Bốn bề của Đoạn Tụ cốc, đều được bao vây bởi đồi núi, phủ lên một cánh rừng đào trải dài mười dặm.
Lúc này, theo con đường mòn, Phó Kinh Hồng đi về mảnh sân Phân Đào.
Sân Phân Đào nằm bên ngoài Đoạn Tụ cốc.
Phó Kinh Hồng cũng không hề dùng đến khinh công, y vốn không vội.
Y vốn không phải là người nóng tính, huống chi hiện tại, y lại muốn đi cứu người kia…
Ở một phương diện nào đó, mà nói tới, cũng có thể tính là kẻ thù của y đi.
Y không biết, một đời trước Bạch Luyện Hoa rút kiếm, đối mặt y có phải là do Lãnh Tề Hiên ám chỉ hay không. Thế nhưng, Bạch Luyện Hoa rút kiếm đâm y…
Lại là vì Lãnh Tề Hiên.
Y không hận, chỉ là có chút bất đắc dĩ.
Kiếp trước, cả một đời, y đều luôn dây dưa với Bạch Luyện Hoa một đời, chỉ đổi lấy, sự cười nhạo, ánh nhìn lạnh lẽo của Bạch Luyện Hoa.
Mà, từ trước đến giờ, Lãnh Tề Hiên đều là đối xử lạnh như băng với tất cả mọi người, đối với Bạch Luyện Hoa cũng là như vậy. Nhưng, Bạch Luyện Hoa lại tràn ngập cuồng dại với Lãnh Tề Hiên, thậm chí không tiếc vì Lãnh Tề Hiên mà tới đối phó vị đại sư huynh này của hắn.
Tình nghĩa sư huynh đệ hơn mười năm vốn không hề sánh bằng một vị tên Lãnh Tề Hiên đột ngột xuất hiện xen giữa hai người này.
Phó Kinh Hồng nhớ lại những chuyện cũ trước kia, chỉ cảm thấy, mình của trước đây đã ngu ngốc đến thế nào. Chỉ cần nhìn thoáng một cái liền có thể biết rõ người mà Bạch Luyện Hoa một lòng yêu thương đó chính là vị nhị sư huynh lạnh như băng kia, mà Phó Kinh Hồng lại đơn phương hi vọng xa vời rằng, mình cùng tiểu sư đệ đều là hai bên, ngươi tình ta nguyện.
Thực sự là đáng thương, nực cười mà.
Phó Kinh Hồng cười, lắc đầu một cái, đổi lấy Bạch Luyện Hoa đang ở bên cạnh, thốt lên một tiếng kinh ngạc hỏi:
– Sư huynh, huynh làm sao vậy?
Phó Kinh Hồng thoáng hồi phục lại tinh thần, nhìn sang Bạch Luyện Hoa ở bên cạnh.
Tiểu sư đệ của y hiện lên một khuôn mặt lo lắng nhìn y, đôi chân mày thanh tú hơi nhíu lại, trong con ngươi một mảnh trong suốt.
Thiếu niên mỹ mạo như hoa ở trước mắt này, lại đã từng trực tiếp đâm một kiếm lên trên ngực của y.
– … Không có chuyện gì.
Tại sao y lại nhớ tới mấy chuyện oan nghiệt ở kiếp trước a?
Phó Kinh Hồng lắc lắc đầu.
– Sư huynh…
Bạch Luyện Hoa cắn cắn môi dưới, nhìn Phó Kinh Hồng nói:
– Sư huynh… Chúng ta thật sự là phải đi tới đó sao? Cho dù người kia có bị bệnh, thì cũng chỉ là một người xa lạ mà thôi… Sư phụ vốn không có ý định thu nhận, cưu mang hắn. Nếu chúng ta tự ý đi tới đó giúp đỡ, có khi nào sư phụ sẽ trách tội xuống…
Phó Kinh Hồng nhíu mày cười cười:
– Vậy thì làm sao a? Cứu một mạng người còn hơn xây bảy cấp phù đồ… Nếu như sư đệ lo lắng sư phụ trách tội, thì cứ tự mình đi về trước đi.
Y phải đi cứu người kia, dù cũng là nhị sư huynh tương lai của tiểu sư đệ a.
Bạch Luyện Hoa lại cắn cắn môi dưới, một lát mới nói:
– Đệ muốn đi cùng sư huynh đến đó một chút …
Phó Kinh Hồng gật gật đầu, vươn tay đến xoa đầu của Bạch Luyện Hoa, nói tiếng:
– Ngoan.
Bạch Luyện Hoa hiện lên vẻ mặt oan ức nhìn y, phảng phất như là đang bày tỏ rằng tâm trạng cực kì không vui của hắn.
