Trong b ản chất của mỗi người đều có tính tò mò, khác nhau ở chỗ có thể gặp được người hay chuyện khiến mình phải tò mò không thôi, kết quả của chuyện gặp sinh vật khiến mình tò mò chính là khiến Á Lai không cách nào bình tĩnh lại, Garlock đang gặp thuộc hạ, y biết là không thể quấy rầy, Henry và Francis đang bận rộn an bài chuyện quay về thành chủ, y cũng đành phải cho qua, nhưng mà nếu trực tiếp hỏi chính chủ là Julian quản gia, cũng không được vì không quen lắm, như vậy cũng không được lễ phép, nhưng mà càng không thể hỏi người ngoài. . . . . . . .
Th ật ra người hầu cũng tò mò với vị phi thú nhân gia chủ này như vậy, rõ ràng nhìn sơ qua là một người rất đơn giản, lại có thể hiểu được cả cá heo trong biển, trước kia có nghe qua không ít chuyện về người này, gần đây còn nghe nói, dù là bản nháp vẽ chơi của vị Á Lai tiên sinh cũng rất giá trị, đương nhiên, có Barret hội trưởng ở đây không có thứ gì có giá trị có thể chảy tới tay người khác được.
Á Lai vừa suy nghĩ vừa đi dạo, vì thế liền gặp người thích hợp, ―Barret, cậu không bận chứ?‖
Barret đang đứng trên ban công rộng lớn ở lầu hai nhìn cảnh biển phía xa, vô cùng có khí chất quý tộc.
Á Lai thấ y rất kỳ quái, người trước mắt căn bản không phải hội trưởng đại nhân hào sảng thường ngày, đột nhiên trở nên thâm trầm như vậy khiến người ta có chút không thích ứng được, nhưng dù sao thì nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, y tiếp tục hỏi: ―Thật khó tưởng tượng thoạt nhìn chú Julian có hơi yếu ớt lại có thể gánh vác chức đại quản gia, cậu biết được tuổi chính xác của chú ấy không?‖
Ánh mắt Barret lay động, ―Bốn mươi.‖ Lần đầu tiên gặ p mặt là lúc Julian vừa trưởng thành, đã nhiều năm như thế rồi mà ngoại hình tựa hồ không hề thay đổi, mình khi đó chỉ là thằng nít ranh.
Á Lai có chút buồ n bực, đối với một trăm hai mươi tuổi thì bốn mươi tuổi đã là là gì, hẳn nên lớn hơn một chút mới tính là đại thúc, ―Chú ấy lập gia đình chưa? Phi thú nhân Ngư tộc có dấu hiệu trên tay không?‖
Barret nói: ―Không có, phi thú nhân Ngư tộc đã kết hôn sẽ có dấu hiệu ở mi tâm.‖
Ng ẫm lại giữa mi tâm Julian có đeo hạt châu gì đó, chắc là trân châu mà tạo cảm giác như dạ minh châu, Á Lai hỏi: ―Đuôi của Julian có màu gì?‖ Tuy nói Ngư tộc giống thú tộc khi biến hóa thú hình có thể đồng hóa quần áo trên người thành vẩy cá, nhưng mà giống như thú nhân trên mặt đất có màu lông khác nhau, mỹ nhân ngư hẳn cũng chia màu đuôi.
―Màu vàng.‖ Barret có chút vui vẻ hơn, bởi vì nhắc tới chuyện có liên quan đến tiền. (màu vàng của đồng tiền vàng -_-)
Á Lai gật đầu, nhân ngư màu vàng sáng long lanh có đứng yên cũng đẹp, nói: ―Rất tốt.‖ Lúc này y thấy Garlock đi về phía này, quyết đoán ném hết mấy câu đang muốn nói với Barret đi.
Barret giận, một đám có bạn lữ thì coi người khác không đáng một đồng, Á Lai cũng như vậy, hừ!
Garlock công tư rất rõ ràng, hắn sẽ không để Á Lai thấy vắng vẻ, nghe nói cảnh biển bây giờ rất đẹp, an bài tốt thời gian rồi dẫn Á Lai đi dạo giải sầu.
Á Lai vội vã gật đầu, nhưng mà ánh mắt vẫn cố liếc về phía Julian.
Garlock hi ểu ý cho y thời gian để ở chung với người ta, còn mình thì đi tìm Barret nói chuyện, không thể lại để con gấu ngốc này chạy loạn khắp nơi, Barret đành phải thành thật ở đây một thời gian.
