Ti ểu thiếu gia Eden bảo đang cần gia sư gấpnhưng cũng không vì vậy mà giảm tiêu chuẩn xét duyệt, tất cả những người tư chất khiếm khuyết hoặc là có mưu đồ đều bị đuổi đi, muốn vào cửa của Eden bảo phải qua kiểm tra nghiêm khắc.
Thi vi ết, kiểm tra thể chất, bị các loại kiểm tra gây sức ép suốt một ngày, Á Lai rốt cuộc cũng có tư cách lên chuyến xe ngựa đi đến nơi tiến hành cuộc kiểm tra cuối cùng.
Đến khi hoàng hôn, lúc Á Lai bướ c xuống xe ngựa, bầu trời nhuộm ánh nắng chiều rực rỡ thì bỗngmây đen xuất hiện, cổ bảo kiến trúc phong cách Gothic đã bị bao phủ bởi một màn sương mù u ám, vững chắc, yên lặng, như ẩn như hiện như đang dùng một âm thanh trầm thấp kể về một lịch sử huy hoàng đẫm máu.
Khiến cho người Á Lai cũng có chút không rét mà run.
―Hoan nghênh đã đế n Eden bảo, ngài Á Lai, tôi là quản gia Henry, xin mời đi theo tôi‖. Kiêu ngạo khẽ hếch cằm, khuôn mặt nghiêm nghị, giọng nói mang theo âm mũi phong cách quý tộc.
Ngả mũ hành lễ, Á Lai lặng lẽ hít sâu một hơi, ngăn chặn cảm giác muốn lùi bước trong lòng.
Vị quản gia này là thú nhân hình hổ, có thể khiến cho vua muôn loài làm quản gia của mình, ừm, vị gia chủ kia quả thật không đơn giản…….
Qu ản gia Henry bước đi rất có tiết tấu, nhớ lại tư liệu lúc trước thu được, vừa đi vừa nhận xét về người nhận việc mới ở trong lòng: Phi thú nhân, dung mạo hạng trung, 28 tuổi, bằng cấp trung cấp, độc thân, sức khỏe hơi kém, sau khi bệnh nặng cơ thể trở nên tái nhợt gầy yếu, có thể nhận, chưa từng làm chuyện xấu, xuất thân từ Ưng tộcAlen….
Á Lai quy cũ theo sát phía sau, y cũng không biết mình đã bị người khác tìm hiểu hết thảy.
B ốn bề im lặng đến dị thường, chỉ có âm thanh bánh xe của túi đồ ma sát với nền nhà, âm sắc có vẻ quỉ dị chói tai, thêm vào đó kiến trúc cách điệu dọc đường đi mang theo khí chất lãnh khốc, không thể không làm cho người ta cảm giác kinh sợ.
Đầu ngón tay Á Lai bất giác lạnh lẽo run rẩy thẳng đến khi vào phòng khách được trang trí phong cách ấm áp mới chậm rãi thả lỏng tinh thần.
Quản gia Henry để y ngồi đấy đợi, hơi hơi hạ thấp người, rời đi trước.
Người hầu sau khi bưng trà lên cũng lập tức thối lui ra ngoài cửa.
Trong phòng nháy mắ t chỉ còn lại mình Á Lai, không gian im lặng đến nổi khiến người ta không hiểu nổi lý do mà trở nên khẩn trương, cầm tách trà uống xong một ngụm trà nóng y mới thoáng trầm tĩnh lại.
Không lâu sau, quản gia Henry xuất hiện, phía sau còn có một đứa trẻ.
Nhìn bộ dạng đứa nhỏ chắc khoảng bốn năm tuổi, không mập cũng không gầy, khuôn mặt không khó coi, nói là im lặng ngoan ngoãn, không bằng nói nhìn có chút ngốc.
Nhưng mà, ngốc vừa đúng, ngốc thật sự có tính cách, dù ngốc đến mức nào sau này cũng sẽ là bảo bối của Á Lai.
―Vị này chính là Lôi Mạn thiếu gia.‖ Henry giới thiệu hai bên ―Vị này chính là Á Lai Leonardo Da Vinci.‖
Không sai, Á Lai chính là tên củ a y tự đặt cho mình sau khi rời khỏi Ưng tộc, kiếp trước y đã vì cuộc sống mà thỏa hiệp buông tha ước mơ, hiện giờ y lại có thêm một cơ hội được sống y quyết tâm nhất định vượt qua mọi khó khăn để đạt nhiều thành quả nghệ thuật như thần tượng của mình là nghệ thuật gia Leonardo Da Vinci.
Tiểu Lôi Mạn lấy đôi tay nhỏ bé che mắt, đúng vậy, bé quả thật đang nhắm lại đôi mắt to tròn sau đó động động cái mũi nhỏ, lắc lắc đôi tai lắng nghe.