Phó Kinh Hồng híp híp mắt, xoay người đi về phía trước. Trong lòng lại đang nói:
Ta trói chặt tướng công tương lai của ngươi lại giúp ngươi đây. Ngươi còn bày ra một bộ mặt tiểu nương tử bị cướp mất tướng công vậy a…
Kêu ngươi đi cứu người thì ngươi không vui. Còn ta chắc vui khi đi làm bà mối cho hai ngươi à.
Thấy Phó Kinh Hồng xoay người liền đi, Bạch Luyện Hoa vội đi theo.
Trong dư quang, Phó Kinh Hồng nhìn thấy Bạch Luyện Hoa bày ra vẻ mặt oan ức. Trong lòng cũng không biết là nên cười, hay là nên thán.
Lúc này, chung quy là Bạch Luyện Hoa vẫn chưa biết được người sắp được cứu mà bây giờ, hắn đang xem thường lại là người khiến hắn chân thành bám chặt lấy như trước đây đi.
Không quá lâu, hai người đã tới đến cuối con đường đi vào thung lũng trước Đoạn Tụ cốc. Trước con đường đi vào thung lũng, có một bia đá được dựng ở đó, được khắc lên hàng chữ Đoạn Tụ cốc.
Đối diện bia đá, chính là một ngọn đồi nho nhỏ.
Trước ngọn đồi này, có một thiếu niên khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi quỳ ở đó.
Phó Kinh Hồng nhíu mày nở nụ cười, thiếu niên kia chính là Lãnh Tề Hiên.
Lúc này, Lãnh Tề Hiên chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, cách nhau rất xa so với cái hình dáng của nhị sư đệ trước sau đều lạnh như băng trong kí ức của Phó Kinh Hồng.
Tuy, khuôn mặt của thiếu niên ở trước mắt này, cực kì thanh tú, nhưng giữa đôi chân mày cùng ngũ quan trên đó, thủy chung vẫn luôn lộ ra một cỗ hàn ý. Đôi mắt của hắn đen láy như được vẩy mực, mặt lại lạnh như ngọc, đôi môi gắt gao mím lại thành một đường thẳng. Lớp vải áo sớm đã bị ướt đẫm dính sát lên thân thể đơn bạc của hắn. Dù sắc môi của hắn đã bị đông lạnh đến tím bầm, nhưng vẫn cố nén không hề để cho mình lộ ra chút run rẩy, chật vật nào.
Trong đôi mắt của hắn, đều lấp lóe ý chí kiên định.
Dù vẫn đang quỳ trên mặt đất, nhưng vẻ mặt của hắn lại khiến cho người nhìn có ảo giác. Phảng phất như là hắn vốn không phải đang quỳ, mà là đứng, đứng nơi cao nhất, bễ nghễ mà nhìn chúng sinh.
Chỉ có điều, đây chỉ là một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng mà khí tức quanh người của hắn, cũng đã đủ để khiến cho những người khác không thể xem thường.
Phó Kinh Hồng nhìn Lãnh Tề Hiên, tựa hồ có chút hiểu rõ, tại sao tình cảm chân thành của Bạch Luyện Hoa lại dành cho hắn.
Người này…
Tuyệt đối, không phải là vật đáng để chôn vùi trong ao.
Phó Kinh Hồng híp mắt. Kiếp trước, y chưa bao giờ lưu ý quá nhiều đến cái vị nhị sư đệ luôn luôn mang theo tính tình lạnh lùng này.
Dù sao, kiếp trước, y đều luôn một lòng một dạ dây dưa, yêu thương chỉ với một người, cho nên xưa nay, y vốn không để ý nhiều tới mọi người bên ngoài. Đối với Lãnh Tề Hiên, ngoại trừ, y biết hắn có tính tình lạnh lùng, không thích trò chuyện cùng người khác ra, thì hầu như không biết gì nữa cả.
Kiếp trước, đối với việc nhị sư đệ vào cốc, y chỉ là được nghe sơ qua phong thanh mà thôi. Lúc đó, trong lòng của y cũng chưa có tính toán gì với việc này cả. Thẳng đến về sau, trong cuộc thi đấu để xếp hạng lại địa vị của đám đệ tử, mãi đến tận khi cái thiếu niên mặc cả thân huyền y này đánh bại tiểu sư đệ của y, thì kể từ lúc đó, y mới mơ hồ bắt đầu lưu ý đến Lãnh Tề Hiên.
Dĩ nhiên là Lãnh Tề Hiên phát hiện ra có người đến, thế nhưng hắn cũng vẫn không ngẩng đầu.
