Bầu không khí ái muội lại bị Á lai biến thành khôi hài.
Garlock vẫn quyết định tự mình ra tay mới chắc ăn, cúi xuống hôn người ta, tay cũng bắt đầu không đứng đắn.
Đợi hai người bình tĩnh nằm trên giường, Á Lai xoa cái bụng bằng phẳng của mình rồi nói có chút vô lại: ―Vốn cũng có cơ bụng sáu múi đó chứ, vừa rồi còn bị anh liếm không chừa một chỗ, này, trả hành lang vẽ tranh lại cho em làm phí bồi thường!‖ Tuy biết đó là chuyện không thể xảy ra, thế nhưng nói ra vẫn thấy sướng hơn.
Garlock giơ tay cẩ n thận sờ soạng chiếm tiện nghi, nói: ―Ưm, thật không có.‖ Nhưng lập tức xốc chăn lên lộ ra cơ bụng, tâm trạng tốt nói: ―Này bồi thường cho em, muốn làm gì thì làm.‖
Á Lai lắc đầu nói: ―Mới không thèm đâu, bây giờ còn chưa làm đến cuối cùng anh đã không đứng đắn như vậy rồi, em không muốn quậy theo anh đâu, đợi đến sau khi chân chính kết hôn rồi không phải anh sẽ đòi lại gấp đôi sao.‖
Garlock nói: ―Vì sao em lại nghĩ anh sẽ không nể mặt em như vậy nhỉ?‖
Á Lai khẩn trương, chuyển đề tài nói: ―Em muốn vẽ Tế ti đại nhân.‖ Đây là thời cơ không tồi, coi như mình hy sinh nhan sắc nhỉ?
Garlock lập tức mất hứng, giọng nói bốc mùi chua lét: ―Sau đó em muốn làm gì với anh ta? Em rất thích anh ta hay sao?‖
Á Lai lắc đầu, ―Như thế nào lại nói ‗thích‘ chứ, là sùng bái, lịch sử đại Tế ti đều là phi thú nhân, Đào Đức Đại Tế ti thân là thú nhân còn đảm nhiệm chức vụ này được như thế thực khiến người ta kính nể, cái đó, lúc trước cũng đã bị không ít người phản đối phải không?‖
Garlock g ật đầu, sự thật xác thực như thế, bất quá khi đó người càng bị nhiều áp lực hơn chính là á phụ, người đã chọn Tế ti đời tiếp theo, tuy rằng hết thảy chung quy là ý thần, mà cuối cùng làm việc vẫn là con người, nên làm gì có khả năng không ai mượn cơ hội sinh sự đây, bàn tay lớn giơ lên che mắt Á Lai, ―Ngủ.‖
Á Lai oán giận nói: ―Lại có bí mật gì nữa sao? Anh không nói cũng chẳ ng cho em nói, có phải quá bá đạo không hả.‖ Bất quá ban ngày quá mệt mỏi, vừa rồi toàn thân lại nóng lên bị ép buộc một lượt, nói xong câu này y liền ngủ mất.
Garlock ôm người ta xong cũng từ từ nhắm mắt ngủ. Đào Đức vì không cô phụ sự kì vọng của mọi người, nhất là á phụ, đã phải trả giá hết thảy. Hơn nữa bản thân Đào Đức có bí mật có thể khiến cho cả đế quốc này lâm vào náo động.
Mùa Giác đấ u rốt cuộc cũng gần đến ngày kết thúc, mỗi ngày Á Lai đều đích thân tới hiện trường không chỉ làm quần chúng, cho nên đủ loại tranh vẽ phong cách khác nhau lại tăng thêm.
Th ế nhưng phần lớn trong đó đều bị Barret mang đi trưng bày ở hành lang tranh, còn chuẩn bị riêng một cuộc triển lãm ở quảng trường lớn ngay khi giác đấu chưa kết thúc để giữ nhiệt cho ngày khai trương.
Trang viên sau giờ ngọ, trên những con đường nhỏ được ánh nắng mặt trời lan toả, các đóa hoa li ti rơi từ trên cây xuống rất nhiều, đã gần như bay đầy trời.
Dưới tàng cây Á Lai thoải mái ngồ i một góc tùy ý vẽ vời bậy bạ, dưới ngòi bút lại bất giác tạo hình tạo dạng, đó là một đôi tay của thú nhân, rõ ràng rất mạnh mẽ và ôn nhu.
Y hiểu được, Terrence là người đầu tiên y tiếp xúc sau khi trọng sinh, coi như là người nghênh đón mình đến thế giới này, tình cảm khẳng định có khác. Sau khi mình trọng sinh ở trạng thái vô tri vô giác ngược lại rất giống đời trước, chán đời mê mang sau khi tự sát, cho nên cũng không bị người khác nhận ra.
