thay đổi. Huống chi tựa như Gia Hải nói, những người này đều là trừng phạt đúng tội, chết không luyến tiếc!
—————————————–
Một ngày tháng mười, Bùi Vũ độc thân một mình lái xe đi vào nghĩa trang Viên gia, cho tới hôm nay, Viên Gia Thăng qua đời đã mười năm. Bùi Vũ vẫn chưa từng quên hắn, thậm chí càng lúc càng tưởng niệm. Ở trên đường, hắn nhớ tới mẫu thân của mình, sau khi biết được mình chết thảm mười mấy năm kia, là thống khổ như thế nào.
Có đôi khi Bùi Vũ cảm thấy bản thân cùng mẫu thân rất giống, một người chết đi, mười năm cũng không chịu buông khúc mắc, có lẽ mình cũng như mẫu thân, vẫn đều là người điên, chỉ là bệnh tình nặng nhẹ bất đồng thôi.
Thời điểm đi đến nghĩa trang, trước bia mộ Viên Gia Thăng đã trưng đầy hoàng cúc cùng bạch cúc, thực hiển nhiên đã có rất nhiều người đến bái tế qua. Bùi Vũ chọn là một đóa bách hợp trắng, bên cạnh điểm xuyết vài bông hoa nhỏ màu tím. Hắn không biết tên hoa kia, chỉ là cảm thấy rất được mà thôi.
Nhìn ảnh chụp trên mộ bia, Bùi Vũ lời nói đầy mình, lại một câu cũng nói không ra lời, ngồi xếp bằng dưới đất điểm hai điếu thuốc, một điếu đặt ở trên mộ bia, một điếu tự mình hút. Một người một quỷ, không có bất cứ thanh âm nào.
Ảnh chụp của Viên Gia Thăng thoạt nhìn thực trẻ tuổi, nói như thế, chính là chụp cùng độ tuổi với Nhất Thần, hai phụ tử quả thực từ một khuôn mẫu đúc ra, có thể trưởng thành tương tự như vậy, sợ là thế gian cũng không có bao nhiêu cặp. Hơn nữa hiện tại kiểu tóc của Nhất Thần cũng là cùng Viên Gia Thăng năm đó giống nhau, hắn thậm chí cũng chưa từng thay đổi qua loại tạo hình khác. Không riêng như thế, cả hương vị trên người hắn đều cùng Viên Gia Thăng giống nhau như đúc, đoạn thời gian trước, Bùi Vũ mới biết được hài tử kia dùng nước hoa đều cùng một nhãn hiệu giống như phụ thân. Hơn nữa gần đây Nhất Thần tăng trưởng chiều cao, trừ bỏ tính cách, Bùi Vũ thật sự không còn nhìn ra bất cứ khác biệt nào giữa hai người.
Không biết từ khi nào, mặt đất đã ném đầy tàn thuốc, chân trời cũng dần dần phiếm màu đỏ hồng, Bùi Vũ nâng tay nhìn xem thời gian, bất tri bất giác thế nhưng đã ngồi hơn năm giờ. Lấy tay sờ soạng trên mặt, chậm rãi đứng lên, chân đều ngồi lâu đến không còn tri giác, tê rần giống như có mấy vạn cây kim đâm vào.
“Có thời gian, ta lại đến xem ngươi.”
Từ đầu tới cuối, Bùi Vũ cũng chỉ nói một câu như vậy, cước bộ xuống núi rất chậm, trên đùi giống như bị buộc theo ngàn cân, nặng đến lợi hại, khi ngẫu nhiên quay đầu lại, còn hốt hoảng thấy ảnh chụp của Viên Gia Thăng đang đối hắn mỉm cười! Đại khái là ảo giác đi?
Ngày đó buổi tối, Bùi Vũ không có về nhà, tâm tình không tốt, như bị tảng đá mấy trăm cân đè nặng, vừa nặng vừa trầm, khiến hắn hô hấp không nổi. Ở trên đường tùy tiện tìm một quán bar nhỏ, liền đem xe để tại cửa, một mình đi vào gọi hai bình rượu đỏ.
Từ cuối năm trước uống say, bị Nhất Thần kéo đến bắc cực, sau Bùi Vũ chưa từng dính tới rượu, thứ nhất là không muốn dùng rượu lấy cớ, thứ hai là trách nhiệm trong người, không nghĩ tới phóng túng chính mình. Hôm nay không biết làm sao, chính là rất muốn say, say bất tỉnh nhân sự mới tốt, cái gì cũng không muốn quản, cái gì cũng không muốn để ý tới, tắt di động liền một ly lại một ly uống vào trong bụng.
