Thời điểm Bùi Vũ tỉnh lại còn đang hoảng hốt, một màn tối hôm qua là mộng cảnh hay là hiện thực. Khóc đến ngất xỉu, kết quả vừa ngủ một giấc đã thẳng đến hừng đông, tại địa phương này, ban ngày hay ban đêm cũng không rất rõ ràng, hiện thực cùng mộng cảnh thế nhưng cũng không thể phân chia rõ ràng.
Mở ra cửa, nghênh diện truyền tới một trận hàn khí, tuyết trắng phủ khắp sân, một dấu chân cũng không có, Bùi Vũ cô đơn cúi đầu, mộng, thật sự chỉ là mộng thôi, Gia Thăng đã chết, không có khả năng trở về!
“Vũ, ngươi tỉnh.”
Nhất Thần thực hưng phấn bước lại đây, đối diện vẻ mặt ưu thương của Bùi Vũ: “Chúng ta cần phải trở về.”
Nhất Thần cười khổ một chút: “Hảo, ta đi chuẩn bị một chút.”
Dọc theo đường đi, Bùi Vũ tâm tình rất ưu thương, bởi vì nam nhân kia. Nhất Thần tâm tình cũng đồng dạng ưu thương, là bởi vì Bùi Vũ. Hắn không hy vọng nhìn thấy Bùi Vũ lộ ra loại vẻ mặt này, hắn chỉ hy vọng y luôn vui vẻ, nhưng mà tươi cười tối hôm qua cũng không còn xuất hiện qua.
Tân niên này qua thực nặng nề, Gia Hải bị Bùi Vũ đuổi sang Mĩ quốc, bồi lão gia tử đón năm mới, quản gia lâm thời có việc đi Nhật Bản, người hầu hơn phân nửa đều về nhà, toàn bộ đại viện Viên gia so với bình thường càng có vẻ lạnh lùng. Trong nhà chỉ dựa theo truyền thống treo câu đối xuân mà thôi, không có tụ hội, không có âm thanh pháo nổ. Đến buổi tối đêm ba mươi ngày đó, Viên gia cũng chỉ còn lại Nhất Thần chết sống không chịu đi, cùng Bùi Vũ rầu rĩ không vui.
“Vì cái gì không chịu đi Mĩ quốc?”
Nhất Thần ngồi ở bên cạnh, hơi hơi kề bên thân thể hắn: “Ta muốn cùng ngươi.”
“Cùng ta ở nhà nhất định thực buồn đi?”
“Sẽ không, có thể cùng ngươi một mình ở một chỗ, ta thực vui vẻ.”
Bùi Vũ thở dài: “Nhất Thần, ngươi rất ngớ ngẩn.” Vì cái gì lâu như vậy còn không chịu hết hy vọng? Biết rõ ta không có khả năng cho ngươi bất cứ đáp lại nào.
Nhất Thần lắc lắc đầu, cười thực chân thành: “Không quan hệ, ta còn trẻ tuổi, ta có thể đợi, bao nhiêu năm ta cũng sẽ đợi.”
“Nhưng mà, ta đã già đi.”
“Như thế nào có thể, ngươi so với ta còn muốn trẻ tuổi hơn.”
“Bề ngoài trẻ, ở bên trong lại già cỗi, vài năm này ta cuối cùng đã cảm giác được mệt mỏi, trí nhớ đã dần dần giảm xuống, lúc trước mấy dãy số trong di động ta cơ hồ đều có thể đọc ra, nhưng mà hiện tại, ta ngay cả số điện thoại của chính mình cũng không nhớ được.” Bùi Vũ sờ sờ vết sẹo trên tay mấy ngày hôm trước không cẩn thận cắt trúng: “Trước đây những vết sẹo như vậy khôi phục rất nhanh, nhưng mà hiện tại, khôi phục hảo chậm. Còn có chân ta, gần đây mới phát hiện, dường như đang chậm rãi uốn cong.”
Nhất Thần vội vàng cầm tay hắn: “Sẽ không, ngươi chẳng qua mới hơn ba mươi tuổi mà thôi, như thế nào lão hóa chứ.”
Bùi Vũ lại vào lúc này nở nụ cười, nhưng tươi cười lại rất thê lương: “Già nhanh một chút cũng tốt, như vậy có thể sớm một chút nhìn thấy hắn.”
