Trong lòng ta vẫn nghi ngờ, chỉ có thể đợi đến khi việc này đã qua được ba ngày, cùng gia gia chơi cờ thì giả bộ lơ đãng nhắc tới: “Thất điện hạ cùng Thái tử nảy sinh mâu thuẫn, người người đều nhìn thấy, chỉ sợ khó mà phục chúng.”
“Chuyện nhà Thiên tử,” gia gia thở dài nói, “Bởi vậy không thể coi như bình thường. Vừa rồi người người đều biết Thất điện hạ và Thái tử nảy sinh mâu thuẫn, hắn làm sao còn dám bí quá hoá liều.”
“Vậy cũng không có chứng cứ…”
“Không nói đến chuyện Thái tử tận mắt nhìn thấy, Tam điện hạ kia hôm đó còn tự mình thừa nhận.”
“Cái gì?” Chuyện này thật sự là ngoài ý muốn: Thật sự là Vân Kiên? Hắn còn thừa nhận? Ngu ngốc một lần còn được, hắn nhất định còn phải ngu ngốc đến hai lần sao?
“Hành thích Thái tử là trọng tội! Chỉ phạt hắn quyển cấm cùng một năm bổng lộc?” Ta càng ngày càng không lý giải được.
“Kỳ, con cho là trong lòng Tam điện hạ thương tiếc chút bổng lộc đó hơn hay là càng đau đầu việc bị quyển cấm hơn?”
Ta hiểu rõ gia gia từ trước tới giờ chưa bao giờ nói những chuyện này với người ngoài. Thứ nhất là vì sợ người người thám thính tin tức. Hai là phụ thân ta lại vô cùng kín tiếng, lúc này trái lại nghiêm túc hỏi tới ta chắc là trong lòng ông ấy có tính toán, lại không tiện nói với ai, cũng vừa khéo là ta có chút hiếu kỳ về hành động của Vân Xuyên. Bởi vậy ta liền trấn định lại ngẫm nghĩ một chút liền nghiêm túc đáp lời: “Tiếc hận nhất chính là hắn thật vất vả mới đạt được quân công, còn mất bao công mưu toan bố trí.”
“Trẻ nhỏ dễ dạy.” Gia gia vẫn còn có tâm trang cười, tiếp tục nói: “Nhưng cũng như con nói, hành thích Thái tử tuy là trọng tội. Có điều hắn cũng không hề thừa nhận ám sát Thái tử mà Thái tử cũng không hề tận mắt thấy hắn giương kiếm chỉ về phía mình.”
“Thái tử chỉ thấy được có người mặc phục sức Hoàng tử mang theo bội kiếm mà vào. Về phần Tam điện hạ, cũng xác thực nói là vì đến thăm Thái tử,” nghe gia gia nói “Hoàng thượng nổi giận lôi đình nhưng không hề truy cứu thêm. Thứ nhất là vì mặt mũi của cả Hoàng gia. Hai là lúc đó Thái tử vẫn chưa đi nghỉ, còn từng sai người đi thăm dò chén thuốc được dâng lên đêm đó, nhưng không tra được cái gì. Tam điện hạ giải thích vô cùng thản nhiên không có một tia sơ hở. Hoàng thượng cũng càng muốn tin tưởng đây chỉ là một trận hiểu lầm đơn giản mà thôi. Cho nên chỉ lấy cớ ‘phạm thượng, không được triệu kiến tự ý xông vào’ để xử trí Tam điện hạ.”
Ta không nói gì, thăm viếng Thái tử? Lời này ai tin được chứ? Cho dù mượn cớ nói là nhất thời rượu say loạn trí, nóng đầu lên mới làm ra chuyện sai lầm bậc này còn có vẻ chân thật hơn nhiều.
Nhưng chuyện cầm kiếm đi hành thích có thể bị phát hiện dễ dàng, chén thuốc cũng không có vấn đề gì… ha ha, hành sự cẩn thận như vậy không giống cách mà kẻ đầu óc mãng phu như Vân Kiên có thể bố trí ra, trái lại càng giống với suy đoán của ta: Nhất định là Vân Xuyên âm thầm giở trò sau lưng.
Thử nghĩ xem mục đích cuối cùng của Vân Kiên là ngôi vị Hoàng đế chứ không phải là cùng bệnh Thái tử lưỡng bại câu thương, sao hắn có thể đưa mình vào tình cảnh nguy hiểm bậc này?
Bởi vậy hắn rốt cuộc là vì cái gì lại lẻn vào trướng điện của Thái tử? Chẳng lẽ có ẩn tình khó nói gì sao?
Nghĩ tới đây, ta liền do dự mở miệng nói: “Tam điện hạ, có thể có ẩn tình khó nói gì hay không?”
Gia gia hỏi: “Nói vậy là sao?”
“Kỳ có một chuyện không biết có nên nói hay không.”
Gia gia nghe vậy cũng không trả lời ngay, đứng dậy bước về phía cửa sổ, thuận tay cài cửa lại, thấp giọng nói: “Con nói đi, ta thử nghe xem nào.”
“Kỳ trong lòng bất an, luôn cảm thấy việc này cùng Thất điện hạ không tránh khỏi quan hệ.”
“Thất điện hạ thì thế nào?”
