Không mang theo ai thật ra cũng có chỗ tốt chính là không ai sẽ khuyên ngươi: Một chốc thì khuyên ngươi đừng đi nam quán, một chốc lại khuyên ngươi đừng đi rạp hát, cũng không thể đi thanh lâu…
Tửu lâu mùi dầu mỡ tanh hôi quá nặng, muốn mua say cũng đành phải đến Mẫu Đơn Các.
Không hổ là Kinh thành đệ nhất đệ nhị ôn nhu hương, quả thật là oanh ca yến ngữ, hồng hương lục biếc. Ta dù không thích nữ sắc cũng nghe nói trong lầu này có một nữ tử tên Phù Dao rất có tài hoa, hơn nữa còn giỏi múa.
“Công tử ra tay thật là rộng rãi, lần đầu đến đã bao hạ nhã gian lớn nhất ở nơi này,” Phù Dao cũng không phải loại người mới có hai phân tài hoa bản lĩnh hơn người liền tự cao lãnh ngạo, trái lại nàng minh diễm động lòng người lại không mất vẻ trầm ổn trang nhã, trong lời nói lại mang theo vài tia dí dỏm ý vị, “Phải biết rằng khách nhân có thể quang cố đến đến căn nhã phòng này đa phần đều hi vọng chạm tới được Lan Cơ, cá biệt mới tìm đến ta hầu rượu.”
Lan Cơ là hoa khôi ở nơi này, dáng dấp quả thực cực đẹp, tính cách thì không thích bày ra vẻ nũng nịu ngu ngốc đối với ngươi, không phải như những nữ nhân đứng chào khách.
“Lan Cơ cái gì? Như thể được Lan thì có ích lợi lắm. Ngươi Lan ta cũng Lan, trong tên không có Lan thì cũng phải thêu thêm lên y phục một chút. Sao cứ phải dính lên chút thanh cao cô khiết mới tốt, không nghĩ tới người ta xem đến hai mắt đều chán ngấy rồi.” Ta mới uống hai chén rượu xuống mà đã cảm thấy có chút nặng trĩu. Cũng không biết từ đâu nổi lên một cỗ tức giận, không nói ra thì không thoải mái được.
“Công tử nói thật có lý, xem ra hôm nay ta cũng gặp gỡ được tri kỷ rồi,” Phù Dao cười mỉm chi cũng tự rót cho mình một chén đầy, nhấc tay kính ta, ngưỡng cổ liền uống cạn, “Lan Cơ xinh đẹp, ta cũng không kém mà. Vì sao nhắc đến Mẫu Đơn Các, người người chỉ nói đến Lan Cơ? Hóa ra bọn ta đều là người chết sao?”
Nàng nói chuyện thẳng thắn, vui vẻ sảng khoái. Tuy lời lẽ bất bình nhưng nói ra trái lại rất thản nhiên phóng khoáng không mảy may có chút ngượng ngịu nào, thật là hợp với tính cách của ta.
“Ai ôi… Văn nhân bất đắc chí*, trâm quý đợi tú liêm (hộp gấm), đều là những kẻ lưu lạc thiên nhai, tự nhiên thành tri kỷ!” Ta cũng rót đầy một chén rượu ngưỡng cổ uống một hơi cạn sạch mà trả lễ, “Thôi được, ta và ngươi có đoạn duyên phận này, để ta giúp ngươi một lần.”
*giống nghĩa kẻ có tài không được thỏa chí nguyện
“Hả? Giúp thế nào?”
Ta vừa nhìn nàng đảo tròng mắt liền biết nàng cũng hiếu kỳ bạo dạn dám chơi, vì vậy bèn cười nói: “Vốn nghe nói cô nương vũ kỹ vô song, chẳng biết có thể múa một khúc ‘Phượng cầu hoàng’ không?”
“Có thể!”
“Tốt! Đến lầu gác sau đình!” Ta lung lay lảo đảo đứng dậy, đoạt lấy cây đàn trong tay tiểu cô nương gảy đàn mua vui bên cạnh, theo Phù Dao một trận gió cuốn như chạy trốn xuống dưới.
Đến trong đình, gió đêm thanh lãnh, Phù Dao y phục đơn bạc nhưng lại hưng phấn đến độ hoàn toàn chẳng biết nóng lạnh.
Ta ngồi trên chiếu, đem đàn đặt lên đầu gối. Nghiễm tụ mở rộng, hồng sa đỏ thẫm tung bay, dây đàn lưu chuyển như kim ti tấu một khúc phượng hoàng.
Vũ kỹ của Phù Dao quả nhiên danh bất hư truyền. Làn váy khổng tước thêu kim tuyến tinh tế tỏa ra trong đêm đen, tựa như nguyệt quang chiếu lên những dải ngọc uốn lượn. Vũ bộ biến ảo thoăn thoắn xoay chuyển nhiễu khởi thủy tụ tung bay. Trên đầu một nhành trâm phi yến chiếu sáng núm đồng tiền trên má nàng, giữa vũ điệu nhẹ nhàng linh hoạt đa tình lộ ra vẻ đẹp phi thường động nhân.