Julian ngheFrancis nói qua Á Lai là một đứa trẻ rất kì lạ, hôm nay vừa thấy quả nhiên đáng yêu, cười nói: ―Ngài muốn hỏi cái gì cũng không cần cố kị.‖
Á Lai trong lòng vui vẻ lấy ra một cuốn vở nhỏ trong người, ở trạng thái học hỏi nghiêm túc nói: ―À ừm, kính ngữ thì tôi có chút không quen, huống chi ngài coi như là trưởng bối của tôi, vậy phiền toái chú rồi.‖ Xưng hô ngang hàng sẽ dễ trao đổi, đằng nào cũng không thể hỏi trưởng bối vài vấn đề tư mật.
Hai người ngồi xuống bên cạnh, rõ ràng là cảnh tưởng phóng viên p hỏng vấn ngôi sao.
Á Lai chờ đối phương cho phép, trước sờ tay nhỏ, xanh trắng như ngọc, lúc biến hóa nhân ngư có mang thật, thật muốn nhìn mà, nhưng mà bản chất là lấy sinh mệnh lực làm cơ sở, cho nên đợi sau này có cơ hội rồi nói sau.
Y l ại sờ sờ y phục hằng ngày mà Julian hôm nay chưa kịp thay, mềm mại trơn bóng, chính là tiêu sa y trong truyền thuyết đây mà, quả nhiên không giống bình thường, cũng chỉ có vải dệt như vậy mới xứng với làn da này.
Á Lai là càng ngày càng không chút kiêng kị, cuối cùng đến gần sát ngửi ngửi Julian, còn nghĩ sẽ có mùi cá chứ, thật tươi mát, gợi nhớ tới biển rộng.
Hành vi này của y rất thất lễ, Garlock vội vã cắp Á Lai trở về, sau đó xin lỗi chú Julian, Barret cũng nói giúp rằng Á Lai không có ác ý.
Julian đương nhiên là cười ý không sao cả.
Á Lai sửa sang lại tổng kết:
Ở thú nhân đế quốc,
Nước mắt nhân ngư sẽ biến thành trân châu, là giả, bằng không còn có nhóm người tìm ngọc trai để làm gì.
Ăn thịt nhân ngư trường sinh, là giả, nếu không thì trước khi chết chỉ cần cắn một ngụm thịt mình là sẽ sống lại rồi.
Dung mạo xinh đẹp đến khiến người ta hít thở không nổi? Còn chờ khảo chứng. Nhưng Julian chắc chắc là vẻ đẹp của tự nhiên.
Ti ếng hát mê hoặc chúng sinh? Còn chờ khảo chứng. Nhưng mà tiếng nói của Julian thật là dễ nghe, dùng từ gì để so sánh thì thích hợp nhỉ, hưm, hóa ra là không có từ gì để hình dung giọng nói dễ nghe.
Y lại lấy ra một cuốn [Nhân Ngư sơ giải] đối chiếu với bút kí của mình. Julian hỏi: ―Cậu đã có quyển sách này, sao còn hỏi tôi vậy?‖
Á Lai nói: ―Dù cho cuốn sách này do Abraham đạ i Tế ti viết đi chăng nữa, độc giả hẳn là tự phân tích tự có hoài nghi của bản thân để cho cuốn sách này phát triển đúng hơn.‖
Julian th ấy Á Lai so trong truyền thuyết càng thêm không giống người thường hơn, vì thế thật lòng nói: ―Thái độ ham học hỏi của cậu là rất tốt.‖ Bao gồm chuyện lúc trước có thể vui vẻ sống chung với cá heo, chuyện đó không phải phi thú nhân trên đất bằng bình thường có thể làm được.
Trong lòng Á Lai tổ ng kết lại, sáng suốt chưa nói tới, tri thức trong đầu mình của cả hai đời có chút rối, hỏi: ―Lúc trước ở trung tâm thành chủ không có nghe nói về ngài.‖ Y muốn hỏi cái gì liền hỏi cái đó, nếu đối phương không thể trả lời thì không cần phải trả lời thôi, bất quá xem bọn Garlock cũng không xa lạ gì với vị chú này, sao lúc trước lại chưa đề cập đến chữ nào nhỉ?
Julian thích Á Lai thẳng thắn, nói: ―Trước đây tôi sống ở đảo nhân ngư, sau khi thành niên mới đến đây ở mãi cho đến giờ.‖
Á Lai hiểu được, Julian chính là cầ u nối xúc tiến bang giaohai bên, trách không được vẫn độc thân, cả thanh xuân đều dùng để phục vụ cho sự nghiệp vĩ đại, người này đã đẹp rồi mà còn vĩ đại.