Cố tình lão bản quán bar này hoàn hảo muốn chết lại bật lên một ca khúc năm xưa: [Nếu thời gian, quên trôi đi, quên mất phải đem đi thứ gì. Có phải em sẽ muốn, dừng lại ở cái ngày mà em nói yêu anh cho đến tận hôm nay. Sau đó ở một góc nào đó của thế giới này, sẽ có một ngôi nhà thuộc về chúng ta. Em nói rằng ***g ngực của anh sẽ làm em ấm áp. Nếu cuộc sống, không có nuối tiếc, không có sóng gió, có phải anh sẽ mãi mãi không bao giờ có ngày nói chia tay]
(Editor: ca khúc trên là bài: Wait a minute – 等一分钟. Đoạn trên chỉ là lời dịch sang tiếng việt, không phải lời hát. Ta chôm nó ở trên mp3.zing.vn. Ai có hứng muốn nghe thì vào đây:
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Waiting-For-A-Minute-Ngo-Anh-Tu/IW67U08Z.html )
Phát một lần lại một lần, tiếng ca du dương rót vào cốt tủy khiến người tâm động. Năm xưa đám hạ nhân không biết vì cái gì hắn chỉ nghe cùng một ca khúc, nhưng Bùi Vũ biết rõ, bởi vì đây là ca khúc mà Viên Gia Thăng thích nhất, Bùi Vũ từng nghe qua không dưới trăm lần. Hiện tại nhớ tới, có lẽ khi đó Viên Gia Thăng đã vô hình trung vạch ra kết cục bi kịch của hai người, chỉ là lúc ấy Bùi Vũ chưa từng nghe ra trong từng câu từng chữ kia mang theo bất đắc dĩ cùng thương cảm như vậy.
Rượu trong chén thực đỏ, đỏ giống như máu, Bùi Vũ ghé vào trên bàn, trừng mắt thất thần nhìn chằm chằm chất lỏng này, đã bao nhiêu năm trước đây, buổi tối hôm đó, chính mình cũng từng xuyên thấu qua chén rượu nhìn nam nhân kia, hắn mặc một thân quần áo màu đen, trên mặt mang theo biểu tình sinh khí, ôm song chưởng, rất là bất mãn nhìn chằm chằm vào mình.
Phải, tựa như bây giờ, sau đó đối mình nói: “Ngươi uống say!”
Ta lại xuất hiện ảo giác sao? Bùi Vũ cười thảm một tiếng, ngây ngốc mở to mắt nhìn phía trước, không phải ảo giác, nam nhân kia còn đang ở đó, Bùi Vũ chớp mắt: “Ân, là say, ha ha ~~”
Khẳng định là say, bằng không như thế nào có thể nhìn thấy người chết? Như vậy cũng tốt, không cần tỉnh, cứ như vậy tiếp tục say.
“Về nhà đi?”
Bùi Vũ lại mê rượu, đem hơn phân nửa chén rượu đỏ đổ vào trong miệng, uống đến một nửa đã bị người đoạt lấy, sau liền cảm thấy chính mình mất đi trọng lực, lơ lửng trong không trung, hai chân không chạm đất. Hơi thở quen thuộc tiến vào trong lỗ mũi, Bùi Vũ say càng lợi hại hơn, đến cuối cùng dường như bị người ôm ra ngoài, sau liền cảm giác giống như đang bay, toàn bộ cảnh sắc đều chạy về phía sau.
“Ngươi dẫn ta, mang ta đi chỗ nào?”
“Đương nhiên là về nhà.”
“A ~ sau đó ngươi sẽ rời đi sao?”
“Ta sẽ không đi.”
“Ngươi gạt ta! Ngươi luôn gạt ta, ngươi đã nói cả đời đều sẽ rất tốt với ta, kết quả ngươi đem ta đi bán. Ngươi đã nói đến thời điểm già đi, vẫn đều sẽ làm ấm tay cho ta, kết quả ngươi lại cùng người khác kết hôn…… Ngươi luôn gạt ta, một lần lại một lần, nếu ta trở về nhà, ngươi không phải cũng sẽ rời đi? Không, ta không cần về nhà, ta không cần trở về…….”
“Hảo hảo hảo, chúng ta không trở về nhà, ngươi đừng kích động.”
Xe cuối cùng dừng ở cửa khách sạn Ngự Hải, Bùi Vũ ghé vào trên lưng người nọ, đột nhiên cảm thấy hảo ấm ,áp hảo ấm áp, tựa như mười mấy năm trước giống nhau: “Gia Thăng, ngươi gầy!”
“…… Ngươi cũng gầy.”
Bùi Vũ lung tung sờ sờ mặt hắn, vì cái gì ướt, khó trách thanh âm sẽ thê lương như vậy: “Gia Thăng, ngươi như thế nào khóc?”
“…… Không khóc, đó là mồ hôi.”