“Ngươi nói như vậy, khiến ta cảm thấy, cảm thấy tâm, đau quá.” Tâm của ngươi chỉ có hắn, cho tới bây giờ đều chỉ có hắn, vì cái gì ngươi cũng không chịu nhìn xem ta, nhìn xem ta này, người yêu ngươi nhất.
“Nhất Thần, thực xin lỗi, thật sự thực xin lỗi.”
Nhất Thần dựa qua, ôm eo hắn, đầu gối lên trên bờ vai của hắn: “Không quan hệ, thật sự không quan hệ.”
Bùi Vũ vuốt ve tóc Nhất Thần, vuốt rất nhẹ, thực nhu. Nếu không có Viên Gia Thăng, ta nghĩ, ta sẽ yêu thương người này đi? “Nhất Thần, thúc thúc hy vọng ngươi hạnh phúc.”
“Ta cũng hy vọng ngươi hạnh phúc, chẳng những hạnh phúc còn phải mỗi ngày đều luôn vui vẻ ……. Vũ, thử tiếp nhận ta được không.”
“…… Thực xin lỗi, tâm của ta quá nhỏ, chứa không đủ hai người.”
“Không quan hệ, ngươi có thể đem ta làm thế thân cho hắn, chỉ cần ngươi nguyện ý, ta có thể làm Viên Gia Thăng.”
Bùi Vũ cảm thấy tâm mình hảo đau, hắn biết yêu một người có bao nhiêu vất vả, nước mắt không nghe lời trào ra hốc mắt, rớt ở trên tay Nhất Thần: “Cám ơn ngươi, Nhất Thần, nhưng thúc thúc không thể làm như vậy.”
Trên thế giới này có một loại người, yêu thực khiêm tốn, chỉ cần có thể mỗi ngày canh giữ ở bên người hắn, liền cảm thấy thực thỏa mãn, thực thỏa mãn, Nhất Thần, chính là người như thế. Bùi Vũ cũng không cho hắn bất cứ đáp lại nào, cho tới bây giờ đều xem hắn như thân nhân, hắn lại như trước thích y. Đi theo Bùi Vũ vào phòng bếp nấu cơm, cùng Bùi Vũ ở trong phòng đọc sách, suốt hai tháng một tấc cũng không rời, sinh hoạt im lặng nặng nề, nhưng Nhất Thần lại cảm thấy giống như đang ở trên thiên đường.
Thời điểm khai giảng, Nhất Thần không thể không kết thúc thế giới hai người, mang theo hành lý cùng tất cả không nỡ ra khỏi cửa, cẩn thận mỗi bước đi, dùng tốc độ của ốc sên tiến lên, cuối cùng Bùi Vũ bất đắc dĩ gõ đầu hắn một chút: “Nếu không đi trời sẽ tối.”
“Nga, vậy, vậy ngươi bảo trọng, có rảnh nhớ đến xem ta.”
“Hảo, rảnh rỗi ta sẽ đi nhìn ngươi.”
Nhất Thần cắn cắn môi, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, xoay người lên xe.
Này vừa đi, chính là hơn hai tháng không nhìn thấy Bùi Vũ. Công ty gần đây triển khai kế hoạch mới, toàn thể nhân viên từ trên xuống dưới bận rộn không kịp thở, cho dù một chút thời gian cũng không dứt ra được. Nhất Thần cũng không phải người bốc đồng, cho dù trong lòng nhớ đến phát điên, cũng không nỡ để cho Bùi Vũ ở trên trời bay tới bay lui vất vả, chỉ có thể hy vọng ngày một tháng năm được nghỉ, nhanh chóng về nhà xem hắn.
Đến buổi tối ngày ba mươi tháng tư, Nhất Thần cũng không chịu đợi thêm một ngày, cho dù trời đã tối muộn, cũng lên phi cơ vội vàng chạy về nhà.
Người trong Viên gia ai cũng không biết đêm nay hắn gấp gáp trở về, cho nên tự nhiên cũng không có chuẩn bị nghênh đón hắn, thời điểm hơn nửa đêm, đại bộ phận mọi người đã ngủ, Nhất Thần sờ soạng lên lầu ba, đem hành lý để trong phòng ngủ của mình, sau thì tới phòng Bùi Vũ.