Bởi vì ở gần Á Lai mãi nên cũng bị nhiễm, Barret trộm ngửi ngửi thử, hóa ra người chú Julian có mùi thế này.
Th ật ra, mỗithú tộc vĩ đại thì nhất định khó tránh khỏi xuất hiện tính bài xích ngoại tộc, bởi vậy đảo nhân ngư ở xa lục địa cũng vậy, cho nên thông hôn với thú tộc đất bằng là một chuyện không thể chấp nhận được.
Á Lai vô cùng bộ i phục tông phụ và á phụ của Julian, chuyện tình của hai vị lão nhân tuy không thể so với [Lương Sơn bá và Chúc Anh Đài] nhưng vẫn đủ rung động tâm can.
Người Ngư tộc có đặc điểm khác với thú tộc trên đấ t bằng chính là cả thú nhân và phi thú nhân đều có khả năng biến hóa thú hình, chẳng qualà thú nhân thì biến hình thành cá mập, mà phi thú nhân thì biến thành bán ngư, cũng chính là giống như ấn tượng của Á Lai về nhân ngư.
Còn nữa, Ngư tộc và thú tộ c sinh con hầu hết là ngoại hình của Ngư tộc hết, cho nên ít bị trỗn lẫn, mà phi thú nhân hỗn huyết như Julian lại càng hiếm. Vật hiếm thì sẽ quý, xem ra gen thú tộc trên đất bằng là đặt tính lặn trước gen Ngư tộc, không biết nếu hỗn huyết đời tiếp theo của Julian sẽ như thế nào nhỉ.(ý chỉ con của Julian với thú tộc đất bằng.)
Á Lai cố gắng nhớ lại khóa học sinh vật thời trung học về quan sát gen đời thứ nhất, đời thứ 2 của đậu lai, nhưng càng nghĩ càng hỗn loạn.
Có người hầu lại thấp giọng xin chỉ thị của Garlock, mặt Garlock lập tức trầm xuống, cả Barret cũng trở nên căng thẳng.
Á Lai chờ đại quý tộc lên tiếng, tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng người trước mắt như muốn nói lại thôi thật khiến người ta lo lắng.
Garlock vuốt mái tóc mền mại của y nói: ―Hai ngày này đừng đi loạn, Julian và Barret sẽ ở bên em.‖
Á L ai rất nghe lời, hay nói cách khác, nếu không có Julian và Barret cùng đi thì mình nên ngồi ngốc trong phòng, ―Yên tâm, em sẽ không để bản thân nhàm chán đâu.‖
Garlock lại giao việc cho thủ hạ khác rồi rời đi.
Á Lai nghĩ, còn cách nào khác đâu, nhìn Barret nói: ―Tôi tạ o mẫu râu cho cậu nhé, tuyệt đối sẽ có cảm giác nghệ thuật.‖ Y đột nhiên nhớ tới kiếp trước có xem trên tivi cuộc thi râu ở nước ngoài, nhịn không được suy nghĩ những kiểu đó có kiểu thích hợp Barret hay không, nhưng là không có kết quả.
Barret che cằm, ―Không được.‖ Thái độ rất cứng rắn.
Á Lai khó hiểu nói: ―Tuy rằng thân hình của cậu cường tráng hơn những thú nhân khác, nhưng mà có sao đâu, khí chất có thể tích tụ theo năm tháng mà.‖
Barret hiện tại trong mắt đã có trạng thái muốn đánh người.
Á Lai sờ sờ trái tim nhỏ bé của mình, nhíu mày nói: ―Không có chuyện gì thì dọa tôi chi vậy, tôi cũng chẳng sợ cậu đâu, tôi muốn nói là cứ nói đấy, vì tốt cho cậu cả thôi, cậu để râu rất có cảm giác con nít giả người lớn, không thích hợp.‖
Julian nh ịn cười, thật ra anh đã sớm muốn nói với Barret rồi, nhưng mà gần đây bận quá nên quên mất, ai ngờ một lại có người nói rồi, ―Barret, chú giúp con xử lý nha?‖
Barret đột nhiên biến thành gấu ngựa chạy mất, gã sợ vị chú này sẽ chăm sóc đám râu khó lắm mình mới nuôi được để trông có vẻ thành thục hơn.