Á Lai định nắm tay chào hỏi nhưng không ngờ cậu bạn nhỏ này lại làm ra độngtác đáng yêu như vậy.
Ti ểu Lôi Mạn ý thức được mình vừa làm cái gì nên vô cùng xấu hổ, vì bé quá kích động nên hai lỗ tai nhỏ màu đen cũng hiện ra, dấu ấn hình báo giữa trán đỏ bừng, càng thêm nổi bật trên khuôn mặt nhỏ nhắn, một cái đuôi nhỏ xù lông lúc ẩn lúc hiện lúc lắc vô định, bé luống cuống che lại đôi tai và mông nhỏ.
Ở đế quốc thú nhân, màu đen tuyệt đối không phải là điềm lành, mà còn xuất hiện trên người một tiểu thú nhân chưa thể biến thân hoàn toàn.
N ếu là người khác chắc chắn sẽ nói bé bị nguyền rủa nhưng trong mắt Á Lai khuôn mặt ngốc ngốc kia đúng thật là tiểu manh vật, ôn nhu sờ sờ đầu bé, ―Thật đáng yêu.‖
Không phải nịnh nọt hay dối trá, mà khen ngợi phát ra từ nội tâm.
Ti ểu Lôi Mạn giương mắt nhìn rồi sau đó nhanh chóng cúi đầu, tựa như đã quen với việc gia sư chỉ ở cùng vài ngày sau đó sẽ rời đi, cũng không có thói quen được khen bởi một phi thú nhân xinh đẹp.
Thấy thế, quản gia Henry quyết định bỏ qua cho vị phi thú nhân này chỉ mới vừa gặp đã có hành vi thất lễ với tiểu thiếu gia.
Cái này xem như là màn mở đầu đi, tiểu Lôi Mạn bị người dẫn đi.
Quản gia Henry đưa một tờ hiệp ước công tác và hiệp ước giữ bí mật cho Á Lai.
Á Lai rốt cục cũng hiểu tại sao mấy vị gia sư trước kia làm việc chưa đến nửa tháng đã bỏ việc.
Hi ệpướcđầu viết rõ ràng, bao ăn bao ở, không có tiền lương, sau mười ngày sẽ có một lần kiểm tra thành tích học tập, nếu thành tích của tiểu thiếu gia không đạt yêu cầu thì gia sư lập tức bị đuổi.
Còn có cấm ra ngoài, cấm uống rượu, cấm. . . . . . .
Á Lai cố gắng xem lại gia sư ở Eden được phép làm gì, kết luận theo như trong hiệp ước này thì ở Eden bảo không khác nào ở tù.
Cũng vì Hiệp ướ c giữ bí mật, rời khỏi Eden bảo không được phép tiết lộ chuyện liên quan đến Eden bảo, cho nên người ngoài mới có nhiều phỏng đoán hoang đường đến vậy.
Ch ẳng lẽ sự thật là vì đứa bé đó sẽ biến thành quái vật trong đêm trăng tròn sao? Nhưng mà nghe nói ai cũng bình yên rời đi, chắc là không nguy hiểm đến tính mạng. . . . . . . . .
Tóm lại, hà khắc, không công bằng cũng là một khiêu chiến đáng mong đợ i với y, ít nhất sau khi đảm nhận chức vụ này cũng có cơ hội đạt nhiều thành quả đáng kể.
Quản gia Henry không thể trách người trước mặt trầm mặt, trước kia có vài người muốn nhận việc nhưng sau khi thấy Lôi Mạn thiếu gia thì cự tuyệt.
Nửa ngày sau, Á Lai tăng thêm vài điều vào chỗ trống trên hiệp ước, rồi trả lại cho quản gia.
Henry xem xong, biểu tình không thay đổi, điều kiện này anh có thể làm chủ được, gật đầu đồng ý.
Á Lai chính thức kí tên mình vào.
Qu ả nhiên là quý tộc, phòng ở bình thườngcũng hoa lệ vô cùng, không lâu sau, có người đem đến một bữa ăn rất phong phú cho y, Á Lai có cảm giác như mình là một thương nhân đang ở trong một khách sạn năm sao, rất vừa lòng.
Đêm đến, Á Lai vén rèm nhìn bầ u trời đầy sao, một lát sau không hiểu sao khuôn mặt cậu bạn nhỏ không ngừng hiện lên trong đầu y, y lấy dụng cụ vẽ ra chuẩn bị một món quà gặp mặt cho học trò nhỏ của mình.
. . . . . . . . . . .
Khung c ảnh nhạt nhòa làm nổi bật lên đôi mắt to tròn sáng long lanh lam sắc, ánh mắt linh động, khờ dại như vậy, ngây thơ như vậy, dường như đang khát vọng một cái ôm ấm áp.
. . . . . . . . . . .
