Barret vừa ra khỏi phòng của Garlock đã vội chạy tới thư phòng Á Lai, dù sao thì kế tiếp gã cũng không có nhiệm vụ gì, vậy nên kiếm tiền vẫn là quan trọng nhất.
Lúc này Á Lai đang chỉ dạy tiểu Lôi Mạn làm vài bài tập, hơn nữa còn vô hạn cảm thán trong lòng, hóa ra ấn tượng về vật nhỏ ngốc ngốc đã sớm trở nên mơ hồ, vật nhỏ trước mắt này tiến bộ rất nhanh, cứ như được đã “Thông nhâm đốc thập nhị mạch” (kiểu như trong phim kiếm hiệp, sau khi thông mạch võ công tăng lên 1 cách thần kì :v).
Mượ n một chiếc lá đột nhiên rơi xuống để nói, trước kia tiểu Lôi Mạn hỏi vì sao lá cây màu xanh lục, hiện tại tiểu Lôi Mạn sẽ hỏi diệp lục tố hình thành như thế nào rồi. Điều này làm cho một người tri thức cũng có hạn như Á Lai không biết phải trả lời ra sao, kì thật ycàng cảm thấy đồng tình hơn với mấy thầy giáo ở nhà trẻ thường xuyên bị tiểu Lôi Mạn chỉnh đến không biết nói gì.
Francis ở một bên bắt chéo chân, thấy hội trưởng đại nhân đi đến, theo quy củ bỏ chân xuống chào hỏi, chủ động mời trà.
Barret vui mừng nói, “Khó trách Henry nhìn trúng cậu, làm việc quy củ y chang anh ta.” Francis không để ý đến gã trêu chọc, tiếp theo nên làm gì thì làm đó.
Barret càng hí hửng, “A, cái kiểu khí chất nghiêm túc bất động kia đúng là một kiểu.” Francis mỉm cười đi ra ngoài.
Barret nói thầm, “Henry cũng sẽ bỏ đi, sao đó còn không quên trưng ra cái nụ cười tiêu chuẩn, thật ratrong lòng đang mắng tôi nói bậy đó.”
Á Lai nói: “Cậu có chuyện gì sao?” Barret không phải là loại người nghiêm túc, nhưng chí ít thì cũng không phải dạng đùa cợt vậy, chắc là tâm trạng không tồi rồi.
Barret nói: ―Gần đây cái quầ n nịt kia tiêu thụ không tồi, nhưng mà chất liệu có hơi tầm thường, tôi đang chuẩn bị đổi mới, anh mau nắm bắt thời gian thiết kế ra mẫu mới đi.‖
Á Lai khó hiểu, ―Không phải là váy khiêu vũ sao, sao bán tốt thế?‖
Barret cườ i thần bí, ―Có nói anh cũng không hiểu.‖ Á Lai cân nhắc một lát, nghĩ lại ngày đó nhóm vũ kịch bị đám dã thú kia vây xem, cho nên còn có thể không rõ sao, phỏng chừng là có liên quan đến nội y tình thú gì đó, tâm ycũng lung lay một cái, ừ, chắc là có ý tứ, tốt nhất viết chữ S thật to ở trước ngực, hoặc là hoa văn mạng nhện?
Hai ngày sau, Francis một cước đá văng cửa phòng làm việ c của Á Lai. Garlock hôm nay nghỉ ngơi, có chút không vui nhìn cái người dám lỗ mãng xâm nhập, tiểu Lôi Mạn ở trong lòng hắn tức thì bị cả kinh run run. Henry nghe tiếng cũng đã đi tới.