N ửa tháng cực nhọc cả ngày lẫn đêm, mỗi ngày đều dùng đôi tay này cẩn thận chăm sóc chính mình, có đôi khi vẻ mặt quá mức lo lắng, thoạt nhìn còn có chút buồn cười.
Sau đó lại xảy ra chuyện gì nhỉ?
Đúng rồi, cái kẻ người trong lòng của ‗mình‘ vừa đính hôn với một phi thú nhân quý tộc kia, khi nhìn thấy mình tiều tụy nên mềm lòng hay hồi tâm chuyển ý gì đó, cho nên thừa dịp Terrence người vất vả kiếm về cho mình một mạng đi ra ngoài, đã mang tông phụ và á phụ của gã đến vừa đấm vừa xoa để mình cầm tiền nhanh rời đi.
Hẳn là nên cảm tạ đối phương chỉ bắt mình rời đi chứ không xuống tay giết nhỉ? Ha ha!
Nhìn bản thân kéo lê cơ thể ốm yếu từng bước một đến cửa phòng, hai vị lão nhân kia có vẻ mặt gì nhỉ? Nhẽ ra lúc đó nên quay đầu lại nhìn thử một cái, chắccũng sẽ không có vẻ mặtgì đặt biệt đâu? Nhưng chẳng phải chính bọn họ cầu xin kêu mình đừng có ảnh hưởng đến cuộc sống mới của đứa con thứ, không bỏ đi sẽ làm chậm trễ tiền đồ của con họ sao!
À, mình vốn có thể lấy một khoản tiền không nhỏ rời đi, cũng là nhờ bọn họ còn nể mặt mũi của người bạn cũ đã chết trên chiến trường, cầu xin vị quý tộc kia nhỉ? Thật là có tình có nghĩa, chứ không chắc mình cũng chả còn lại gì đâu!
Sau khi mình rời đi Terrence nhất đị nh sẽ nổi điên đi tìm em trai mình, nhưng mà cho dù biết chân tướng thì phỏng chừng cũng không cách nào oán hận ai triệt để được, ai bảo những người đó đều là người nhà của hắn đây, ai bảo hắn là một người hiền lành thật thà đây.
―Á Lai!‖
Hình ảnh bàn tay vươn lên từ mặt đất lầy lội máu me dơ bẩn, móng tay sắc nhọn hung hăng đâm vào da thịt rách nát của phi thú nhân tóc hồng, nội tạng đỏ tươi, giãy dụa đau đớn đến tột cùng, một đôi tay khổng lồ mang ánh sáng sạch sẽ trong bóng đêm muốn cứu lấy nhưng vô lực, các đốt ngón tay gấp khúc đã đến cực hạn, lại vẫn đang gắt gao không thả lỏng……
Á Lai bị Garlock kêu gọi mới hồi tỉnh, thấy rõ chính mình vẽ cái gì cũng quá sợ hãi, lấy bát nước màu hất lên bức tranh che đi cảnh tượng chẳng khác nào địa ngục.
Không thể phủ nhận, Terrence đến triệt để kích thích cảm xúc phản nghịch trong cơ thể y phát tác.
―Không sao đâu, không sao đâu.‖ Garlock nhẹ nhàng vỗ về người trong lòng, vậy mà Á Lai bổ nhào vào lòng mình.
Chẳng được bao lâu, Á Lai bực bội, sao mình lại cùng đại quý tộc lên giường cởi hết sạch nữa rồi, ―Anh muốn cắn chết em à?‖
Garlock hơi ngẩng đầu nhìn xuống xương quai xanh xinh đẹ p bị mình hạ một đống dấu, mệnh lệnh: ―Về sau không cho em nhớ đến những chuyện trước kia nữa, anh cũng đã nói vài lần rồi đó?‖
Á Lai mím môi, chuyện này em có thể khống chế sao,―Ahh, đau!‖ Đừng dùng sức như vậy có được không?
Garlock dùng đầu lưỡi an ủi chỗ đỏ hồng trước ngực bị hắn nắn đau.
Á Lai bị liếm cắn nhịn không được bèn phát run,* cũng có xu thế ngẩng đầu. Garlock trong lòng vui vẻ, Á Lai thật mẫn cảm, hắn thích! Giơ tay đem * của hai người nắm cùng một chỗ.
Á Lai nhịn không đượ c hừ ra tiếng, bỗng dưng nhớ tới một vấn đề, ―Khi anh ở hình thú thì chỗ đó có bộ dáng gì? Không để em nghiên cứu người khác, nhìn của anh chắc được chứ?‖
Tình huống bây giờ còn có thể phân tâm, Garlock tức giận đến bay hết cái gọi là đúng mực, không lưu tình chút nào tăng độ mạnh ở tay.