Lúc sau, Á Lai mặ c một bộ đồ nghiêm trang đeo kính gọng đen, đứng trước gương tự đánh giá mình, đầy phong độ của người tri thức, giống người đọc sách, không tồi.
Ăn sáng xong, y cùng học trò vào phòng học.
Tiểu Lôi Mạn cầm bức tranh thầy cho mình ngây người cả buổi, cuối cùng từ trong miệng cũng phát ra một tiếng cảm ơn rất nhỏ.
Á Lai cười cười, bắt đầu làm việc đầu tiên, làm quen lẫn nhau.
N ửa giờ trôi qua, Á Lai không nói gì nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu bé, thật sự là không nói được gì, thật không biết đứa bé này có thực sự là ngoan hay không nữa, cứ như vậy trong chốc lát, y thậm chí hoài nghi có khi nào đứa trẻ này đang phẫn trư ăn lão hổ cố ý đối nghịch với y không nữa.
Tiểu Lôi Mạn biết mình lại làm sai, bắt đầu lo lắng không biết thầy giáo có đánh bàn tay của bé như những thầy giáo trước đó không.
Bụp bụp, đôi tai nhỏ xíu và cái đuôi nhỏ cũng hiện ra. Á Lai mỉm cười an ủi bé: ―Đừng lo lắng, từ từ thôi, rồi sẽ có biện pháp.‖
M ột buổi sáng nhanh chóng trôi qua, Á Lai cũng có hơi khó hiểu, cả Eden bảo dường như không hề có chỗ cho tiểu hài tử, không có đồ chơi, không có chỗ chơi, không có màu sắc cuộc sống của thiếu nhi. Tiểu Lôi Mạn hằng ngày chỉ cần làm 3 việc: ăn, ngủ, nghe lời người lớn.
Thừa dịp bé ngủ trưa, y đi hỏi tìm các vật dụng học tập cần thiết.
Đứ a nhỏ thật hiểu chuyện, thức dậy đến lớp rất đúng giờ, nhưng trong phòng trống không giờ lại rất loạn, quản gia thúc thúc vội sai người này người kia làm đủ chuyện.
Á Lai lại đón bé: ―Chiều nay chúng ta sẽ vẽ bản đồ.‖
Cảm thấy nghĩ ngàn lần không bằng làm một lần.
Á Lai đẩy gia cụ trong phòng sang một bên tạo một khoảng trống, đặt bản đồ lên bàn nhỏ, chỉ vào một chỗ hỏi bé: ―Con thấy Mạc Lâm trấn giống cái gì?‖
Tiểu Lôi Mạn thành thật trả lời: ―Ánh trăng.‖
Á Lai gật đầu, cầm bút vẽ lên tờ giấy trắng một mặt trăng cong cong, viết tên địa phương, dựa theo vị trí của Mạt Lâm trấn.
―Bây giờ tới con.‖ Á Lai đưa búp sáp đặt vào tay cậu bé.
Lòng bàn tay tiểu Lôi Mạn đầy mồ hôi, vẽ lên giấy một trái táo nho nhỏ, sau đó còn cẩn thận đối chiếu với bản đồ, rồi mới lạch tạch chạy về chờ thầy đánh giá.
Á Lai tất nhiên là hài lòng khen ngợi. Cứ như vậy hai thầy trò cứ thầy vẽ một cái, trò vẽ một cái hết một buổi chiều, giờ bé đã có thể nhớ hết các địa phương.
Người hầu đứng gần đó báo cáo tình huống hôm nay với quản gia.
Henry cân nhắc một chút, sau đó dặn dò người hầu khi gia sư cần gì thì cứ chuẩn bị tốt cho y.
Đến buổi tối, tiểu Lôi Mạn đúng giờ lên giường.
Ch ờ chú quản gia tắt nến đóng của, tiểu Lôi Mạn nhìn lên nóc nhà, nhịn không được ngạc nhiên hô thật to, tất cả đều là những ngôi sao sáng nho nhỏ, một ngôi, hai ngôi, ba ngôi. . . . .
Như thế cũng có lợi cho việc học.
X ếp như vậy giúp bé nhận biết vị trí những chòm sao, đếm đếm các ngôi sao tốt cho việc học đếm của bé, mà tác dụng tốt nhất là giúp cho bé dễ ngủ, phòng có chút ánh sáng cũng giúp cho bé bớt sợ đêm tối.
Henry sau khi đi thị sát trong thành, trước khi ngủ viết một lá thư gởi cho chủ thành thông báo tình hình gần đây.
Thời gian trôi nhanh qua, tiến độ học tập của đứa nhỏ càng ngày càng tốt, tuy rằng trong mắt người khác phương pháp dạy của gia sư này rất gây tranh cãi.
Một ngày nọ, bỗng từ trên xuống dưới tòa thành trở nên đặt biệt bận rộn, vì hôm nay vị chủ nhân xuất môn đã lâu quay về.