Francis nh ịn xuống xấu hổ và giận dữ, tận lực trưng ra gương mặt lễ phép, nói: ―Á Lai tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện riêng.‖ Á Lai gật đầu với cậu, đi vào bên trong. Cửa vừa đóng lại, Garlock và Henry đã nghe thấy tiếng Francis rống giận từ trong phòng truyền đến, ―Đây là quần áo dành cho người mặt hả? Trước đây sao chẳngnhìn ra anh không đứng đắn như thế chứ!‖
Á Lai biết thiết kế của mình có hơi quá thoáng, cho nên Francis không tiếp thu được, lại rút một cái áo dài đưa qua nói: ―Nếu không, cậu thử cái này trước đi?‖
Francis hít sâu, cắn răng, cả giận nói: ―Ông đây mặc kệ!‖ Hoàn toàn trong suốt, mặc cái này so với không mặc thì có gì khác nhau?
Á Lai thấ y Francis thật sự tức giận, thuận tay túm quần áo đuổi theo sau người ta kêu, ―Cậu cũng quá bảo thủ rồi, đều là người trưởng thành sắp thành hôn, là tình thú có hiểu hay không, tình thú nghệ thuật!‖
Ầ m, cửa bị Francis đẩy mạnh ra. Henry không rõ lắm, lễ phép nhặt lên mấy bộ đồ Á Lai đưa cho Francis nửa đường bị rơi xuống, không cẩn thận giũ ra, trên mặt cũng không nhịn được.
Á Lai còn nghiêm túc giải thích: ―Nếu ngay cả trườngphái cấm dục như anh cũng có thể thích loại tình thú này, vậy ý tưởng này đã thành công.‖
Nghĩ nghĩ lại nói: ―Barret nói cho tôi biết.‖ Cho nên đừng tìm tôi so đo à nha.
Henry không nói gì rờ i khỏi, thuận tiện mang tiểu Lôi Mạn đi, miễn cho học phải thói xấu. Garlock lao lại cầm vài bộ, cái mũi cọ tới cọ lui sau gáy Á Lai, ―Em mặc cho tôi xem cũng giống nhau thôi, em muốn nhìn phản ứng gì tôi liền cho em xem phản ứng đó.”
Tóc gáy Á Lai dựng thẳng, ―Francis, cứu tôi!‖
Xa xa truyền lại một tiếng: ―Đáng đời!‖
Garlock không khỏi buồn cười, Francis là đang nói cho dù cậu ta cùng Á Lai ý kiến không hợp cũng sẽ canh giữ ở bên cạnh Á Lai.
Ti ểu Lôi Mạn bởi vì quá hiếu kì cho nên vừa rồi cũng trộm giấu một bộ, đợi khi trở lại phòng mình mới dám đem lấy ra nghiên cứu nhìn xem, chú Francis rất tức giận đó, Henry thúc thúc cũng không vui, kéo một cái, là dùng dây của cây cỏ sao, thật rắn chắc, lại kéo thêm một cái, ngày mai khi đi nhà trẻ phải chơi cùng các cậu bạn nhỏ mới được……. Đợi Barret tới lấy đồ thiết kế, tự mình nhìn xong cũng phải đỏ mặt, ―Cái kia, Á Lai, ha ha, này, tôi thấy……‖ Á Lai bất đắc dĩ, một đám xử nam ngây thơ!
Đượ c rồi, mình cũng không có kinh nghiệm gì, nhưng mà dù chưa ăn thịt heo vẫn từng thấy heo chạy chứ, ai bảo kiếp trước ở một nơi tin gì cũng có làm chi. Nói người lớn gì đó xong, y lại lấy thiết kế có liên quan với bé con ra, hai ngày này tiểu Lôi Mạn cứ vờn trước mặt y, suy một ra ba thôi.
B ản vẽ trên giấy không có gì thực tế, bất quá Barret khôn khéo cười, đừng thấy nó chỉ là quần lót trẻ em có thêm một cái đuôi, nhưng là thú tính mười phần, tuyệt đối có thể bán đắt.
Có điềutác phẩm Á Lai đắc ý nhất vẫn là vớ hoa nhỏ phân ngày trong tuần, không chỉ có thể phân tốt trái phải, còn có lợi cho trẻ em trong mấy ngày đi học.