Có lẽ, dây cột tóc của hắn đã bị đứt mất, cho nên, mái tóc đen rũ xuống, rải rác ở một bên vai, dĩ nhiên đều đã bị nước mưa làm cho ướt sũng, từng giọt nước vẫn còn chậm chạp chảy xuống.
Một giọt nước từ trên thái dương của hắn chậm rãi rơi xuống, chảy xuôi xuống, trượt vào hàng chân mày.
Nhưng, giống như là hắn vẫn hoàn toàn vẫn chưa phát giác ra, vốn chưa từng nhúc nhích, đều tùy ý để từng giọt nước trượt qua đôi chân mày, chảy xuôi xuống, lướt qua gò má của hắn, thấm vào quần áo, biến mất không thấy đâu nữa.
– … Đứng lên đi.
Phó Kinh Hồng hờ hững nói một câu.
Thiếu niên động cũng không động, phảng phất như là chưa nghe thấy vậy.
– Đứng lên đi,
Phó Kinh Hồng nhìn thiếu niên, lặp lại một lần, y lại nói tiếp,
– Đừng nói là ba ngày, dù ngươi có quỳ ở đây qua ba năm đi nữa, thì sư phụ cũng vẫn không thu nhận ngươi đâu.
Rốt cục, mí mắt của thiếu niên đã run rẩy lên, nhưng hắn vẫn không có động tác nào cả.
Phó Kinh Hồng nhìn bộ dạng quật cường của thiếu niên, trong nháy mắt càng cảm thấy trong lòng liền mềm xuống.
Thiếu niên này…
Chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi. Nhưng biểu tình ở trên mặt lại hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác của hắn. Ánh mắt thâm trầm này, giống như là một người vừa mới trải qua một trận thế sự, đời người chìm nổi lênh đênh, mới có thể lộ ra ánh mắt này được, phảng phất như là đang lạnh lùng, trào phúng chúng sinh. Thiếu niên này, đến tột cùng thì sau lưng của hắn đang gánh vác cái gì? Đến tột cùng, hắn đã trải qua những gì…
Chung quy, Phó Kinh Hồng chỉ thở dài một hơi.
– Từ trước đến giờ, Đoạn tụ cốc đều chỉ quy thuận, cung phụng kẻ mạnh lên làm nhất. Ngươi chỉ có thể chứng minh thực lực của bản thân, mới có thể chiếm được cơ hội, được sư phụ thu nhận vào trong môn phái.
Phó Kinh Hồng nhìn thiếu niên nói.
Lúc trước, y cùng với Bạch Luyện Hoa, cũng là hai người duy nhất được lựa chọn ra trong mấy trăm người.
Trong mấy trăm người đó, chỉ còn sót lại duy nhất y cùng Bạch Luyện Hoa là còn sống.
Rốt cục, thiếu niên nhấc mắt lên, nhìn về phía Phó Kinh Hồng.
Phó Kinh Hồng cười nhạt nhìn hắn, nói:
– Chỉ cần chứng minh được thực lực của ngươi. Vậy thì ngươi mới có thể được sư phụ thu nhận vào trong môn phái… Thế gian này, nguyên tắc cơ bản nhất, chính là kẻ mạnh đều tất thắng đi.
Thiếu niên ngưng mắt nhìn Phó Kinh Hồng, trong mắt hiện lên từng cơn sóng lớn.
Phó Kinh Hồng nở nụ cười nhìn hắn, tự xé tay áo mình, lấy xuống một mảnh vải, gấp lại thành một đoạn vải dài.
Thiếu niên nghi hoặc không ngớt nhìn y. Phó Kinh Hồng chỉ cười, vươn tay đến, tự tay mình, gom ba ngàn sợi tóc của hắn lên, chải sơ qua, lại dùng đoạn vải màu xanh nhạt đó cẩn thận cột lên.
Thiếu niên chỉ bày ra vẻ mặt lạnh lùng nhìn động tác này của Phó Kinh Hồng, cho đến khi Phó Kinh Hồng buông hai tay xuống.
– Dáng vẻ gọn gàng này, nhìn hợp mắt hơn nhiều…
Phó Kinh Hồng cười nói.
Thiếu niên mím chặt môi, không nói.
– Đứng lên.
Phó Kinh Hồng thu lại nụ cười, nói,
– Đã muốn đứng lên, thì không được quỳ xuống lần nào nữa. Nếu như ngươi muốn thiên hạ này phải thần phục dưới chân ngươi, thì chính ngươi tuyệt đối không thể thần phục bất kỳ ai cả.
Trong đôi con ngươi của thiếu niên, rõ ràng phản chiếu ra bóng người của Phó Kinh Hồng. Hắn cắn cắn môi dưới, làm như là đã vừa quyết tâm đưa ra quyết định nào đó vậy.