Thang máy dừng ở tầng trên cùng, Bùi Vũ cố gắng nhắm lấy tiêu cự trước mắt, sau đó thực khẳng định chính mình vẫn chưa say quá lợi hại, bởi vì hắn còn thấy rõ con số 32 này, hắn thậm chí còn nhớ rõ tầng này là gian phòng VIP, lúc trước Viên Gia Thăng thực thích nơi này, luôn nửa đêm vụng trộm dẫn hắn lên đây, từ phía sau ôm hắn đứng ở cửa sổ, thưởng thức cảnh đêm thành phố.
Bài trí trong phòng vài năm qua thay đổi thật nhiều thứ, nhưng toàn bộ bố cục vẫn là không có biến hóa quá lớn, đặc biệt là chiếc giường lớn nhất trong phòng, đuôi giường đối mặt với cửa sổ, nằm ở trên đó có thể thưởng thức sao sáng trên bầu trời đêm.
“Ta đi pha nước tắm rửa cho ngươi.”
Bùi Vũ ngã vào trên giường, cười thảm một tiếng: “Ngươi muốn đi có phải hay không? Trời sắp sáng sao?” Xem, ta thật sự không uống nhiều, ít nhất ta còn biết, quỷ không thể gặp ánh mặt trời!
“Vũ, ta sẽ không rời đi ngươi!”
Bùi Vũ khóc, nước mắt từ đuôi mắt một hàng chảy xuống, cuối cùng biến mất trong mép tóc, liền như vậy ủy khuất nhìn hắn: “Ngươi vì cái gì luôn muốn gạt ta? Ngươi có biết hay không tâm ta cũng sẽ đau?”
“…… Thực xin lỗi !”
Cuối cùng Bùi Vũ vẫn buông lỏng tay, chậm rãi đóng mắt: “Ngươi muốn đi thì đi đi, ta một mình, cũng có thể sống sót.”
“Ai ~~~” Người nọ thật sâu thở dài, sờ soạng trên mặt đi vào phòng tắm, sau đó không lâu liền truyền ra tiếng nước, “hoa hoa hoa” rất êm tai.
Đồng hồ trên tường chỉ mười hai giờ, cửa phòng tắm lần thứ hai bị mở ra, người kia không có đem Bùi Vũ ôm vào phòng tắm, mà là nhẹ nhàng ngồi ở bên giường, một chút vuốt ve gương mặt Bùi Vũ. Bùi Vũ đã tiến vào trạng thái nửa hôn mê, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống, liền sâu như vậy nhìn hắn: “Ngươi thật sự không đi ?”
“Ta như thế nào bỏ được ngươi lại mặc kệ?”
“Gia Thăng, ngươi không hận ta sao?”
Người nọ không nói gì, mà là khom lưng, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hắn, vốn định nhẹ nhàng hôn một chút, lại vô luận như thế nào cũng không khống chế được chính mình, cuối cùng biến thành điên cuồng hấp duẫn, lưỡi cùng lưỡi không ngừng quấn quanh một chỗ, phảng phất muốn đem đối phương đều hút vào trong thân thể của mình.
Khi lần thứ hai tách ra, hai người một chút đều không ngừng thở hổn hển: “Tiểu Vũ, ta yêu ngươi!”
“Gia Thăng, ta cũng yêu ngươi, vẫn vẫn đều yêu.” Chưa bao giờ thay đổi, cho dù ngươi tổn thương tâm của ta, ta cũng vô pháp khống chế chính mình đi yêu ngươi!
Người nọ âm thầm cắn chặt răng, nhịn xuống chất lỏng trong mắt, hai tay tê lạp một chút xé ra vạt áo Bùi Vũ, toàn bộ thân thể thật mạnh đè ép lên.
Một khắc bị hắn tiến vào, Bùi Vũ cảm thấy chính mình quả thực muốn điên rồi, thậm chí cũng không ngừng kêu ra tiếng, trong thân thể cái gì cũng không còn, chỉ còn lại khoái – cảm ngập tràn.
“Tiểu Vũ, ta yêu ngươi! Ta yêu ngươi!…….” Mỗi một câu nói liền thật mạnh đỉnh vào một chút, cùng với tiếng va chạm kịch liệt, dường như muốn đem người thao chết ở trên giường.
“Gia Thăng, Gia Thăng……” Bùi Vũ khàn khàn cổ họng, chỉ có thể một lần lại một lần kêu gọi tên hắn, hai người đều như phát điên, điên cuồng làm – tình, điên cuồng cắn xé đối phương, điên cuồng kêu tên đối phương.
Bùi Vũ cuối cùng liếc mắt một cái, thấy phía chân trời đang dần sáng lên, một khắc kia, hắn thế nhưng cảm thấy bi ai, trước khi hôn mê, tâm hắn chỉ có một ý niệm: Trời, nếu vĩnh viễn cũng không sáng thì tốt rồi!
———————-