Barret lại hí mắt thâm trầm nói: ―Chắc là vừa mới bán ra mua một tặng một, sau khi bán ra thì tiền lời đảm bảo nhiều hơn ba trăm, ha ha, a ha ha!‖
Á Lai lắc đầ u, khẩu vị kiếm tiền của hội trưởng đại nhân thật sự quá lớn, ai còn có thể mang một đôi còn lấy thêm một đôi, à, là quý tộc cũng không phải không có khả năng.
Chỗ sâu nhất trong lòng Henry căng thẳng, không biết hợp đồng của Francis đã ký kết những gì, cũng không biết chuộc đồ cần bao nhiêu tiền.
B ận rộn xong bên này, Á Lai trở về tiếp tục tìm Francis hòa hảo, trong lòng không ngừng thì thầm, còn không thừa nhận ngạo kiều, còn phải bắt y tự mình đi dỗ………
Tiểu Lôi Mạn mấy ngày nay cứ về nhà là có thể nhìn thầy, buông túi sách, rửa mặt xong hết, sau đó liền vô cùng vui vẻ chạy thẳng đến phòng làm việc của thầy.
Á Lai mặc đồ lao động, cười nói: ―Con đi theo xem náo nhiệt gì, có rảnh thì cùng nhóm chú con học bản lĩnh thú nhân.‖ Y vốn còn lo lắng mình thất thố dọa đến bé con, nhưng sau đó lại thấy cũng không phải chuyện lớn gì, sau đó thì nghe đồn bé con khắp nơi khoe thầy của mình văn võ song toàn trừ bạo an dân gì gì đó.
Á Lai đành phả i tận tình khuyên bảo giải thích hạn chế tính bạo lực, ai ngờ không biết bé con học ai há mồm: ―Bạo lực không giải quyết được vấn đề, nhưng bạo lực có thể hết giận.‖ Như là nói ra lời lẽ chí lý rất là đắc ý.
Á Lai không nói được gì, đành phải tăng cườ ng tiến hành sẽ dạy dỗ, cũng không biết bé con cuối cùng nghe vào bao nhiêu. Chỉ thấy tiểu Lôi Mạn cười hì hì, ―Ban ngày đã học ở nhà trẻ.‖
Á Lai nói: ―Đây không đồ chơi, mà là búa, là đao, thầy sợ không cẩn thận con sẽ bị thương.‖ Tiểu Lôi Mạn nghĩ nghĩ, nghe lời gật đầu, lạch cạch lạch cạch chạy đi tìm đồ chơi của mình.
Francis cũng là một thân đồ lao động, nói: ―Anh rốt cuộc là ép buộc cái gì? Chẳng ra cái gì cả, cũng nhìn không ra hình dạng.‖
Á Lai giải thích cho cậu, ―Chạ m khắc gỗ, ba phần người tạo, bảy phần trời tạo, nơi này công cụ không được đầy đủ, hoàn toàn dựa vào thủ công, tôi coi như là người học nghề, cho nên so với trong tưởng tượng gian khổ hơn.‖
Y ch ỉ có thể tìm trong tư liệu tham khảo hữu hạn của thế giới này, cho nên hầu hết mọi chuyện đều tự mình tìm tòi, dù sao đại quý tộc cũng không cho phép y về trường học, vừa lúc có thời gian luyện tập.
Francis nói: ―Tôi thật sự là bội phục sức sáng tạo của anh, đục đầu gỗ cũng có thể tạo ra hoa cỏ.‖
Á Lai lắc đầu, ―Cũng không phả i chỉ là đục đầu gỗ, đây là nguyên liệu đầu tiên được chọn, cũng là thứ dễ học nhất.‖ Thực vật nơi này kém cách xa trái đất vạn dặm, nếu không có tài lực Eden bảo duy trì, ycũng không khả năng tìm được tài liệu coi như thích hợpnhanh như vậy. Francis cũng không hiểu lắm, cậu chỉ làm trợ thủ tốt là được.