Mở lên đèn ngủ nhỏ, Bùi Vũ đang ngủ say không có bất cứ phát hiện nào, Nhất Thần nhẹ nhàng ngồi ở bên giường, dùng ngón tay sờ sờ mặt hắn. Rất kỳ quái, mới hai tháng không thấy, Bùi Vũ như thế nào tiều tụy nhiều như vậy? Sắc mặt thật không tốt, cả màu sắc của môi đều tái đi rất nhiều.
Nhất định là gần đây quá mệt mỏi, Nhất Thần đối với phương pháp làm việc không muốn sống của Bùi Vũ thực không tán thành, đáng tiếc Bùi Vũ hoàn toàn không nghe hắn. Nhất Thần cũng thực bất đắc dĩ, chỉ có thể cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán hắn. Bùi Vũ ừ một tiếng, chậm rãi xoay thân, lưu cho hắn một tấm lưng.
Bùi Vũ bộ dáng hiện tại thật sự thực khả ái, giống như tiểu hài tử, Nhất Thần nở một chút nụ cười, vì hắn đắp lại góc chăn, đưa tay đắt đèn bàn, cũng chú ý thấy trên gối đầu trắng noãn có vài sợi tóc rụng xuống. Nhất Thần tùy ý cầm mấy sợi tóc lên, tâm sinh nghi hoặc. Hắn đối với tình trạng thân thể Bùi Vũ rõ như lòng bàn tay, tuy rằng thân thể không tốt, nhưng chưa bao giờ có hiện tượng rụng tóc. Hay là nói hắn gần đây thật sự rất liều mạng, xem ra ngày mai phải cùng hắn hảo hảo nói chuyện.
Một đêm này, Nhất Thần ngủ thực không an ổn, trong hốt hoảng làm một ác mộng thực đáng sợ, thậm chí nửa đêm còn bị làm tỉnh lại. Sáng sớm tự nhiên không có tâm tình nằm trên giường, sớm đứng lên xuống lầu một.
“U, Nhất Thần, khi nào thì trở về?”
“Tối hôm qua trở về.”
Gia Hải cảm thấy thực ngoài ý muốn, bất quá cũng rất cao hứng, quay đầu phân phó người hầu chuẩn bị một phần bữa sáng.
“Nhị thúc đâu?”
“Còn đang ngủ.”
“Ân? Ngày hôm qua ngủ trễ sao?”
“Ngày hôm qua hắn không đến sáu giờ liền lên giường, có thể là gần đây thân thể có điểm không thoải mái, nhượng hắn ngủ đi.”
“Bị bệnh?”
“Cũng không phải bị bệnh, chính là ngủ say không tỉnh, có đôi khi đến công ty còn có thể ngủ gà ngủ gật. Ta nghĩ hắn là mệt đi.”
“Gần đây công ty bề bộn nhiều việc sao?”
“Đoạn thời gian trước bề bộn nhiều việc, gần đây hoàn hảo.”
Nhất Thần cảm thấy có chút không thích hợp, đây hoàn toàn không giống như tác phong Bùi Vũ, từ sau khi trở lại công ty làm việc, suốt bảy năm cũng chưa thấy hắn ngủ nướng trên giường. Nhất Thần đơn giản ăn mấy miếng này nọ, đưa Gia Hải ra cửa liền quay trở về phòng Bùi Vũ. Kỳ quái, hắn thế nhưng còn đang ngủ.
Ban ngày ánh sáng tốt, xem càng rõ ràng, sắc mặt Bùi Vũ xác thực không thế nào tốt, Nhất Thần lắc lắc bờ vai của hắn: “Vũ, rời giường.”
Bùi Vũ mơ mơ màng màng lặng lẽ mở mắt, lập tức lại đóng trở về: “Để ta ở ngủ một lát.”
“Ngươi hai tháng không gặp ta, cũng không nhớ ta nha?”
Bùi Vũ có chút mỏi mệt, xoay người không có nói chuyện. Nhất Thần cảm thấy buồn bực, Bùi Vũ đối hắn lãnh đạm cũng sẽ không giống như bây giờ, dường như năm ngày không ngủ giống nhau, nghi vấn trong lòng càng sâu.
