Tin T ế ti đại nhân sẽ tham dự giác đấu năm nay nhanh chóng được lan truyền rộng khắp, nhưng vẫncòn một chuyện khác cũng gây nên sóng to gió lớn tốn không ít giấy mực, độ dài bài báo cũng không hề kém.
B ởi vì những dòng chữ trong bài câu nào cũng ám chỉ ngôi sao mới của giới nghệ thuật Á Lai De Vince tiên sinh là xuất thân từ Ưng tộc, hơn nữa là mộtphi thú nhân rấtcó ―lịch sử‖.
Á Lai cũng xem như chẳng có gì, y không có lòng trung thành đối với Ưng tộc, cũng không có gì bài xích, khách quan mà nói thì còn có chút kính ý.
B ởi vì Ưng tộc có thể độc lập lâu như vậy cũng không phải là không có lý do, nhìn chung lịch sử phát triển của thế giới thú nhân, đỉnh Allen có ‗tộc có cánh‘ mọi phương tiện đều tiên tiến hơn không ít so với thú tộc không cánh ở đồng bằng.
Nhưng theo thời gian trôi qua tộc nhân lại dần tự cho mình ở vị trí cao hơn, thậm chí còn cho rằng thú tộc không cánh ở ngoài đỉnh Allen đều là thú tộc thấp kém.
Thành ra quần tộc thiếu lý trí như vậy tất nhiên sẽ không tồn tại vĩnh viễn, vì thế dưới sự lãnh đạo anh minh của thành chủ, đế quốc thú nhân thống nhất.
Nhưng Ưng tộ c sau khi sống trên đồng bằng đã có chút không được ổn, bọn họ vốn đã bị sự phân biệt chủng tộc ăn sâu vào tiềm thức trở thành một tín ngưỡng, nhưng mà hiện thực không thể tránh khỏi việc xuất hiện sự lệch lạc, thế nên muốn đường đường chính chính thừa nhận xuất thân của mình không chỉ cần dũng khí mà còn cần sự quyết đoán, ở nơi đây trong một quần thể nhỏ, một người vinh dự là mọi người vinh dự, một người sỉ nhục cũng sẽ ảnh hưởng đến những người khác.
Trước mắt, những người Ưng tộc sống trên đất bằng đều đang chờ đợi chân tướng.
Terrence ở Tế ti trong phủ hoàn toàn không có chủ ý, dưới tình huống như vậy hắncàng không thể gặp mặt Á Lai, nếu gặp thì mình thân là thú nhân hình Ưng cũng sẽ chỉ tạo cho Á Lai thêm phiền toái.
Đào Đức nói: ―Cho dù anh không tin Eden bảo, thì cũng nêntin tưởngÁ Lai của hiện tại.‖
Terrence gật đầu, nhưng vẫn không thể yên lòng, sự lo lâu đều hiện rõ trên mặt.
Nhìn Terrence như vậy, Đào Đức cảm thấy không thoải mái, không phải là do thân thể, nhưng y không dám tiếp tục tìm hiểunó do đâu.
Chuyện này không phải là việc nhỏ, Eden bảo nhanh chóng có động tĩnh, chức trách sở tại Lặc Tư bảo cũng không nhàn rỗi.
Garlock chưa từ ng gặp qua bộ dạng nghiêm túc như thế của Á Lai, thậm chí không thể giống như trước trực tiếp ôm người ta vào trong ngực an ủi, hắn không muốnlàm sáng tỏ thân phận trước kia của Á Lai, bởi vì như vậy Á Lai sẽ không thể không chấp nhận việc có quan hệ với bên kia.
Thật ra Á Lai không nghĩ tới chuyện kia, bởi vì y cũng không phải chủ nhân chân chính của thân thể này, hiện tại yhoàn toàn là đang vì Garlock suy nghĩ.
Garlock cũng đã báo cáo với thành chủ rồi, việc này tuyệt đối không có đơn giản như bề ngoài của nó, nhưng mà hắn vẫn sẽ quan tâm đến tâm trạng của Á Lai đầu tiên.
