Nam Kha Kỳ”
Giọng nói không hề chói tai, Lục Hoàng tử Vân Uyển chẳng biết đã đứng ngoài cửa đại điện tự bao giờ. Tuy ngược sáng mà đứng nhưng mơ hồ vẫn thấy được nụ cười mỉm quanh năm mang trên môi.
“Lục điện hạ nhật an.”
“Không cần đa lễ. Trên người vẫn còn bệnh sao lại đến đây?” Vân Uyển bước vào trong điện. Theo sau chính là người anh trai cùng một mẹ sinh ra với ta. Văn Trang Quốc công phủ đích tử Nam Kha Du.
Khi ta bệnh, tứ muội Nam Kha Tương và ngũ đệ Nam Kha Linh đều chưa hề tới, chỉ có huynh ấy đến thăm ta. Bởi vì chỉ có hai ta mới là một mẹ sinh ra.
Có điều kiếp trước ta và huynh ấy cũng không coi là thân. Ta đi theo Vân Xuyên, huynh ấy theo Vân Uyển. Hai ta đạo bất đồng bất tương vi mưu (hai con đường khác nhau thì không chung tiếng nói).
Vốn dĩ huynh ấy muốn đi theo hầu bệnh Thái tử. Đáng tiếc huynh ấy là thư đồng chứ không phải là bạn thuốc, bởi vậy đành theo Vân Uyển.
Vân Kiên chướng mắt cái khí vị hủ nho của nhà chúng ta nên thư đồng hắn chọn là đích tử của Định Quốc tướng quân Triệu Hưng. Ngày hôm nay cũng không đến, nghe nói là bị bệnh.
Nhị hoàng tử và Ngũ hoàng tử từ trước khi Vân Xuyên sinh ra đã không còn nên ngay cả tên ta cũng không nhớ nổi.
Có lẽ hài tử hoàng gia khó nuôi. Vân Xuyên có thể sống được đến ngày hôm nay ít nhiều cũng phải nhờ thế lực nhà mẹ đẻ Mẫn quý phi.
Có thể sống được đã là không tệ. Muốn mỉm cười ngồi lên long ỷ kia thì càng phải có thủ đoạn ngoan độc cùng tâm sát phạt quyết đoán mà người thường không có được. Vậy nên Vân Xuyên mới có thể tự bóp chết tình cảm chân thành đối với Vân Định.
Một chủ tử như vậy mới là người Triệu Giác mến mộ theo đuôi. Vân Kiên tuy là tướng tài nhưng lại đặt tình cảm lên trên, chỉ có thể xui xẻo bị Vân Xuyên chặn đứt. Nhắc mới nhớ Vân Kiên về sau thua ở trên tay Triệu Giác. Phần lớn nguyên nhân là vì bị phản bội nên tổn thương tận tâm dẫn đến phát huy thất thường.
“Ta nghe gia gia nói đệ làm thư đồng của phụ thân.” Nam Kha Du đến gần bên ta thấp giọng nói, “Có lẽ đệ bây giờ không thể đi theo Thất điện hạ, cũng nên vì điện hạ tìm một người khác. Linh cũng đã mười bốn, ta và cha có ý định muốn cho nó tiến cung.”
“Ca ca cùng phụ thân quyết định là được.” Hỏi ta làm cái gì? Nam Kha Linh? Kiếp trước cũng không thân thiết gì với nó.
“Đệ và Thất điện hạ ở bên nhau đã lâu. Điện hạ yêu ghét cái gì nhớ phải trở về nói cho Linh một chút.”
“Vâng” Muốn ta nói cái gì? Nói hắn thích ca ca Vân Định của hắn. Hắn ghét nhất ai nói Vân Định của hắn không tốt sao?
Kiếp trước ta ở trong cung, đã từng bình một bức thư pháp bệnh Thái tử lưu lại “Viết láu ngưng trệ, lực đạo yếu nhược, quả là có chỗ giống như người không trường thọ”. Ngay sau đó liền bị Vân Xuyên ném vào sơn đình tránh nắng bên sông nhịn đói ba ngày.
Ta còn ngây ngốc tin tưởng hắn vì để cắt giảm chi tiêu hậu cung, tiết kiệm ngân khố mà cả ngày hảo tổn tinh thần nên quên mất đến đón ta. Bởi vậy ta mới bị hạ nhân lạnh nhạt.
Nghĩ đến những chuyện trước đây ta lại bất giác mỉm cười. Ta không biết nụ cười này có tư vị gì, trong miệng chỉ thấy khổ sở: Lúc đó ta đói đến cầm không nổi bút còn bị thúc gục cùng hắn thư từ qua lại. Ta không dám nói một chữ không tốt nào khiến hắn càng thêm phiền muộn. Cuối cùng ta trở về cung, hắn cùng ta ly biệt lâu như vậy mà câu nói đầu tiên không phải hỏi ta có khỏe hay không, câu đầu tiên hắn nói là: “Kỳ, phong thư này viết láu ngưng trệ, lực đạo yếu nhược, chắc là muốn trẫm nhớ mong ngươi hả?”
Ta cho là hắn cố ý trêu đùa nên chẳng hề để ý.