Nh ững cơn sóng mạnh mẽ trào dâng trong cơ thể, Á Lai cũng không có cách nào khác tiếp tục tự hỏi mấy chuyện lung tung, hai tay chợt gắt gao ôm chặt người trước mắt mình.
Garlock nói với Á Lai: ―Anh không thể bù đắp lại cho em hết tất cả mọi chuyện trước kia, nhưng mà anh cam đoan cuộc sống sau này sẽ không để em chịu một chút ủy khuất nào.‖
Á Lai nói: ―Anh nói những lời cảm tính vậy không cần phải bày ra vẻ mặt khiêu gợi như vậy có được hay không?‖
Garlock cười nói: ―Vừa nhìn thấy em đã không kiềm lòng được, em nói thử phải làm sao đây?‖
Á Lai cũng cười nói: ―Được rồi, em sẽ chịu trách nhiệm với anh.‖
Ti ếp tục lăn trên giường, rất muốn làm đến bước cuối cùng nên Garlock vẫn đang buồn bực vì sao chưa đến ngày kết hôn chính thức, Á Lai cũng bắt đầu tò mò không biết ngày hôm đó đau nhiều hơn hay là thoải mái nhiều hơn.
Không lâu sau, Terrence nhận được tác phấm Á Lai gở i cho hắn tên là [Tay], hình ảnh nhu hòa, chủ đề thanh thoát, người xem có thể cảm nhận được lòng cảm kích vô ngần trong đó.
Có điều bây giờ bức tranh này lại treo trong phòng ngủ của Tế ti đại nhân.
Mùa Giác đấu sắp chấm dứt, sắp đến là nghi thức thù thần, công tác chuẩn bị còn rườm rà phức tạp hơn nghi thức kì thần.
―Đại nhân, ngài nên thức rồi.‖
Đào Đứ c ngủ trưa không an ổn, vẻ mặt thực không thoải mái, thường ngày khuôn mặt mang phong thái vô hạn khiến người sinh lòng thương tiếc, nghe thấy chút tiếng động nên lông mi khẽ rung rung rồi từ từ mở mắt.
Terrence tiến lên cẩn thận hầu hạ.
Đào Đức đánh cái ngáp nhìn ngườ i quỳ một gối xuống mang giày cho mình, ―Anh đừngkhúm núm như vậy, tôi nói rồi, khoảng hai ngày sẽ trả lại bức tranh này cho anh.‖
Terrence đứng lên mặc quần áo cho Tế ti đại nhân,―Đại nhân hiểu lầm, bức tranh này nếu ngài thích, tôi liền tặng ngài.‖
Đào Đức còn chưa tỉnh hẳn, hí mắt sáp lại gần xem xét người trước mắt khi nói câu vừa rồi có chút không thật tâm nào không.
Terrence ng ửa đầu về phía sau, nhưng mà vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở của đại Tế ti phả lên mặt mình, theo bản năng căng thẳng đẩy người ra, nhưng rõ ràng đã quên khống chế lực.
Đào Đức đứng không vữ ng liền ngã về đằng sau. Terrence tay mắt lanh lẹ bèn kéo người lại, thế nhưng trực tiếp kéo vào lòng mình, xấu hổ, mặt đỏ, hiện tại hắn vốn nên đẩy người ta ra hay là làm gì đó, kết quả cứng ngắc thành đầu gỗ.
Trong lòng Đào Đức vốn còn có chút khác thường, hiện giờ thấy trạng thái của đối phương như thế thì bật cười nói: ―Tôi hẳn nên trừng phạt anh nhỉ.‖
Terrence quỳ một gối xuống ―Xin đại nhân trừng phạt.‖
Nghiêm túc sao? Đào Đức sai người đứng lên, thấy thú vị mà đưa tay xoa bóp hai má góc cạnh rõ ràng, ―Vậy phạt anh ở bên hầu hạ tôi nhận bức tranh của Á Lai tiên sinh.‖
Hai m ắt Terrence sáng trưng, dùng sức nắm chặt tay Tế ti đại nhân lung lay hai cái biểu đạt sự cảm kích, tốt quá có thể nhìn thấy Á Lai, sau đó xấu hổ chạy vội khỏi cửa, sao mình lại có thể không quan tâm thân phận nắm tay Tế ti đại nhân vậy chứ?
Đào Đức nhìn bức tranh trên tường, cảm giác hơi thở của mình bị ngưng lại, căn bản không thể bỏ qua xao động trong lòng, y biết thật sự sẽ như vậy, nếu mà có thể chủ động được đã không phải Terrence thành thật.