– Bây giờ, ngươi cứ trực tiếp vào cốc. Nếu như có ai dám cản đường ngươi, ngươi liền… khiến cho bọn họ phải lui ra.
Thiếu niên rũ mí mắt xuống.
– Ta nói lời này, ngươi đã hiểu rõ ràng?
Rốt cục, thiếu niên nhấc mắt lên, lúc này trong đôi con ngươi của thiếu niên đã hoàn toàn lộ ra một mảng thanh minh.
Phó Kinh Hồng nhìn hắn, đôi chân mày giãn ra, nở nụ cười, nói:
– Từ giờ trở đi, ta chính là đại sư huynh của ngươi… Phó Kinh Hồng.
Tuy rằng, hai tháng sau, liền không phải nữa rồi đi.
Hai tháng sau, trong trận chiến xếp hạng của các đệ tử, y sẽ cao bay xa chạy rời khỏi Đoạn Tụ cốc này, đến khi đó, tất nhiên là y sẽ làm một cánh chim tiêu dao tự tại, tung bay khắp bầu trời cao.
Thế nhưng lúc này đây, y vẫn tận dụng chút tình nghĩa sư huynh đệ đồng môn, mà đối xử tốt với nhị sư đệ này hơn một chút mà thôi…
Xem như là bù đắp lại việc y ở kiếp trước vốn không hề quan tâm gì đến Lãnh Tề Hiên cả đi.
Lãnh Tề Hiên nhìn Phó Kinh Hồng, một lúc lâu sau, không biết là có nghe thấy, hiểu được gì không, chỉ gật đầu một cái.
Đã qua nhiều ngày nay, hắn chưa từng được uống miếng nước nào, đôi môi vốn chưa từng được thấm ướt hầu như đã bị khô nứt, tiếng nói khô khốc, khàn khàn, trầm thấp, hắn thều thào nói —
– … Đa tạ. Ta gọi là… Lãnh Tề Hiên.
Phó Kinh Hồng nhìn đôi môi khô nứt của thiếu niên khô, trong lòng liền nổi lên chút trắc ẩn.
Thế nhưng y cũng đã làm hết sức mình, cho nên, chỉ đành nhận lấy, nghe theo mệnh trời đi.
Dù cho thiếu niên này có ra làm sao đi nữa…
Tất cả hoàn toàn đều là do mệnh trời an bài đi. Dù cho đến cuối cùng, liệu hắn có ở cùng một chỗ với Bạch Luyện Hoa hay không; liệu hắn có thể trở thành chưởng môn của Đoạn Tụ cốc hay không; thì tất cả mọi chuyện đều không liên quan gì đến Phó Kinh Hồng – y cả.
Phó Kinh Hồng – y, cả kiếp này chỉ nguyện làm một cánh chim hồng hạc bay lượn, tự do du ngoạn ở khắp nơi.
Cánh môi của Lãnh Tề Hiên nhu động hai lần, tựa hồ như trù trừ một hồi, nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn cắn răng, mở miệng kêu lên:
– … Sư huynh.
Phó Kinh Hồng ngẩn người. Kiếp trước, tựa hồ như y chưa từng nghe qua Lãnh Tề Hiên gọi y là sư huynh lần nào cả đi, lần này vừa nghe thấy… Lại có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh.
Lãnh Tề Hiên thấy Phó Kinh Hồng hiện lên một vẻ mặt đầy kinh ngạc, nhưng trái lại trên mặt lại mơ hồ hiện lên chút màu sắc tươi sáng, hắn lại cất tiếng gọi:
– Sư huynh.
Lần này, đúng là chân tâm thực lòng hơn rất nhiều.
Sau khi Phó Kinh Hồng sững sờ một lát, liền cười nhạt đáp một tiếng.
– Ân.
Y đã từng nghe qua vô số người gọi y là sư huynh, nhưng mà một tiếng gọi sư huynh của thiếu niên luôn bày ra vẻ mặt lạnh lùng này, đều hoàn toàn khiến y ngạc nhiên một chút, so với tiếng gọi của những người khác đi.
Càng không giống như tiếng gọi mềm mại, nhu nhu của Bạch Luyện Hoa thường hay kêu y, mà một từ ‘sư huynh’ này của Lãnh Tề Hiên tựa hồ như phi thường dùng sức, giọng điệu hờ hững nhưng cảm tình lại khắc sâu đến tận xương.
… Phảng phất như là một nét bút hời hợt vẽ nên một bức tranh thuỷ mặc, nhưng lại có thể khiến người ta khắc ghi đến tận xương.
Cho tới nhiều năm sau đó, Phó Kinh Hồng vẫn cứ nhớ tới một ngày này, thiếu niên đó, đã cất tiếng gọi “sư huynh”.