Buổi chiều cùng ngày, Nhất Thần đề nghị dẫn hắn đi bệnh viện kiểm tra thân thể, nhưng Bùi Vũ lại cực lực phản đối, Nhất Thần tất nhiên là không thuận theo, cuối cùng phát động Gia Hải, hai người mạnh mẽ đưa hắn buộc đi bệnh viện, cứng rắn buộc hắn làm kiểm tra toàn bộ, sau khi nhận kết quả, Nhất Thần quá sợ hãi. Hắn không có đem báo cáo kiểm tra nói cho Bùi Vũ, tùy tiện tìm lấy cớ đem hắn lưu lại bệnh viện, cũng phái hai bảo tiêu một tấc không không rời bảo hộ.
Sau đó Nhất Thần dùng một thời gian rất dài làm điều tra, đem phạm vi hoạt động gần đây của Bùi Vũ, những người từng tiếp xúc qua toàn bộ điều tra nhất thanh nhị sở, từng cái loại trừ, cuối cùng còn lại một mục tiêu.
Nhất Thần từ chỗ của Gia Hải điều động vài bảo tiêu tâm phúc, thừa dịp người nọ không có phát giác, đem hắn mang tới một tòa tiểu biệt thự ở ngoài thành. Sở dĩ làm như vậy, là vì tìm không thấy nguyên do người nọ mưu hại Bùi Vũ, Nhất Thần không muốn giết lung tung người vô tội, cho nên sự tình đành phải bí mật tiến hành, nếu là hiểu lầm thì hoàn hảo, nếu là cố ý, Viên Nhất Thần liền chuẩn bị bí mật xử lý hắn. Hắn cũng không nguyện ý đem người nguy hiểm như vậy lưu lại bên cạnh Bùi Vũ, nói cách khác, hắn không hy vọng Bùi Vũ gặp được bất cứ nguy hiểm nào.
Tiểu biệt thự kia là nơi ở trước đây của Viên gia, nhiều năm không ai sử dụng đã sắp biến thành một tòa nhà bỏ hoang. Nơi này hẻo lánh thực không có bất luận kẻ nào đến, lúc này thẩm vấn rất an toàn. Nhất Thần cho hai gã bảo tiêu canh giữ ở cửa, một mình cùng người hiềm nghi đối diện.
“Hàn Tuấn Phi, trong Viên gia ngươi là người đầu tiên không đến nỗi tệ, ngươi vì cái gì phải làm như vậy?”
Hàn Tuấn Phi sắc mặt khẽ biến, lại như trước vẫn duy trì phong độ quản gia: “Nhất Thần, ngươi đang nói cái gì, ta như thế nào nghe không hiểu?”
“Lợi dụng Thallium đến đầu độc, để người khác trong bất tri bất giác, thần kinh mất cân đối đến chết, loại phương pháp này thật sự rất ngoan độc.”
(Editor: Thallium là một nguyên tố kim loại nặng cực độc, chỉ với 30 microgram trong 1 lít máu, người trúng độc đã có thể tử vong, điều đáng sợ là các muối nitrate và sulfate của kim loại này đều không màu, không mùi vị, rất dễ hòa tan trong nước, lại dễ kiếm trên thị trường.
Muốn tìm hiểu thêm hỏi Google thúc thúc.
P/s: Cũng may, ta còn tưởng tối ngày chỉ biết xài Kali Xyanua – KCN như trong Conan chứ =.=”)
“Cái gì Thallium, ta không rõ ?”
Nhất Thần cười lạnh một tiếng: “Đừng giả bộ hồ đồ, ẩm thực của mọi người trong Viên gia đều là ngươi an bài, trừ ngươi ra, những người khác không có khả năng có cơ hội hạ độc.”
Hàn Tuấn Phi sắc mặt có chút tái đi, ánh mắt rõ ràng bắt đầu trốn tránh, thực hiển nhiên, hắn không phải dân lão luyện, rất dễ dàng lộ ra dấu vết. Bất quá hắn vẫn không tính toán thừa nhận, hạ độc mưu sát, cho dù cảnh sát mặc kệ, người Viên gia cũng không tha cho hắn.
