R ạng sáng có một người đưa thư giao mangthư hàm quan trọng đến Eden bảo, không phải vì chán ghét mà vì kính trọng nên bình thường không có việc gì thì sẽ không có cơ hội bước vào cửa Eden bảo, may ra được vận khí tốt, cố gắng mới có hi vọng gặp được phi thú nhân nghệ thuật gia đang nổi tiếng nhỉ?
Á Lai vẫn còn đắm chìm trong giấc ngủ đã bị tiểu Lôi Mạn gọi tỉnh, ―Thầy, chúc mừng người, bọn họ nói tác phẩm của người đã được vào vòng trong rồi.‖
Ngày hôm qua thứ c trắng đêm để vẽ tranh nên hiện giờ Á Lai có chút mơ màng nhìn, khóe mắt còn hơi nướcmơ hồ, nửa ngày mới há miệng, ―A?‖ Sau đó ngắm vật nhỏ bên cạnh còn mang theo mùi chanh thơm ngát, kéo bé vào ***g ngực, ôm chặt rồi ngủ tiếp.
M ặt tiểu Lôi Mạn bắt đầu bốc hơi, thầy mặc rất ít, bé đã biết được phi thú nhân và thú nhân không thể tùy tiện thân mật như vậy, vươn tay muốn chọt chọt khuôn mặt của thầyđang muốn ngủ tiếp.
Mí mắt Á Lai giật giật, cuối cùng cũng thanh tỉnh, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang cười xấu xa của đứa nhỏ, há mồm muốn cắn một ngụm.
―Người được vào vòng trong rồi!‖ Tiểu Lôi Mạn cười khanh khách né tránh, thực vui vẻ nói, còn cầm phong thư quơ quơ trước mặt thầy.
Á Lai ôm đứ a nhỏ vào lòng cùng xem thư, nội dung trong thư khá dài dòng, tổng kết nội dung lại thì là tác phẩm củamình đã được vào vòng chung kết, đối với việc này y không quá ngạc nhiên, mà chỉ càng thêm để ý kết quả chung cuộc.
Hi ện tại mới trong top mười, giải nhất là không thể, giải nhì còn tạm, giải ba coi như là thám hoa, thật ra cách gọi đó cũng rất hay, tuy nơi này không có cách gọi kia, trên năm cũng tốt, thứ sáu thứ bảy cũng không sao.
Cuối cùng y nhận ra mình hiện tại có thể chen vào top mười đã rất thõa mãn rồi.
Lúc thầy ngẩn người, tiểu Lôi Mạn tiếp tục đọc, trên thư có nhiều chữ bé không nhận ra, nhưng bộ dáng vẫn rất nghiêm túc, đột nhiên có chút khó hiểu nói: ―Con nghĩ khi người nghe được tin tốt này sẽ nhảy dựng lên chứ?‖
Á Lai cười nói: ―Chờ đến khi thầy chân chính nhận được giải thưởng thầy sẽ múa cho con xem.‖
Ti ểu Lôi Mạn nhớ kĩ, quyết định đến lúc đó sẽ cùng thầychúc mừng tưng bừng, tốt nhất có thể hôn thầy một cái, nếu không thầy hôn mình cũng được, nhưng mà chú Garlock sẽ cho phép sao?
Bữa sáng, Garlock đem lễ vật tới trực tiếp biểu đạt tình cảm yêu thương của mình.
Á Lai nhìn đôi hoa tai mà buồn bực, ylà nam nhân, sẽ không đeo trang sức, thêm vào đó mình cũng không có lỗ mà? Theo bản năng sờ sờ lỗ tai, ơ? Trước kia sao không nhận ra trên tai mình có hai cái lỗ chứ?
Garlock cố ý đưa tay đeo cho y.
Á Lai nhanh chóng cự tuyệt, ―Cám ơn, không cần.‖
Garlock nhíu mày, ―Em không thích?‖ Sớ m biết nên tặng cái khác mà, tỷ như dây đeo tay, có thể nhân cơ hội sờ sờ tay Á Lai, còn không thì vòng cổ, có thể sờ cổ Á Lai một cái, hoặc là. . . .