Á Lai nhìn Garlock nghiêm túc nói: ―Công khai đi, có anh ở đây, em không sợ cái gì cả.‖
Ch ỉ nhìn liền không thể không ca ngợi kiến trúc giống thành cổ Rome của sàn đấu thú, sân rộng lớn được lát bằng đá cẩm thạch trắng bóng nhìn càng thêm to lớn tráng lệ.
Nhạc lễ vang lên, thành chủ đợi các vị khách quý long trọng ngồi vào vị trí, lễ khai mạc cũng liền chính thức bắt đầu.
Sàn giác đấu không còn chỗ ngồi, rất nhiều người Ưng tộc là tự mình tiến đến, nhiều năm sinh hoạt buồn bực như vậy, bọn họ cần một một cơ hội có thể khiến đại gia hãnh diện, nhưng đối với tin tức về Á Lai trên báo chí cũng có nhiều ý kiến khác nhau, càng nhiều người cho rằng Á Lai bây giờ đã thành ngườiphú quý rất có khả năng sẽ phủ định xuất thân Ưng tộc của mình, phi thú nhân không bị hạn chế thú hình giống thú nhân, muốn triệt để che giấu thân phận không phải là chuyện quá khó khăn.
Nhưng khiến mọi người không thể ngờ được chính là, Á Lai hôm nay lại mặc trang phục truyền thống của Ưng tộc tham dự giác đấu, trên mỗi sợi lông chim được trang trí trên người đều thể hiện sự tự hào của người dân Ưng tộc.
Trong sàn đấu im lặng một lát, ngay sau đó bộc phát ra những tiếng vỗ tay.
Thấy thế, Á Lai trầm tư một hồi, cùng Garlock thì thầm vài câu.
Garlock nhíu mày, nhưng mà vẫn phái người đến chỗ thành chủ và một vị quý tộc khác.
Được cho phép, Á Lai đi theo Garlock xuốngsân, sau đó mặt hướng đến chỗ tập trung người Ưng tộc trên khán đài.
Mọi người còn tưởng rằng vị đồng tộcvĩ đại này nói cái gì đó khích lệ tinh thần chiến đấu, cho nên đều vạn phần chờ mong nhìn y.
Á Lai lại há mồm hát một bài ca dao Ưng tộ c truyền lưu đã rất lâu, giọng hát của y cũng chẳng phải thiên âm gì, trên thực tế còn chút ngũ âm không đầy đủ, nhưng mà loại khiếm khuyết này vào giờ phút này đây lại vô tình tạo cảm giác gần gũi.
Không quên tổ tiên, đây là đạo đức cao đẹp mà mỗi tộc đều tôn trọng. Hát xong bài hát của Ưng tộc, đến bài hát của Hổ tộc, Hổ tộc xong, đến Hùng tộc……
R ất nhanh, trên sàn đấu phát lên bài hợp xướng đế quốc ca xúc động lòng người, tương thân tương ái, vinh nhục cùng chia, nắm chặt bàn tay phải đặt trước ngực trái ngay vị trí tim, có người còn chảy ra hai dòng nước mắt.
Á Lai mỉm cườ i gật gật đầu, trong lòng vang lên giai điệu lại là: Năm mươi sáu chòm sao, năm mươi sáu đóa hoa, năm mươi sáu tộc anh chị em là một nhà, năm mươi sáu loại ngôn ngữ, nối thành một câu, tôi yêu Trung Hoa tôi yêu Trung Hoa tôi yêu Trung Hoa……
Nhìn hình ảnh hoành tráng trước mắt, lão thành chủ đột nhiên thở dài một hơi, ―Ông bạn già, sao trước kia chúng ta không nghĩ đến chiêu này nhỉ?‖
Bill mỉm cười nhìn Garlock cùng Á Lai trên sàn đấu nói: ―Bởi vì trước kia không có người nào thích hợp như thế này.‖
Cách đó không xa độc lập với khán đài, Đào Đức rút khăn tay của mình ra, không tiếng động nhét vào tay người bên cạnh.
Terrence có chút ngượng ngùng nhận lấy, loại cảm giác tự hào thú tộc này, đến hắn là thú nhân cũng không khỏi lệ nóng doanh tròng.