Á Lai nói thầm, ―Chắc là kì phả n nghịch đến nên không thích người khác coi mình là trẻ nhỏ, hơn nữa luôn tự cho mình đã lớn, thời kỳ trưởng thành? Dù sao cũng không phải thời mãn kinh.‖ ……
Phòng đón khách, Ga rlock lạnh lùng nhìn về đại biểu đỉnh Allen đang đứng ở cửa, dù trên mặt mang nụ cười ngụy trang nhưng vẫn không chút ý cười, hắn có thể bảo trì trạng thái bình tĩnh như vậy hẳn nên cảm tạ vì đã được giáo dục từ nhỏ, hơn nữa đối phương nên cảm thấy may mắn là vì có mang theo phi thú nhân bạn lữ đến, bằng không hắn sẽ có cách chiếu cố ‗thật tốt‘ ngài Hải Đăng này. Mới vài ngày, đã có thể xử lý công việc của đỉnh Allen rồi sao?
…… …… ……
Phiên ngoại nhỏ đêm thất tịch:
Một ngày nọ, Á Lai kể cho Lôi Mạn về truyền thuyết đêm thất tịch.
Một ngày kia Tiểu Lôi Mạn khi nói chuyện phiếm với chú Barret lại kể lại một lần.
Barret vì dỗ trẻ nhỏ nên cũng không nghe kĩ cho lắm, lần sau khi Eden bảo không có con nít, gã lại hỏi Á Lai: ―Một năm gặp một lần còn không làm đến tay chân nhũn ra mới lạ, trách không được còn phải cưỡi trâu, bằng không muốn đi cũng không đi nỗi.‖
Á Lai hết nói nổi, cũng không biết được hội trưởng đại nhân nghe chuyện xưa như thế nào mà lại cho ra cái kết luận như vậy.
Sau này, lễ tình nhân của thú nhân thế giới, Tế ti phủ, Đào Đức cởi trống trơn dụ hoặc đi vào trong bể tắm, không quên dặn Terrence đang bị lệnh sắm vai nhân vật nói: ―Chút nữa anh trộm lúc tôi không chú ý thì trộm đồ đi, sau đó chúng ta có thể tiến hành chuyện xưa truyền kì cả đêm.‖ (trời -_cos ngưu lang)
Terrence đỏ mặt gật đầu.
Eden b ảo, Francis bình tĩnh uống trà, lơ đãng nhắc tời đề tài cả đêm kia, vô cùng tự nhiên mà lo lắng nhìn bạn lữ mình: ―Nhưng mà với tuổi của anh bây giờ thì cả đêm có hơi miễn cưỡng rồi.‖
V ốn không tính làm gì thì giờ Henry lại biến thành sắc ma động cơ vĩnh cửu, khiến cho Francis ở dưới thân anh hạnh phúc thở dốc không ngừng. Hoạt động gia tộc ngày hôm sau cho nhóm trẻ con tránh đi.
Đào Đức trình bày hế t một lược công tích tối qua, bị mọi người khinh bỉ vô cùng, y thấy Henry và Francis chỉ là cười cười không nói, cả Garlock cũng không có vẻ mặt gì đặc biệt, vì thế quyết định hỏi một chút cái người không dám nói dối với đại Tế ti chính là Á Lai.
Á Lai thẳng thắn nói: ―Bởi vì bọn tôi vào ngày này hàng năm đều là cả đêm, cho nên không có gì đáng ngạc nhiên cả.‖
Garlock đắc ý ngẩng đầu, bạn lữ của mình không phải người thích nhăn nhó, cho nên sinh hoạt ban đêm của nhà mình rất hòa hợp.
Barret v ẫn không nói chuyện trộm cười trong lòng, một lũ ngốc, phải lấy cớ là quan tâm thân thể bạn lữ để lạt mềm buột chặt, cuối cùng sẽ không chỉ thu hồi được vốn mà còn thu được lợi tức lớn.
Julian hơi hơi nhíu mi, Barret hồ i giờ cũng không yêu cầu gì ở mình, giờ bị người ta sosánh chắc sẽ không dễ chịu trong lòng, loại chuyện tư mật này cũng có liên quan đến lòng tự trọng của thú nhân.
Barret ôn nhu nắ m chặt lấy bàn tay của bạn lữ đang mang vẻ xin lỗi trên mặt, đúng lúc lộ ra nụ cười thuần khiết nhất an ủi nói mình không cần, thật ra trong lòng tại thầm sung sướng: Nhìn đi, mấy người cũng chỉ có một đêm thất tịch thôi, thất tịch của nhà tôi ít nhất cũng một tuần!
P/s: Cứ nghĩ ảnh ngốc, hóa ra nham hiểm, lẽ nào nhờ tinh tờ rùng -_