Á Lai đương nhiên không biết cái người đang nhíu mày đang suy nghĩ gì, thẳng thắn nói: ―Thích ngắm, không thích đeo.‖ Bảo thạch to như vậy đương nhiên là muốn rồi, ylà người thành thật, đối với lòng mình cũng rất thành thật.
Garlock không tiếp tục bức bách y, ―Mọi chuyện lo được bao nhiêu rồi?‖
―Tôi còn thời gian cho đến bữa trưa.‖ Á Lai yếu đuối giãy dụa.
Garlock nói: ―Vừa hay sáng hôm nay tôi nghỉ nên có thể giúp em xem thêm vài thứ.‖ Tuyệt đối không lưu lại cho người ta một cơ hội để đổi ý.
Không cần lòng tốt thiếu lành mạnh của anh! Á Lai cúi đầu ăn cơm.
Garlock nói được thì làm được, nhìn chòng chọc không tha người ta, rất ra dáng nếu ykhông đồng ý hắn liền lôi y ra tử hình tại chỗ.
Kì thật trong đầu Á Lai cũng đã có vài suy nghĩ, thư thông báo tác phẩm mình được vào vòng trong càng làm tăng thêm quyết tâm của y.
Nhưng mà, đại quý tộc hơi quá đáng, cho nên y cố ý tra tấn người ta một chút.
Á Lai có chút đắc ý hé miệng cườ i trộm, Garlock ấn tượng rất sâu sắc, vẻ mặt này của y giống như đúc lúc người này lấy cớ vẽ chân dung cho hắn bắt hắn phải phơi dưới nắng gắt mỗi ngày.
Cho nên Garlock cũng cười, cười đến Á Lai lạnh cả sống lưng.
Ph ần văn kiện này phân lượng rất nặng, quan trọng nhất là để Á Lai nhập tịch vào Eden bảo, cái này so với hợp đồng công tác bình thường khác nhau một trời một vực.
Nói cách khác, một khi Á Lai kí tên, như vậ y về sau trước tên của y sẽ để tên Eden bảo biểu thị thân phận, trên người đeo gia huy Eden bảo, mà tất cả tài sản riêng của ycũng đều sẽ liên quan đến Eden bảo, nói cách khác, đây là một loại vinh dự, một loại bối cảnh, một cách bước vào thế giới quý tộc.
Nói cho cùng là, sau này Á Lai sống là người Eden bảo, chết là ma của Eden bảo, cho dù nằm trong nấm mồ cũng là thi thể của Eden bảo.
Mà giờ đại quý tộc đang suy nghĩ, thật rađổi ―Eden bảo‖ thành ―Garlock‖ trong câu này lại càng thêm phù hợp.
N ếu Á Lai không phải người cô đơn không chỗ dựa, nếu Á Lai không có một khát vọng chưa từng nói ra, nếu Á Lai không phải vừa mới trọng sinh cho nên phải sống cẩn thận, y sẽ không ký ‗Khế bán mình‘ này đâu!
Ti ếng kí tên xoẹt xoẹt ngừng, trong lòng Garlock ổn định lại, rốt cục cũng nắmngười ta vào lòng bàn tay mình, ít nhất nếu giờ Á Lai dám coi trọng kẻ khác, hắn vẫn còn cách cướp người về.
Có điều, chuyện thứ nhất Á Lai phải làm tiếp chính là uyển chuyển cự tuyệt lời mời tham gia thành thú lễ của tiểu Lôi Mạn.
Tiểu Lôi Mạn quan tâm nói: ―Thầy, người nên nghỉ ngơi nhiều hơn.‖
Á Lai ho khan hai tiếng, ―Ừ‖ còn vài thứ rắc rối cuộn thành một đống khó mà giải thích với đứa nhỏ được, cho nên chỉ có thể đem lời nói dối thiện chí ra dùng, chỉ còn cách nói mình bị bệnh.