Tiếng ca ngừngnhưng Á Lai không có dừng lại.
M ọi người phản ứng lại đây hoạt động tiếp theo, chợt phát ra tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, điều này làm cho Á Lai càng thêm chờ mong ‗huyết tinh sát lục‘ trong tưởng tượng.
Thỉnh cầu người khác tặng cơ hội này cho mình cũng không phải thiếu suy xét, hoàn toàn là vì kẻ dũng không sợ, kẻ trí không ngại……
Y c ởi áo khoác như áo choàng ra, lộ ra một thân đồ đen bên trong, đường cong rắn rỏi trên thân thể, cánh tay cơ bắp rắn chắc là thành quả của mỗi ngày rèn luyện, màu da tái nhợt trước kia đã biến thành màu lúa mạch khỏe mạnh tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Garlock c ởi áo khoác ra chỉnh trang không tiện cho hoạt động xong đứng ở một bên, hắn sợ Á Lai có nguy hiểm gì, nhưng biết chuyện này rất quan trọng nên cũng không ngăn cản.
Hành động này của hắn khiến vài tiếng cười vang lên, nhưng nhanh chóng sợ hãi rút lại ngay.
Tướng quân đại nhân đang ở đây, ai dám lỗ mãng chứ!
Trâu rừng cường tráng trong rào chắn hai mắtđỏ như máu, nó to lớn phẫn nộ cào vào đất, dường như đang gào thét khinh thường Á Lai.
Á Lai thấy thế thì hưng phấn thật sự, nắm thật chặt đao dài trên tay.
―Thả thú!‖
Trâu rừng sừng dài cong lên như loan đao dò xéti đối tượng tấn công, rất nhanh liền như phát tiết nhắm về phía Á Lai.
Á Lai điều chỉnh hô hấp, không chút hoang mang, tay phải cầm một tấm vải giơ làm ra một động tác tránh né khéo léo.
Con trâu phóng qua bụi cát bay mù trời, sừng nhọn của trâu rừng sát qua góc áo hắn.
Trong lòng Garlock căng thẳng theo, toàn trường tiếng hoan hô nổi lên. Trâu rừng thấy không làm Á Lai bị thương lập tức trở nên bất an, dựng thẳng đuôi lên vọt lại đây.
Á Lai nhanh chóng chuyển động thân thể vững vàng đem trâu rừng dẫn dắt rời đi, sau đó đối diện với trâu rừng.
Sau đó lại lặp đi lặp lại, trâu rừng bị Á Lai ép buộc bốn năm lần, thở hồng hộc.
Mọi người trên khán đài đều theo động tác tiêu sái của Á Lai qua vài lần nguy hiểm cận kề mà trái tim lên xuống theo từng đợt.
Trâu rừng lại công kích, Á Lai cũng lại thoải mái tránh đi.
Tiếng vỗ tay như sấm, Garlock ánh mắt càng thêm sâu sắc, lúc này càng thêm không dám khinh thường.
Á Lai vẫn chuyên tâm, động tác đều sạch sẽ lưu loát, đồng thời chuẩn bị sẵn sàng cho trâu rừng một kích trí mạng.
Hai mặt nhìn nhau hồi lâu, trâu rừng đã nếm qua giáo huấn đột nhiên thay đổi góc độ tiến công.
Á Lai hơi hơi hoảng thân, tấ m vải trên tay bị đầu ngưu tấn công làm rách một lỗ lớn, nhưng là cho dù như vậy y cũng không có chút sợ hãi, bởi vì y hoàn toàn tin tưởng Garlockđứng gần đó.
Bốn phía vang lên tiếng hút khí hoảng sợ.
Trâu rừng kiêu ngạo lại mù quáng mà vọt lại. Á Lai hai mắt sắc bén đột nhiên ném tấm vải trong tay đi, xoay người lợi dụng rào chắn nhảy lên lưng trâu nắm lấy một cái sừng trâu.
Tim người xem đã muốn nhảy ra ngoài.