Một vũ điệu có thể khuynh thành, bởi vũ nhân khuynh quốc. So với khuôn mặt xinh đẹp hợp thẩm mỹ nhất thời thì càng bền vững hơn chính là tài nghệ khiến người ta phải kinh thán.
“Hay!”
“Mỹ nhân!”
“Quả đúng là vũ kỹ bất phàm a!”
“…”
Trên lầu người xem càng ngày càng nhiều, những lời khen ngợi không ngớt.
Tiếng đàn của ta cũng thuận theo vũ bộ của Phù Dao mà đồng thời chuyển nhanh, trong tâm một trận kinh hồng khóc thương, thoảng như nghe tiếng phượng hót trong ánh tà dương mây khói!
Tiếp đó là một quãng trọng âm cực trầm, mỗi một tiếng đều như khóc như than. Một hồi lại chuyển càng trầm thấp lê thê, bức bối như trước cơn cuồng phong bão táp. Một ngón hoành huyền, một ngón thôi bạt*, tiếng đàn vút cao, hết thảy thanh sắc đều tiến vào một âm vực mênh mông cao thăm thẳm, tựa như vũ điệu chao liệng nơi chân trời. Nghe đàn mà như nhìn trong mắt. Mười ngón tay lưu loát lướt nhanh những âm cuối gảy lên như chim hót, một âm sau cùng như phượng kêu, thân như rớt khỏi chín tầng mây vô thanh vô thức…
*Cách ngón tay gảy đàn, nghĩa là một ngón chặn ngang dây đàn, một ngón gảy bật lên. Dịch hẳn ra thì mất hay nên để hán việt.
“Ba, ba, ba.”
Sau lưng có người vỗ tay, ta lười chẳng muốn quảnh đầu lại, cũng lười nói chuyện, chỉ ngồi tại chỗ ngẩn người.
“Cầm kỹ của Chiêu Hoa Quân… quả thực tuyệt diệu.”
Vừa nghe thanh âm này ta liền cứng đờ, chậm rãi xoay cổ lại, nhìn người trước mắt ta theo bản năng rờ lên khăn che mặt: “Thái… Đại công tử.”
“Thái Đại công tử?” Bệnh Thái tử không nhịn được cười nói, “Ha ha… Thôi được rồi, lên lầu nói chuyện đi.” lại hướng người phía sau lưng ta nói: “Vị cô nương này, cũng xin mời cùng lên đây đi.”
Ta đem đàn đưa cho Phù Dao, bản thân bị bệnh Thái tử hù một phen như vậy hoàng tửu rót vào người cũng tán đi không ít.
“Đại công tử có hẹn cùng người khác sao?” khi lên lầu ta mở miệng hỏi.
Đùa à, nếu để cho người khác thấy ta và y đi cùng với nhau, ngày mai ta nhất định sẽ bị Ngự Sử đại nhân buộc cho cái tội danh dám làm hư Thái Tử.
“Hôm nay thấy trên người khá hơn một chút liền ra ngoài đi dạo.”
Trong lòng ta oán thầm không ngớt, đành theo y vào nhã phòng. Quả nhiên còn có một người, hơn nữa còn là người quen biết.
“Nguyễn đại nhân?”
“Tam công tử.” Nguyễn Trúc Thanh khuôn mặt hòa hoãn hiếm thấy.
“Hóa ra là hai vị có quen biết sao?” Bệnh Thái Tử ngồi vào chỗ cười nói.
“Gặp một lần mà thôi.” Ta cướp lời Nguyễn Trúc Thanh trước khi hắn kịp mở miệng, chối sạch quan hệ với hắn.
Nguyễn Trúc Thanh cũng không nói gì, chỉ cúi đầu uống rượu. Bệnh Thái Tử không thể uống rượu nên chỉ có thể thưởng trà. Ba người ngồi đây thấy sao cũng không được tự nhiên.
Ta cũng không hiểu đang êm đẹp đến nơi này mua say thế nào lại vừa vặn đụng phải bệnh Thái Tử này. Cứ như thể chỉ cần có liên quan đến y là ta sẽ không có chuyện gì được như ý.
Thật vất vả mới chịu đựng được đến lúc bệnh Thái Tử phải hồi cung trước khi cửa cung đóng lại. Nguyễn Trúc Thanh cho Phù Dao cùng ca cơ lui ra ngoài, trong nhã phòng chỉ còn lại hai người bọn ta.
“Tại sao ngươi lại tới nơi này?” Đây là câu thứ hai mà Nguyễn Trúc Thanh nói với ta trong đêm nay. Trước đó ta nói câu ‘Gặp một lần’, về sau hắn mặc dù nói cười như cũ nhưng lại cự tuyệt không liếc mắt nhìn ta một lần hay mở miệng nói một câu nào.