“Ta đối Viên gia vẫn trung thành và tận tâm, ngươi nói như vậy thật sự khiến ta rất thất vọng đau lòng.”
“Cho nên ta mới cảm thấy kỳ quái, ngươi vì cái gì muốn hại hắn?”
“Không phải ta làm.”
Nhất Thần nguy hiểm nheo lại ánh mắt: “Loại hành động sứt sẹo này của ngươi trốn khỏi ánh mắt của ta sao?”
Hàn Tuấn Phi âm thầm cắn môi, còn cực lực khống chế biểu tình chính mình, đáng tiếc vẻ mặt mồ hôi lạnh đã sớm bán đứng hắn.
“Ta chỉ là muốn biết nguyên nhân, là bị người thu mua, hay là có mục đích khác?”
Thực hiển nhiên Hàn Tuấn Phi không chịu mở miệng, Nhất Thần đã mất đi kiên nhẫn, theo bên cạnh lấy qua một cây gậy bóng chày, vòng qua hung hăng nện ở sau đầu gối hắn. Hàn Tuấn Phi thét lớn một tiếng, hai đầu gối thật mạnh quỳ trên đất.
“Nếu nói thật, ta có thể cho ngươi chết thống khoái một chút.”
Lúc này Nhất Thần đã hoàn toàn không còn là hài tử hay làm nũng, hay khóc, hay nói đùa kia nữa, loại ánh mắt hung ác này, trọng độ xuống tay, quả thực giống như người kế thừa được những gia tộc hắc đạo dạy dỗ ra, có đủ ngoạn độc tàn nhẫn!
Hàn Tuấn Phi cười thảm một tiếng: “Bộ dáng hiện tại, cùng phụ thân của ngươi rất giống nhau!”
Nhất Thần mạnh mẽ đạp hắn một cước, lại ở trên bụng hung hăng tặng thêm mấy đá, lửa giận trong lòng càng thiêu càng vượng. Giờ này khắc này nhớ tới đều cảm thấy sợ hãi, nếu không phải chính mình trở về kịp, Bùi Vũ khẳng định đã dữ nhiều lành ít, bị mất mạng.
Quyền đấm cước đá ngừng lại, sau Hàn Tuấn Phi đã phun ra huyết, Nhất Thần tạm thời thu tay, ở trên cao nhìn xuống hắn: “Rốt cuộc là ai sai sử ngươi?”
Hàn Tuấn Phi nặng nề ho khan vài tiếng, lộ ra một nụ cười thảm: “Không ai sai sử.”
“Nếu không ai sai sử, thì phải là chính ngươi muốn mạng của hắn ?”
“Phải!”
“Vì cái gì? Hắn khi nào thì đắc tội ngươi?”
Hàn Tuấn Phi dùng tay áo sờ soạng máu tươi bên miệng, gian nan đứng dậy tựa vào trên tường: “Bởi vì hắn đáng chết !”
“…… Tiếp tục nói !” Biểu tình nam nhân kia rất thống khổ, khiến Nhất Thần cảm thấy nơi này chắc chắn có ẩn tình, một lòng muốn tìm hiểu.
Hàn Tuấn Phi cảm thấy bản thân nhất định khó có thể sống ra khỏi nơi này, có một số việc hẳn là phải nói cho hắn biết mới đúng. Thở dài, đem bí mật giấu ở trong lòng nói ra.
“Bởi vì, bởi vì hắn hại chết Viên Gia Thăng!”
“Ngươi nói cái gì?”
“Bởi vì hắn hại chết Viên Gia Thăng !”
“Cha ta rõ ràng là chết ngoài ý muốn.” Nhất Thần vô luận như thế nào cũng không chịu nhận lời giải thích này, Bùi Vũ yêu phụ thân như vậy, như thế nào sẽ hại chết hắn?