Tiểu Lôi Mạn không chút hoài nghi, bởi chú Garlock nói cũng sẽ lưu lại chăm sóc thầy, xem ra bệnh rất nặng, ―Thầy, con sẽ đem thức ăn ngon về cho người.‖
Á Lai nhìn ánh mắt chân thành tha thiế t của đứa nhỏ cảm thấy hổ thẹn vô cùng, nhưng không biết đại quý tộc có kế hoạch gì lại không đi, mình muốn tham gia cũng không thể lại gần nơi náo nhiệt ấy, ngay cả trung tâm thành chủ cũng không được lại gần, tránh nghi ngờ a tránh nghi ngờ.
Tế ti phủ—
Đào Đức đột nhiên nhận được văn kiện chính thức do thành chủ phái người đưađến.
Barret cũng khẩn trương, có thể khiến cho Đào Đức nghiêm túc thì không phải chuyện nhỏ.
Đào Đức coi xong bất đắc dĩ cười, ―Garlock ơi Garlock, rốt cục vẫn oán giận tôi xen vào chuyện của người khác.‖
Barret nhíu mày lấ y xem, trừng to mắt. Garlock thật lợi hại, bỏ qua Đào Đức trực tiếp đưa đề nghị lên thành chủ đề nghị sửa đổi thành thú lễ, lời nói khẩn thiết hợp lí lại động lòng người, thậm chí ngay cả á phụ Abraham cũng đưa ra. Tốt, hắn cho Clare một cơ hội tham gia thành thú lễ của Lôi Mạn, đủ nhân tình, nhưng cũng chính lúc đó lại đưa ra sửa đổi này, lúc trước ngửa ngày lễ, giờ thì chỉ có thể chờ bên ngoài thần miếu, cũng không khác không tham dự.
―Cảm tưởng?‖ Đào Đức hỏi.
Barret gãi gãi đầu: ―Tôi quá thông minh.‖
Đào Đức khó hiểu, hai chuyện này liên quan gì đến nhau?
Barret vạn phần bội phục mình nói: ―Bởi vì từ nhỏ tôi đã biết chọc ai chứ không nên chọc Garlock.‖
Chẳng qua chỉ thiếu vài người thôi mà Eden bảo đã quạnh quẽ đi nhiều, bởi vì Á Lai có ngốc cũng nhận ra việc này nhất là lúc đại quý tộc lắc lư bên cạnh y.
Trên bàn cơm chỉ có hai người, thật trống vắng, thật im lặng, cũng thật nguy hiểm.
―Em không vui.‖ Garlock quan tâm nói.
Á Lai nhìn cái thìa đối phương đưa đến bê n miệng mình, làm sao mà vui được! Trước kia đại quý tộc còn để ý bọn tiểu Lôi Mạn, còn hiện giờ, một chút cố kị cũng không có.
Garlock lại đẩy đẩy đến bên miệng y.
Á Lai thà chết chứ không chịu khuất phục, miệng ngậm chặt. Garlock đành phải thu hồi đưa lại miệng mình.
Á Lai lậ p tức cầm lấy dao ăn sáng bóng, bề ngoài của mình giờ rất cá tính, hào phóng pha chút tao nhã, một người có tính tự lập, còn có chút thông minh, tóm lại là một người trưởng thành bình thường, không nên là đối tượng được chiếu cố như thú cưng như vậy!
Buông dao ăn, hăm hở nói: ―Thưa ngài, nếu tôi nhớ không nhầm, hình như ngài nhỏ hơn tôi nửa tuổi.‖
Garlock hí mắt, ―Thì thế nào?‖
V ậythì đã sao đây, hai tám tuổi khoảng tầm một trăm hai mươi, tương đương với hai mươi ba tuổi khoảng tầm một trăm, nếu tính toán như vậy thì tính toán luôn cả tuổi kiếp trước của mình thì so ra mình cũng chả có ưu thế hơn, đột nhiên lại nhớ đến câu cửa miệng của Henry ―Thỉnh ngài chú ý lễ tiết.‖
Garlock khinh thường, ―Cho dù tôi không chú ý, em nghĩ có người dám chất vấn sao?‖
Không ai cả, Á Lai rất khẳng định, không hài lòng vậy thì đành giả câm điếc vậy.
