“Có thể kiếm tiền cũng không thể chiều con.” Chu Lan Phương luyến tiếc lấy tiền ra tới, “Đạp xe qua lại vận động ấm người hơn, ở bên ngoài ăn cơm, một ngày xài hết bao nhiêu tiền chứ?”
Cho Chu Tư Vũ tiền cô một chút ý kiến cũng không có, mấu chốt là còn có một đứa con hoang.
Hiện tại việc gì cũng không làm, còn định tiêu tiền, mơ cũng đừng có mơ đến.
Cô còn tưởng thừa dịp trong khoảng thời gian này, thu thập Thẩm Miên một phen.
“Hai đứa nhỏ có thể ăn hết bao nhiêu tiền chứ?” Thẩm Kiến Hoa kiên trì, “Ngươi một ngày cho hai đứa 5 đồng tiền, cũng đủ cho chúng nó ăn.”
Một đồng tiền, liền đủ ăn một chén mì, chén lớn là 5 đồng.
Xem thời tiết hiện tại, khẳng định sắp tới sẽ có đại tuyết, nếu chạy đi chạy lại, chẳng may sinh bệnh uống thuốc sẽ tốn càng nhiều tiền hơn.
“Chỉ có ngươi thích chiều trẻ con, về sau mấy đứa dưỡng thành thói quen tiêu tiền ăn xài phung phí, có hối hận cũng không kịp.” Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng Chu Lan Phương cũng không lại tỏ vẻ phản đối.
Chờ Thẩm Kiến Hoa đi làm, trời cao hoàng đế xa, hắn còn có thể quản cái gì?
Không thể không nói, Chu Lan Phương và Chu Tư Vũ không hổ là hai cô cháu, hoàn toàn nghĩ cùng một ý tưởng, ngày lành của Thẩm Miên sắp kết thúc.
Thẩm Miên đem mừng thầm của hai người thu hết vào đáy mắt, cô cũng không ra tiếng, vẫn luôn cúi đầu ăn cơm, sau khi ăn no, cô buông chén đũa, không vội không gấp cùng Thẩm Kiến Hoa thương lượng.
“Ba, khoảng cách đến kỳ nghỉ chỉ còn mười hai ngày, ba có thể đem tiền cơm của mười hai ngày này đưa một lần cho con trước hay không?”
Không chờ Thẩm Kiến Hoa nói chuyện, Chu Lan Phương liền tức giận, “Ngươi hiện tại muốn nhiều tiền như vậy làm gì?”
“Ta sợ đến lúc đó ngươi sẽ không cho ta tiền.” Thẩm Miên nói thẳng không cố kỵ.
Biết rõ tính tình của vợ, Thẩm Kiến Hoa do dự một chút, “Vậy trước đem tiền cho Miên đi!”
“Một lần cho nó nhiều tiền như vậy, nó tiêu lung tung thì làm sao?”
Chu Lan Phương tức đến nghiến răng, con oắt chết tiệt kia, quá nhiều tâm nhãn.
“Nếu xài hết thì ta dù có đói bụng cũng không tìm ngươi xin thêm.” Thẩm Miên tỏ thái độ.
“Ngươi……”
Chu Lan Phương vừa định mở miệng mắng, đã bị Thẩm Kiến Hoa ra tiếng ngăn lại.
“Đem tiền cho Miên trước đi!”
Hắn nếu đã đưa ra chuyện này, chính là thật sự muốn để hai đứa nhỏ ăn cơm trưa ở bên ngoài, sớm cho tiền hay muộn cho tiền đều là cho, dứt khoát sảng khoái chút, còn có thể mua chút tình cảm của con gái.
Nhưng vợ hắn chính là đầu óc quá cong queo, Thẩm Kiến Hoa thực bất đắc dĩ.
Chu Lan Phương tức đến răng hàm đều đau, nhưng thấy thái độ Thẩm Kiến Hoa kiên quyết như vậy, nếu cô kiên trì không cho, hai người khẳng định sẽ cãi nhau, cuối cùng vẫn là cho.
Chỉ có thể trước lui một bước.
“Buổi tối ta sẽ đưa cho ngươi.”
Trước kéo dài, tới buổi tối, Thẩm Kiến Hoa quên, tiền vẫn là do cô định đoạt.
Thẩm Kiến Hoa liếc mắt một cái liền xem thấu tâm tư của cô, sắc mặt trầm xuống, đem chén đũa đặt thật mạnh lên bàn.
“Hiện tại đưa luôn.”
Chu Lan Phương hoảng sợ, tính tình Thẩm Kiến Hoa còn xem như là tốt, ngày thường không thế nào phát giận, nhưng nếu hắn thật khởi xướng tính tình lên, vẫn là thực dọa người.
Cô cắn răng một cái, trừng mắt nhìn Thẩm Miên, về phòng lấy tiền ra, đập tiền xuống bàn một cái.
“Cầm đi, xài hết thì đừng có mà đến đòi.”
Thẩm Miên cầm lấy tiền đếm đếm, “Sao lại thiếu sáu đồng? Ba vừa rồi nói ta và Tư Vũ một ngày 5 đồng.”
Chu Lan Phương vừa muốn nói gì, đã bị Thẩm Kiến Hoa trừng mắt nhìn trở về, cô tức đến ngực đều đau, chỉ có thể lại lấy thêm sáu đồng tiền ra tới.
“Học thì như heo, nhưng tính sổ lại rất nhanh.”
Chu Tư Vũ nhìn một màn này, ghen ghét đến đỏ cả mắt, nhưng cô không có cơ hội chen vào, ở trong nhà này, cô dù sao cũng là người ngoài, không thể giống như Thẩm Miên đòi tiền từ Thẩm Kiến Hoa, chỉ có thể chờ bố thí.