Bệnh Thái tử từ khi sinh ra đã ốm yếu do đó chữ viết thành như thế. Ta cũng chỉ là than thở vài câu, nào có nửa phần bất kính trong lòng mà hắn vẫn cứ ghi hận như vậy. Không biết hắn biết ta đốt bức họa trong cung của hắn, lại không đợi hắn ra tay đã đi trước một bước tự đem mình thiêu đến tro cốt không còn thì sẽ tức giận đến thế nào?
“Du ca, Thái phó tới” Vân Uyển đi tới thấp đầu gọi một tiếng. Ta nhịn không được ngẩng ngẩng đầu nhìn hắn một cái —- ‘Du ca’?
Phụ thân tiến vào điện đầu tiên là hành lễ thần tử. Sau đó ông ấy đi tới đứng sau bàn, chư vị Hoàng tử đứng dậy hành lễ của học trò.
Ta không có tâm tư nghe bọn họ đọc sách. Ánh mắt không tự chủ liền bị bầu trời cao vợi không mây ngày thu ngoài cửa sổ câu đi mất. Cũng không biết đã si ngốc nhơ ngác nhìn bao lâu, dù sao ta thư đồng nên có hỏi bài cũng không hỏi đến chỗ ta.
Vì thế khi nghe thấy Hoàng đế dắt theo Thái tử cùng mấy vị đại thền giá lâm, ta nửa ngày còn chưa phục hồi tinh thần, giật mình đứng dậy hành lễ theo mọi người. Tổ phụ cũng đi theo phía sau Hoàng đế, sắc mặt không tệ. Có lẽ Hoàng đế hạ triều sớm, vui vẻ liền đến nơi này đi dạo một chút.
Bệnh Thái tử mấy ngày nay thân thể cũng điều dưỡng khá tốt. Ta đoán trong lòng Vân Xuyên vừa vui lại vừa buồn. Vui vì thân thể Vân Định khá hơn, lại buồn vì bệnh y nếu tốt rồi hắn muốn đến Đông cung ngồi thăm cũng khó.
Vừa nghĩ vậy ta liền liếc mắt nhìn Vân Xuyên một cái. Quả nhiên ánh mắt hắn một khắc cũng không nguyện rời khỏi người Vân Định. Tuy rằng nhìn không ra thái độ của hắn nhưng ánh mặt thật là nhìn gắt gao chằm chằm, không có một tia ý tứ buồn lỏng.
Đừng nói hủy khuôn mặt này, hiện tại ta có khỏa thân trước mặt hắn, hắn cũng sẽ chẳng thèm bố thí cho ta chút ánh mắt dư thừa nào. Hắn cứ làm như vậy thật sự không sợ người khác phát giác sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng ta đột nhiên khẽ động: Lẽ nào hắn cuồng nhiệt yêu thích ca ca của hắn như vậy thật sự chưa hề có ai phát hiện ra ư?
Ta không cho là diễn xuất của Vân Xuyên tốt bao nhiêu. Nhìn xem bây giờ mọi người đều nói cười vui vẻ, chỉ có hắn là không nói lời nào. Ánh mắt luôn dính trên người Vân Định, cứ như ruồi nhặng thấy thức ăn… Hai kẻ này ở trong mắt ta chẳng thể so với ruồi nhặng cùng thức ăn ôi thiu, thật muốn đá đi nơi khác.
“Nhi thần đã lâu không có tới Văn Anh điện, không ngờ đàn này vẫn còn để ở đây” Bệnh Thái tử xem ra tinh thần rất tốt, ôm lấy đàn đem cho Hoàng đế xem, “Nhi thần còn lo đàn không còn thanh âm khó tránh khỏi cô đơn bám bụi, không nghĩ tới vẫn sạch sẽ như vậy.”
“Hoàng huynh có chỗ không biết, Văn Anh điện này vẫn còn tài tử yêu đàn đấy.” Vân Uyển cười nói.
“Ha ha…. Để Trẫm xem nào, chắc là hai tiểu tử trong nhà Văn Trang Quốc công nhỉ?” Hoàng đế nói.
“Phụ hoàng anh minh.” Vân Uyển gật đầu, nhìn thoáng qua Nam Kha Du. Người phía sau bất đắc dĩ cười một tiếng.
Ta thật ra không quan tâm. Có bệnh Thái tử ở đây, ai dám bước lên đoạt hào quang?
Quả nhiên, bệnh Thái tử đàn một khúc dưới sự tâng bốc của Hoàng đế cùng mấy vị đại thần.
Ta khinh thường liếc mắt nhìn người nọ một cái, không ngạc nhiên thấy nhãn thần hắn sáng lên, thực sự là sủng nịnh đấy.
Bệnh thái tử đi tới cầm tháp trong điện đặt đàn xuống. Tới chỗ ngồi quỳ xuống, tay trái niêm hoa, tay phải cầm hạc, đàn một khúc Quảng Lăng Tán kỳ ảo mưa sầu.
Ha ha, đúng như ta nói, dây đàn thì ngưng trệ, trường âm thì phù phiếm. Nếu nói hai chữ tri âm* thì bò cũng phải phì cười.
* ý nói tích Chung Tử Kỳ là tri âm, tri kỷ nghe đàn của Bá Nha. Thái tử đàn chẳng ra sao mà muốn có người tri âm nghe đàn thì trâu bò cũng phải bật cười.