Garlock đã biến thành thú hình đã chuẩn bị sẵn tư thế lập tức nhảy vào tiến công cứu người ra.
Nói thì chậm nhưng diễ n biến rất nhanh, vũ khí trong tay Á Lai đã cắm thật mạnh vào mắt trâu rồi lại dùng lực rút ra, máu trâu phun ra tới tấp, bắn không ít lên người Á Lai.
Miệng trâu sùi bọt mép, toàn thân run rẩy vài cái, ầm ầm ngã xuống đất.
Á Lai ngay lăn một vòng bình yên đứng dậy tại chỗ, trên mặt mang theo mỉm cười thắng lợi, hai tay giơ hình chữ V lên chỗ người xem.
―Hoan hô!‖ thật sự là rất phấn khích, phi thú nhân trên sàn đấu từ đầu đến cuối đều tuyệt đến mức khiến người ta muốn chết đi sống lại!
Á Lai hưng phấ n nhảy lên ôm Garlock một cái, hai chân chặt chẽ siết eo tinh tráng của đối phương, hai tay ôm cổ đối phương, hôn~, không làm Garlock mất mặt, thật sự là quá tốt!
Garlock vững vàng nâng mông y, khóe miệng cong lên, hơi hơi nghiêng đầu, hôn~
Oa, m ọi người che mắt xong rồi lại nhìn lén, hôn nhau trước mặt công chúng, giống bộ dáng gì nữa?! Nhưng mà trong lòng cũng ước chi mình và người trong lòng cũng có một hồi kích thích mà gợi cảm như vậy!
Barret đã có chút hố i hận, thật sự là thất sách, vậy mà lại bỏ qua một cơ hội giá trị như vậy, sớm biết vậy đã để Á Lai mặc quần áo có đánh dấu của Eden bảo rồi……
Đào Đức tùy tay phất chiếc quạt bạch kim, cười nói: ―Á Lai quả nhiên là Á Lai.‖
Trong lòng Terrence chỉ còn lại kiêu ngạo không thôi.
Lão thành chủ vui mừng bảo Bill đại quản gia bên cạnh thay mình đi về phía người kia biểu đạt sự ân cần thăm hỏi của mình.
Kế tiếp các thú nhân từng người từng người lên sàn đấu biểu diễn, Á Lai cũng sửa sang lại bề ngoài xong cùng Garlock một lần nữa trở lại khán đài.
Dướ i sự biểu diễn cực phấn khích của phi thú nhân đồng tộc, thú nhân Ưng tộc biểu hiện xông pha cực kì, ngay cả những dũng sĩ thú hình khác cũng khí thế tăng cao ngất trời.
Lúc này, biể u diễn chấm dứt hai hùng Ưng vỗ cánh trong không trung hai vòng hành lễ vớiGarlock, tướng quân đại nhân nhận là bạn lữ của phi thú nhân tộc họ, vô hình cũng tạo cho họ cảm giác đây là vị tướng mà bọn họ thuần phục.
Ti ếng xé gió do cánh lớn đập vang lên, nhìn đến hưng phấn, Á Lai đặt ngón cái và ngón trỏ vào miệng huýt to, kỳ thật đây là hành vi không ra cái thể thống gì hết, nhưng là hôm nay đặc thù, cho nên nghe thấy vài tiếng huýt vang theo.
Đào Đức cũng thấy có chút thú vị, nhưng mà bản thân thổi thế nào cũng không kêu, cũng không biết là động tác tay không đúng vẫn là miệng không đúng.
Terrence tiến lên nói: ―Đại nhân, tôi có thể dạy ngài không?‖ Đào Đức liếc hắn một cái, trên mặt không có biểu tình gì, lại đem tay phải mình giơ lên.
Terrence chưa từng nghĩ đế n một thú nhân có thể có bàn tay mềm mại, thật mềm mại, khụ, thần ơi, đùa nghịch người ta thật giỏi, vội vã lui về vị trí của mình để bình ổn trái tim đang vang lên dữ dội.
Không lại thử thổi ngón tay nữa, Đào Đức chỉ là ra vẻ lơ đãng sờ sờ bờ môi bị người ta chạm vào của mình.