“Lạc đường.” Ta có lệ nói, lại rót đầy một chén rượu.
Một bàn tay đưa tới nhấc đi cái chén trong tay ta, tiếp đó hắn uống một hơi cạn sạch, chuyển mắt nhìn ta: “Khúc ‘Phượng cầu hoàng’ của công tử so với trước đây ta nghe qua không giống nhau. Thiếu đi sự lưu luyến truy cầu ái mộ, ngược lại có chút thẫn thờ lạc lõng bởi cầu mà không được. Thật muốn biết trong lòng công tử rốt cuộc có tâm sự gì?”
Trước mắt ta đầy sương mù. Mặc dù không muốn cùng hắn dây dưa, trong lòng cũng biết ta và hắn không cách nào bước chung đường nhưng người này hắn vẫn chân thành tha thiết giữ gìn những năm tháng tốt đẹp nhất của Nam Kha Kỳ: Niên thiếu chẳng biết mùi buồn đau, chẳng ước uyên ương chẳng ước thành tiên, tâm cao khí ngạo… Ta thật sự đã có lúc tốt đẹp như vậy đấy.
Thế nhưng quá khứ càng tốt đẹp thì ta càng khổ sở. Ta vừa cảm động hắn vẫn nhớ nhung ta như vậy, lại vừa căm hận hắn còn vì hư ảnh không thể trở lại kia mà tiếp tục đối tốt với ta. Ta không cần lòng tốt ấy, vì cái gì những ái tình tốt đẹp cuối cùng đều chỉ lướt qua ta…
“Ta không cần ngươi đối tốt với ta!” Chờ sau khi ta ý thức được ta thực sự đem những lời này nói ra, ta đã lảo đảo đứng dậy.
Một hồi thiên hoàn địa chuyển, tiếp đó cảm thấy cánh tay bị kéo một cái, mặt ta liền áp lên một nơi ấm áp. Một thanh âm từ phía trên truyền tới, thật giống như từ bầu trời xa nói với ta: “Biết bao vất vả mới trở nên tốt đẹp đủ thỏa mãn, tự hỏi có thể lọt vào mắt ngươi hay không, vì sao lại không chấp nhận ta?”
Ý thức của ta đã không chịu sự khống chế của ta nữa rồi, trong lòng nghĩ cái gì liền nói thẳng ra: “Nam Kha Kỳ…. Nam Kha Kỳ và bệnh Thái Tử lớn lên giống nhau sao…”
“Cái gì?” Thanh âm kia hỏi.
“Nam Kha Kỳ một chút cũng không giống người khác!” Ta biết hắn không nghe rõ, có chút nóng nảy, giọng nói mơ hồ mà bắt đầu ồn ào, “Ta không phải ai hết!”
Ta đột nhiên nghĩ đến ta và bệnh Thái tử giống nhau như thế, vậy Nguyễn Trúc Thanh có khi nào rốt cuộc lại phát hiện ta không tốt hay không. Ta thay đổi âm hiểm ác độc không buông tha người. Rồi sẽ cảm thấy bệnh Thái Tử như thiên tiên ấy mới là đối tượng yêu thương trong lòng hắn. Sau đó Nam Kha Kỳ trong trí nhớ hắn sẽ biến mất, Nam Kha Kỳ ngày trước mà ta trân trọng từ nay về sau sẽ biến mất!
“Nguyễn Trúc Thanh! Nguyễn Trúc Thanh ngươi ở chỗ nào?” Ta cảm thấy trước mắt đều là những khuôn mặt cười vặn vẹo. Ta lảo đảo nghiêng ngả tìm khuôn mặt than cứng nhắc kia, cũng muốn hỏi hắn, muốn một đáp án yên lòng, “Ngươi sẽ thích bệnh Thái Tử sao? Ngươi sẽ thích y sao?”
Nói thật ta sợ, thế nhưng vừa nghĩ tới ta đối với hắn cũng không có ý tứ khác, vậy thì dựa vào cái gì mà không cho hắn được yêu thích người khác chứ?
Ta thật sự là ích kỷ xấu xa đến kinh khủng: “Không, không… Ngươi hãy thích bệnh Thái Tử đi. Ta một điểm cũng không tốt. Ta đã là một kẻ xấu xí, lại còn ích kỷ. Ta…”
Ta không nói được nữa. Ta đang ôm mặt khóc, hồng sa trên mặt cũng lộ ra khí tức ẩm ướt. Ta đã từng là một người kiêu hãnh cỡ nào kia mà…
Thế nhưng ta không thể làm lỡ hắn mà. Ta đã sớm thay đổi tuyệt không có chút tốt đẹp nào. Ta không đáng để hắn yêu thích.
Nguyễn Trúc Thanh… Nếu kiếp trước ta gặp được ngươi thật tốt biết bao?
Biết đâu kiếp trước ta sẽ thích ngươi, ngươi là người tốt như vậy mà…