“Đêm hôm đó sau khi dạ yến kết thúc hắn tới tìm con, trông không giống như ngày thường, dường như có điều gì vô cùng khó chịu. Con tử nhỏ đã hầu hạ bên người Thất điện hạ, hắn có chuyện gì luôn luôn không che giấu con, duy chỉ có đêm hôm đó lại không chịu nói gì. Con chỉ cùng hắn nói đùa mấy câu, mãi đến… đến khi chuyện xảy ra, hắn mới chạy về hướng Ngự trướng.”
“Vậy cũng chỉ có thể chứng minh rằng hắn có bằng chứng xác thực không ở tại hiện trường.” Gia gia nhíu mày.
Ta sao có thể không hiểu? Cho dù lôi Vân Uyển ra cũng không giải quyết vấn đề gì, chẳng phải là tặng thêm cho Vân Xuyên mấy kẻ làm nhân chứng chứng minh hắn không có ở đó thôi sao. Nhắc đến ta vào trong đó thì nói không chừng còn dẫn hiềm nghi tới gia gia. Nhưng rất nhiều chuyện sao có thể tự mình làm ra chứ? Nếu quả thực có liên quan đến Vân Xuyên thì ta ngược lại có chút hiếu kỳ hắn làm thế nào có thể tác động khiến Vân Kiên tự mình lao vào nguy hiểm.
Vân Kiên tuyệt đối không có khả năng tin tưởng hắn, như vậy thì….
Trong đầu ta ‘lộp bộp’ một cái dường như bật ra điều gì đó, Vân Kiên không tin Vân Xuyên, vậy hắn tin tưởng ai?
—– có thể thuyết phục đả động Vân Kiên…. tất nhiên là hảo huynh đệ cùng vào sinh ra tử.
Trong đầu luẩn quẩn những lời ngày đó Nam Kha Tương nói, ta cười lạnh, quả nhiên là ông trời cũng giúp ta.
Ta nhất thời hứng khởi thúc đẩy đoạn nhân duyên giữa Nam Kha Tương và Triệu Giác, vốn chỉ là muốn nhìn hai người bọn họ đau khổ đứt từng khúc ruột mà thôi, không ngờ tới còn có một phen công dụng tuyệt diệu này. Nếu không phải Nam Kha Tương nói cho ta biết thì ai mà ngờ tới Đại công tử Định Quốc tướng quân phủ này hôm ấy không chỉ không uống say mà còn bày kế kim thiền thoát xác để làm ra những chuyện mờ ám kia.
Đến lúc người khác hỏi tới, hắn lại có thể giống như Vân Uyển lấy cớ say rượu. Quả là ghê gớm. Còn có thể đem Nam Kha Tương đẩy lên phía trước, chẳng những không hề có liên quan nửa cái lông đến tình cảnh trướng điện đêm đó, ngay cả Vân Xuyên cũng không phải nhắc đến lời nào.
Cứ như vậy, ta cũng không cần phải thăm dò ý tứ gia gia thêm nữa, xâu chuỗi những việc này cùng một chỗ liền lộ ra manh mối: Triệu Giác mượn cớ say rượu cùng Nam Kha Tương bí mật gặp gỡ. Sau đó chẳng biết viện lý do gì thuyết phục tác động Vân Kiên nửa đêm đi thăm dò trướng điện Thái tử, dẫn đến tràng cảnh xảy ra tại trướng điện đêm đó.
Hắn đã ngấm ngầm bắt tay với Vân Xuyên để phản bội Vân Kiên, làm những chuyện này tất nhiên là được Vân Xuyên giật dây. Nhưng chớ nói đến Vân Xuyên, Triệu Giác tự mình cũng có thể làm ra.
Rõ ràng cùng tràng cảnh trướng điện đêm đó có thiên ti vạn lũ liên hệ, nhưng bây giờ không có chứng cứ, hai người bọn họ trái lại phủi sạch sẽ. Đây mới là tác phong từ trước đến giờ của Vân Xuyên.
Trong lòng thở dài: Ta đã sớm nói đời này ta sẽ không trợ giúp hắn, cũng sẽ không trở thành vật cản đường hắn. Bởi vì ta căn bản là không chơi nổi với hắn. Bất luận là đem Nam Kha Tương ra tính kế Triệu Giác, hay là lấy Vân Uyển để mưu toan bảo kiếm của hắn, chẳng qua là vì để trút oán khí trong lòng ta mà thôi, đều là tiểu đả tiểu nháo. Huống hồ trải qua chuyện này, ta rốt cuộc mơ hồ phát hiện ra Nam Kha Tương cùng Triệu Giác nguyên bản là một đôi giai ngẫu trời định, bây giờ có duyên gặp lại giữa đôi bên lại sinh ra không ít ngăn cách cùng mưu toan không đơn thuần.
Nam Kha Tương là một nữ tử luôn mưu cầu cảm giác hư vinh khi được người theo đuổi. Triệu Giác lại một bên cùng nàng vụng trộm gặp gỡ, một bên dự định đem nàng làm lá chắn sau cùng, hoàn toàn không quan tâm đến thanh danh của nàng.
Có lẽ mục đích muốn hai người bọn họ phải đau khổ thấu tâm can của ta chắc là cũng tan vỡ rồi, ai ôi…