Thẩm Kiến Hoa cảm thấy vừa rồi chỉ khen Chu Tư Vũ, có chút xem nhẹ cảm thụ của Thẩm Miên, trong nội tâm có hơi chút băn khoăn, trước kia cảm thấy đứa trẻ còn nhỏ, không quá chú ý, hiện tại biết đứa trẻ đã lớn, có tâm tư, sau đó mới bắt đầu chú ý đến cảm xúc của Thẩm Miên.
Thừa dịp các cô vẫn còn đang làm cơm, hắn đi nhà chính, “Miên, mẹ con chính là miệng dao găm tâm đậu phụ, nói chuyện tương đối nặng, con đừng ghi hận mẹ.”
Tâm đậu phụ?
Cô cũng thật chưa thấy qua đậu phụ nào lại giống như sắt thép vậy.
“Ba, ba cũng không cần khuyên con.” Thái độ của Thẩm Miên có chút lãnh đạm, “Mấy năm nay, mẹ đối xử với con như thế nào, trong lòng con đều hiểu, mẹ căn bản không coi con là con gái đẻ.”
Trong nháy mắt, cô thật sự rất muốn hỏi Thẩm Kiến Hoa, mẹ đẻ của cô có còn sống trên đời không, vì sao sau khi ném cô cho Thẩm Kiến Hoa, liền mặc kệ không hỏi.
Cô tình nguyện chính mình thật là được nhặt về.
Như vậy cô mới càng có thể tiếp thu đủ loại tao ngộ ở kiếp trước.
Nghĩ đến thái độ ngày thường của Chu Lan Phương, Thẩm Kiến Hoa há miệng thở dốc, lại tìm không ra lý do có thể giúp Chu Lan Phương tẩy trắng, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Mấy năm nay, Chu Lan Phương xác thật đã làm quá mức, cũng trách hắn, một lòng một dạ kiếm tiền, không quá chú ý trong nhà, ủy khuất Miên.
“Ta nói nó một câu, ngươi cũng không cho nói, ngươi nhìn xem con bé chết dầm kia, đã bị ngươi chiều thành cái dạng gì, dám trộm tiền trong nhà, ta đã nói mà, tiền như thế nào không khớp, còn tưởng rằng chính mình tính sai.”
Cũng không biết Chu Tư Vũ lại ở trong phòng bếp nói gì cùng Chu Lan Phương, cô ta hùng hùng hổ hổ cầm chiếc đũa đi tới, vào nhà liền chỉ Thẩm Miên mắng.
Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng lời Chu Lan Phương nói, Thẩm Kiến Hoa lại nghe hiểu, “Miên, con lấy tiền trong nhà sao?” Sắc mặt của hắn trầm xuống, trộm tiền không phải việc nhỏ, nếu thật lấy tiền, cần phải giáo dục thật nghiêm.
“Con không có.” Thẩm Miên lắc đầu.
Nhìn thoáng qua Chu Tư Vũ theo vào tới, vừa lúc đối thượng với ánh mắt đắc ý của cô ta, không cho cô ta dùng, vậy đừng trách cô ta cáo trạng.
“Không lấy tiền trong nhà, ngươi từ đâu có tiền mua hương chi?” Tròng mắt Chu Lan Phương đều mau trừng ra ngoài, mua một hộp hương chi không sai biệt lắm cũng phải hai khối tiền, con oắt chết dầm kia, dám ăn gan hùm mật gấu.
“Hương chi gì?” sắc mặt Thẩm Kiến Hoa càng khó xem hơn.
“Ngươi không ngửi thấy trên người nó có mùi thơm ngào ngạt sao? Chúng ta không cho nó tiền, nó từ đâu có tiền để mua hương chi?”
Bắt được cái đuôi nhỏ của Thẩm Miên, giờ phút này trong lòng Chu Lan Phương là thực mừng thầm, rốt cuộc có thể ở trước mặt Thẩm Kiến Hoa chứng minh trước đó cô đối xử với Thẩm Miên như vậy, đều là bởi vì Thẩm Miên không hiểu chuyện, phải giáo dục thực nghiêm khắc.
“Miên, con nói xem có chuyện gì.” âm thanh Thẩm Kiến Hoa lạnh xuống, ngoài miệng tuy chưa nói, nhưng trên thái độ đã nhận định là Thẩm Miên trộm tiền.
Đã sớm đoán được Chu Tư Vũ sẽ tìm việc, nhưng nhìn thấy thái độ Thẩm Kiến Hoa, cô vẫn thực băng giá trái tim, bề ngoài là giúp đỡ cô, nhưng trong nội tâm, vẫn là tin tưởng lời nói của Chu Lan Phương.
“Hương chi là anh Hạ đưa cho con.”
Chu Lan Phương không tin, “Ngươi đừng cái gì cũng đẩy lên trên đầu Hạ Nam, hắn đốt tiền sao? Ngươi cùng người ta có quan hệ gì, lúc thì đưa ngươi áo Quân Đại Y, lúc lại đưa ngươi hương chi?”
Thẩm Kiến Hoa cũng không quá tin tưởng, Hạ Nam là một nam nhân, đưa cô hương chi làm cái gì? Lại nói, nam nhân nào sẽ mang cái này trên người?
Hắn trầm ngâm một hồi, tận lực tỏ thái độ tốt một chút, “Miên, con nói thật đi, thứ này rốt cuộc là từ đâu tới, nếu con thật sự trộm tiền, chỉ cần con bảo đảm về sau không lấy nữa, ba cũng sẽ tha thứ cho con.”