Garlock lại đưa tiếp một muỗng canh ngon đưa đến bên miệng Á Lai, có ý, thử nhiều lần cũng có lần được!
Rốt cục cũng đem cơm chiều chẳng ra sao ăn xong.
Garlock hỏi: ―Chút nữa em muốn làm gì?‖
Á Lai rất muốn nói ―Không cần anh xen vào‖, nhưng lạikhông dám nói ra, ―Tìm một chỗ ngẩn người.‖
Garlock mở ra vòng tay, ánh mắt liếc về ngựa mình, ―Đến nơi này ngẩn người rất tuyệt nha.‖
―Lưu manh.‖ hai chữ đã đến bên miệng, Á Lai cố nhịn không nói ra.
Garlock không trêu y nữa, ―Chuẩn bị cho Đào Đức một lễ vật.‖
Không đầu không đuôi yêu cầu, Á Lai trực tiếp hỏi: ―Sinh nhật sao?‖ Đang tại chức, thân là người Eden bảo giúp gia chủ chuẩn bị lễ vật phải dụng tâm.
―Lấy danh nghĩa cá nhân em tặng.‖ Trong thư Henry có kể lại rõ quá trình gây sức ép của Đào Đức vì không nhận được quà của thiết kế sư của Eden bảo, ngẫm lại vẫn thấy đau đầu.
Á Lai hiểu Garlock đang ám chỉ nếu y muốn vào chủ thành hảo học tập thì trước hết phải lấy lòng Đại Tế Ti, một bộ dángtôi hiểu được, thiệt tình nói: ―Cám ơn.‖ Đại qúy tộc này cũng xài tốt lắm.
Garlock không biết Á Lai lại nghĩ bay đến đâu rồi, nhưng hắnthích ánh mắt đối phương nhìn mình.
―Xin hỏi, Tế ti đại nhân có thích cái gì không?‖ Á Lai chủ động trưng cầu ý kiến.
Garlock nghĩ đến liền nhíu mày, ―Lòe loẹt.‖
Á Lai nghĩ nghĩ, cố nghĩ nghĩ, mình bị người ta ôm bả vai chiếm tiện nghi cũng không hay biết.
………………………….
Hai ngày sau, Đào Đức mĩ mĩ nhắ m mắt chờ Henry lấy quà của thiết kế sư Eden bảo ra, có hơi mất bình tĩnh nói: ―Làm một quản gia chuyên nghiệp để chủ nhân chờ đợi là không tốt.‖ Rõ ràng là học ngữ khí nói chuyện của Henry.
Henry hiện tại phải bảo trì bình tĩnh, động tác trên tay không thể loạn, ―Làm một đại nhân cao quí, kiên nhẫn chờ đợi là tố chất căn bản.‖
Đào Đức câm miệng, lại há mồm, ―Tiểu Henry, tính tình cậu như vậy, coi chừng tôi đuổi cậu về Eden bảo đấy.‖
Henry không chút lo lắng, ―Đó là tổn thất của ngài.‖
Đào Đức rốt cuộc thành thật, giả quý công tử nhếch chân bắt chéo.
Nửa ngày—
―Thỉnh ngài mở to mắt.‖ Henry nói, giọng nói bao hàm thành công vui sướng.
―Đây là?‖ Đào Đức ngạc nhiên, ngửi ngửi, ―Rượu?‖
Henry ngẩng đầu tự đắc, ―Đây là kính ý từ Á Lai tiên sinh ở Eden bảo, tên là ―cầu vồng‖.‖
Cái gì ―Cầu vồng‖, chỉ là rượu cốc tai mà thôi, Á Lai tuy muốn nói thế, chân chính thực hiện lại là quản gia tiên sinh luôn cần cù chăm chỉ.
Đào Đức vội vàng đi viết một hợp đồng gởi Eden bảo, ―Đây là chuyên dụng của Đại Tế ti, miễn cho tên Barret kia cướp đi kiếm tiền.‖
. . . . . . .