Hàn Tuấn Phi cười lạnh một tiếng: “Tất cả mọi người đều bị hắn lừa !”……
Nguyên lai, Hàn Tuấn Phi lần trước sang Nhật Bản, cũng không phải vì du lịch, mà là vì gặp một người. Người này cũng chính là Lâm Kiệt đã tiêu thất thật lâu. Sở dĩ tra được hắn, là vì Hàn Tuấn Phi vẫn đối với cái chết của Viên Gia Thăng có nghi hoặc, âm thầm điều tra đã lâu, thẳng đến vài năm trước hắn mới tra được đến Lâm Kiệt, do đó biết được Lâm Kiệt từng cùng Bùi Vũ kết thù kết oán, hơn nữa lấy thực lực Hạ gia muốn chế tạo ra một vụ tai nạn ngoài ý muốn như thế thật sự rất dễ dàng. Bất quá muốn tìm được người này thực là có chút trắc trở, mãi cho đến năm trước, hắn mới ở Nhật Bản tìm ra Lâm Kiệt đã cải danh đổi họ.
Hàn Tuấn Phi vốn định thay Viên Gia Thăng báo thù, vụng trộm chấm dứt mạng Lâm Kiệt, bất quá hắn lại từ trong miệng Lâm Kiệt biết ngọn nguồn sự tình, đến tận đây, Hàn Tuấn Phi mới biết người chân chính hại chết Viên Gia Thăng.
Viên Gia Thăng ở trong lòng Hàn Tuấn Phi chiếm vị trí rất trọng yếu, hai người chẳng những là bằng hữu, là thanh mai trúc mã, thế nhưng còn là mối tình đầu. Bất quá đoạn luyến tình kia thực ngắn ngủi, bất quá nửa năm đã bị Viên Chấn Hào phát hiện. Lúc ấy lão gia tử tức giận vô cùng, nhận định là Hàn Tuấn Phi câu dẫn nhi tử của mình trước, lúc ấy Hàn Tuấn Phi cũng không chịu thừa nhận như vậy. Lão gia tử một mạch đưa hắn đưa đi Anh quốc, cũng không cho phép hắn bước vào Viên gia nửa bước.
Bất quá liên hệ giữa hai người vẫn chưa từng cắt đứt, tuy rằng sau đó hai bên đều có tình cảm mới, nhưng quan hệ bằng hữu vẫn không biến mất, ở vài năm Bùi Vũ rời đi kia, Viên Gia Thăng từng đối Hàn Tuấn Phi kể ra tâm tư chính mình, theo những lời này lý giải, Hàn Tuấn Phi có thể cảm giác được tâm tình của Viên Gia Thăng, hắn là thật sự rất thích Bùi Vũ người này.
Sau khi trở lại Viên gia, ấn tượng của Hàn Tuấn Phi đối với Bùi Vũ vẫn đều tốt lắm, bởi vì Bùi Vũ biểu hiện thực si tình, nhìn đến bộ dáng của hắn, chính mình cũng cảm thấy đau lòng, thời điểm ngẫu nhiên đi cấp Viên Gia Thăng dâng hương còn có thể đối hắn nói: “Ngươi không yêu sai người!”
Nhưng lúc này mới phát hiện, Bùi Vũ là một con lang đội lốt cừu, kế sách mượn đao giết người, trên tay không dính một giọt máu!
Từ miệng Hàn Tuấn Phi nghe đến mấy cái này, Nhất Thần mất đi năng lực tự nghĩ, ngồi ở trên ghế nửa ngày cũng nói không ra một câu. Vị thúc thúc thuần khiết như nước ở trong lòng hắn, nhanh chóng biến hóa thành âm hiểm giả dối, tội phạm giết người.
Hắn ở trước mặt mình biểu hiện ra vẻ si tình, hiện tại lại cảm thấy có chút không quá chân thật. Phụ thân cư nhiên bị hắn hại chết, chỉ vì 30% cổ phiếu kia. Như thế nào có thể, tại sao có thể như vậy?
“Hắn căn bản là không đáng cho các ngươi yêu!”
Nhất Thần cố gắng bình tĩnh một chút cảm xúc, nhưng ngữ khí đã có chút run rẩy: “Ta không tin!”
Hàn Tuấn Phi giống như đã biết hắn sẽ nói những lời này, lập tức từ trong túi áo sơmi lấy ra một tấm danh thiếp: “Không tin, ngươi liền tự mình đến hỏi hắn!”
Cuối cùng, Nhất Thần vẫn là tiếp nhận tấm danh thiếp viết bằng tiếng Nhật kia, sau khi giam lỏng Hàn Tuấn Phi liền xoay người rời đi.
——————–