Nói rồi cô bổng nhìn xung quanh căn phòng, cô thấy cửa sổ sát đất đang mở, bên cạnh có một cái bàn nhỏ có nước uống và trái cây khách sạn chuẩn bị. Hít một hơi thật sâu, cô nói:
" Xin hãy cho tôi qua đó uống chút nước".
Một tên nghi hoặc nhìn chằm chằm cô, hắn nghi ngờ cô đang có toan tính gì thì một tên khác nói: "Có cho ả chạy thì cũng không chạy thoát đâu" nói rồi hắn lắc lắc chìa khóa trong tay, trong lúc vào phòng hắn đã nhanh tay khóa cửa phòng lại. Nghe vậy tên côn đồ liền buông tay cô ra, đẩy mạnh cô về hướng đó:
" Haha, đúng là trời giúp ta, uống nước có sức mới hầu hạ ông đây nổi chứ haha".
Cô bước đến gần cửa sổ sát đất, nhưng cô không cầm bình nước, biết mình chạy không thoát nhưng cô không thể để bản thân mình dơ bẩn với hai tên khốn này, cô bổng đạp mạnh vào lan can cửa sổ sát đất chỉ cao ngang đùi cô, nhảy thẳng xuống. Hai tên kia như trời đánh, la lên:
"Nè, con đ** mày điên sao".
Cô biết, khách sạn này một tầng sẽ có 50 phòng, phòng của đôi cẩu nam nữ kia số 305, mà căn phòng cô từ đó nhảy xuống lại cùng tầng, tức là cô nhảy từ lầu 7 xuống. Nói nhanh cũng chẳng nhanh, dường như trước lúc chết đại não hoạt động thật chậm, để ghi nhớ lần cuối cùng nó còn hoạt động, cộng thêm cô còn va phải lan can, mái che lan can các phòng, cô bổng nghe tiếng thét thất thanh
" Doanh nhi!"
Giọng của anh, Hàn Phong, là giọng của anh, cô lại nghe thêm tiếng thét nữa
" Lão đại" lần này không còn là một tiếng, là tiếng của rất nhiều người, cô mở mắt thấy anh đang phóng như bay xuống theo cô, mượn lực chân đạp thật mạnh vào lan can, cô đang mắc kẹt trên tấm tôn mái che của tầng 4, nhìn những cú đạp của anh, cô biết anh chắc chắn sẽ gãy chân vì đạp loạn còn có khả năng mắc chân vào đó, cuối cùng anh nhảy xuống chỗ cô, mặc kệ chân đau mà bò lếch lại cô.
Cô không thấy bản thân mình đau, chỉ biết tim mình như ngừng đập, anh luôn dõi theo cô, luôn xuất hiện đúng lúc cứu cô nhưng lần này đã muộn, nhưng anh lại muốn chết theo cô. Anh ôm cô thật chặt, chưa kịp nói lời nào thì mái che đã bị quật xuống, anh và cô cùng rớt xuống. Thật ra mái che này chỉ che lại một ô cửa sổ của mỗi phòng, chỉ mang tác dụng trang trí, vì để dễ tạo hình cho đẹp mà sử dụng thiếc giả tôn, không chịu đừng được sức nặng lâu. Trước khi thịt nát xương tan cô chỉ nghe anh thủ thỉ
" Doanh nhi, tha lỗi cho anh"
(Đây là tác phẩm đầu tay của Tước, nên lên hẳn 3 chương. Đừng có thấy cẩu huyết mà bỏ nha, Tước chỉ spoil rằng là "Ngọt, ngọt, ngọt". Nhiu đó đủ chưa các tềnh yêu. Tra nam Bách Duật, đợi đó cho bổn cung").1
THÔNG BÁO:
Và cũng xin được báo với các tềnh yêu rằng, nếu không có trục trặc thì Song Tước sẽ lên chương đều đều nha. Và tùy thuộc vào sự tương tác của các bạn mà lịch ra chương sẽ nhiều hay ít. Lần đầu viết truyện trên Mangatoon mong các tềnh yêu chỉ bảo.
Còn về truyện mặc dù đã có cốt truyện nhưng các bạn hãy cmt nhiệt tình... Biết đâu Tước sẽ a a a a viết theo suy nghĩ của các bạn thì sao ha ha.
Mình đang có dự tính viết một bộ Điền văn về Quân Nhân. Nếu bạn nào thích có thể cho Tước biết nha, à mà các bạn khỏi thắc mắc, Hàn Phong trong truyện này mắc chứng "chiếm hữu nhẹ" hay còn gọi là Bệnh Kiều đó. Không sao đâu, gu Tước mặn dị đó.
Thật ra thì mình đang viết để đủ số lượng từ đó... Xin tha lỗi cho tại hạ!!.........