Ch ạm khắc gỗ, trọng điểm đặt ở sự hợp lý, lợi dụng hình thái trong tự nhiên, tận lực dùng những đặc điểm tự nhiên thể hiện được nguyên vẹn sự hòa quyện của thiên nhiên và hình tượng nghệ thuật, vẻ đẹp của tự nhiên là ―Kĩ‖ và vẻ đẹp do con người tạo ra là ―Xảo‖, kết hợp với nhau trong một thể tạo ra sáng tác trên cả tưởng tượng. Á Lai ngồi xếp bằng trên mặt đất trong chốc lát, trong lòng dần dần có ý tưởng, vì thế chẳng phân biệt ngày đêm bận rộn vô cùng.
Garlock khó chịu, mình lạ i bị xem nhẹ, hỏi Henry: ―Nghi thức đính hôn của tôi cùng Á Lai cậu có ý tưởng gì không?‖ Hiện tại hắn rốt cục hiểu được Á Lai căn bản không có thời gian rảnh để nhọc lòng cho việc này.
Henry nói: ―Ý của Á Lai là mọi thứ đơn giản thôi.‖ Garlock nói: ―Cậu nói xem em ấy rốt cuộc là nghĩ như thế nào, phi thú nhân khác ước gì có thể tổ chức xa hoa lộng lẫy, Francis nhà cậu cũng có ý tưởng này?‖ ―Francis nhà cậu‖ chữ này làm Henry giật mình, nói: ―Tôi cùng Francis quyết định trực tiếp tổ chức hôn lễ.‖
T rong lòng Garlock lại càng không thích, nhìn Francis người ta vì Henry, quy củ lễ tiết có thể hoàn toàn không cần, đột nhiên lại nhíu lại mắt, ―Hai người sẽ không phải là có thật đi? Mấy tháng?‖
Henry bi ết Garlock là cố ý, vì thế cũng trêu đùa theo, ―Mấu chốt là, nếu tôi mở miệng muốn xảy ra chuyện gì, Francis có lẽ sẽ thực sự đáp ứng, nhưng nếu là ngài đề nghị với Á Lai tiên sinh như vậy, tôi thật chờ mong hậu quả.‖
Garlock mặt đầy băng sương, sau lần Á Lai say rượu hẳn là nên đa tạ Francis đúng lúc đuổi tới, nếu không hắn cũng không tưởng tượng ra hậu quả sẽ như thế nào.
Henry nói: ―Lặc Tư bảo vì chúc mừ ng Kathyvà Mạch Kì lành bệnh, chuẩn bị hai ngày nữa mời dự vũ hội, Á Lai và Francis đã bị mời, thiệp mời đã đưa đến vào tối nay, xin hỏi ngài định phản hồi ra sao?‖
Garlock cườ i lạnh, ―An bài cho hai người bọn họ nhận lời mời.‖ Henry hiểu được, Lặc Tư bảo ở mặt ngoài là mời Francis và Á Lai, trên thực tế không biết lại có kế hoạch gì nữa, bởi vì đối phương khẳng định biết anh và Garlock nhất định sẽ đi tham dự cùng hai phi thú nhân.
Sau khi Francis biết tin thì hỏi Henry, ―Nếu không để tối đó em đi thử xem?‖
Henry nhẹ nhàng cười, ―Không cần, hiện tại em không phải một người, còn có anh mà.‖
Francis vội vàng che giấu e lệ nói: ―Á Lai nói về chuyện đính hôn của anh ấy nên đăng kí đơn giản, sau đó tiết kiệm tiền quyên góp cho cô nhi viện.‖ Henry nói: ―Quyên góp cô nhi viện từng nuôi nấng em?‖
―Ừ.‖ Francis nhịn không được cong khóe miệng lên, Á Lai đối đãi với người bạn như cậu rất tốt.
Henry có một chút lo lắng nói: ―Ông của anh vẫn chưa trả lời, em phải chuẩn bị tâm lí tốt trước.‖
Bất luận là xảy ra chuyện gì, anh tuyệt đối sẽ không buông tay Francis, nhưng anh cũng không muốn Francis bởi vậy đã bị ủy khuất.
Ánh mắt Francis kiên định nhìn thú nhân mà mình chọn lựa.