Khi Lý Thừa Vận phát hiện Trọng Nham không muốn gặp mình thì căn bản ông cũng không biết Trọng Nham ở nơi nào. Gọi điện không ai nghe; đến mấy cửa hàng Ba Mươi Sáu Quận tìm người, trừ bỏ mấy nhân viên cũng chỉ toàn khách hàng ra vào nườm nượp; tới Sơn Thủy Loan căn bản không thấy người trở về.
Lý Thừa Vận suy đoán có khả năng Trọng Nham đã vào Tần gia ở, lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều. Gia đình như Tần gia, cho dù hai vợ chồng Tần Nguy có thể chấp nhận con mình yêu một người con trai nhưng liệu có thể cho phép hai đứa nó cơ hồ bán công khai mà vào ở chung trong nhà mình không? Dù Tần Đông Nhạc không thèm để ý lời ra tiếng vào thì Tần Nguy vẫn đang còn đương chức, sẽ phải chú ý hình tượng của mình chứ.
Loại trừ khả năng này, Lý Thừa Vận cảm thấy khả năng lớn nhất chính là Trọng Nham đã dọn về nông thôn ở. Lý Thừa Vận không có khả năng bỏ lại một đống chuyện trên này để đuổi tới nông thôn. Trọng Nham cố nhiên là con ông, nhưng con ông cũng không phải chỉ có một mình Trọng Nham, Lý Duyên Kỳ vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, vết thương trên người Lý Duyên Lân vẫn chưa lành, Lý Ngạn Thanh lại vừa mất mẹ, mỗi ngày đều khóc tới hai mắt sưng húp … aiz, một đống chuyện.
Liên tục gặp chuyện như vậy, nhất định là Lý gia bọn họ đã phạm thái tuế. Lý Thừa Vận quyết định khi nào ổn định tìm cơ hội đưa lũ nhỏ đi chùa bái Phật thắp hương.
Rơi vào đường cùng, Lý Thừa Vận chỉ có thể đánh chủ ý lên người Lý Duyên Lân. Trọng Nham đi rồi, Lý Duyên Lân liền cãi nhau một trận với ông, nói ông không quan tâm Trọng Nham. Sau lại nghe nói Lý Duyên Lân thường xuyên mua đồ tới thăm Trọng Nham, quan hệ khá tốt. Hiện tại Lý gia từ trên xuống dưới hơn mười miệng ăn, cũng chỉ có Lý Duyên Lân là có chút giao tình với Trọng Nham.
Lý Thừa Vận tìm cơ hội nói chuyện muốn mua Mặc Lan với Lý Duyên Lân. Lý Duyên Lân đương nhiên không đồng ý, quan hệ giữa anh và Trọng Nham hiện tại tạm coi là huynh đệ vào sinh ra tử, nếu thêm chuyện này chả khác nào đang tính kế cậu ấy, Trọng Nham còn tiếp tục coi anh là huynh đệ nữa sao? Nhưng không chịu nổi Lý Thừa Vận nhiều lần lải nhải, Lý Duyên Lân bị ông làm cho đau đầu, đành phải bất đắc dĩ đáp ứng.
Sau mấy ngày tới thăm Trọng Nham, Lý Duyên Lân mới xấu hổ nói tới chuyện này: “Mặc Lan của công ty bọn em, giờ đã bắt đầu đưa ra thị trường chưa?”
Vì sao Lý Duyên Lân lại hỏi vấn đề này, Trọng Nham cũng không cảm thấy kỳ quái. Trước khi cậu và Lý Ngạn Thanh xuất hiện, tình cảm cha con ba người bọn họ cũng không tệ lắm.
“Ông ta nhờ anh hỏi?” Trọng Nham đẩy đĩa bánh cookie hạnh nhân tới trước mặt anh: “Nếm thử đi, Đường di vừa mới nướng xong đấy. Rất thơm.”
Lý Duyên Lân không chút hứng thú liếc mắt nhìn mấy cái bánh nhỏ xinh ở trên bàn trà. Được rồi, bánh mới ra lò hương vị cũng không tệ lắm, nhưng rõ ràng có chút quá lửa, nhìn qua càng giống bách bích quy đường hơn. Lý Duyên Lân khoát tay: “Em tự mình hưởng thụ đi, anh từ nhỏ đã không thích đồ ngọt.”
Trọng Nham cười nói: “Ừ, trong sách có nói, trẻ con số khổ thường thích ăn đồ ngọt.”
Lý Duyên Lân nghe ra sự mỉa mai trong lời Trọng Nham, thực nghiêm túc nhìn cậu nói: “Trọng Nham, anh biết hiện tại dù anh có nói gì, em cũng sẽ cảm thấy anh là đứng nói chuyện không đau thắt lưng ( không biết gì mà cứ nói nhảm). Nhưng có những chuyện xảy ra không thể tự mình làm chủ, vậy cần gì phải so đo? Giống như khi ra ngoài bỗng gặp gió lốc, trễ chuyến bay, em sẽ tính toán cách thay đổi thời tiết sao? Sẽ không, khi đó em sẽ suy xét mình rốt cuộc nên trả vé hay chờ gió lốc đi qua, đúng không?”
Trọng Nham im lặng không nói.
Lý Duyên Lân nói thêm: “Anh nghĩ trong cuộc sống ai rồi cũng có lúc phải gặp tình thế ‘bất khả kháng’, bằng không sao lại gọi là số mệnh chứ? Lấy hai chúng ta mà nói, em từ nhỏ không có cha quan tâm chăm sóc, đây là một loại tiếc nuối. Nhưng từ một góc độ khác nhìn lại, em có Tần ca, hai người bọn em có thể quang minh chính đại ở bên nhau, mà hai bác Tần cũng đã chấp nhận bọn em, người nhà, bạn bè em đều ủng hộ chuyện này. Cuộc sống của em về sau sẽ càng thoải mái tốt đẹp. Còn anh, tình cảm của bọn anh có lẽ cả đời sẽ không thể tiết lộ ra ngoài, cũng không thể kể với bất kỳ kẻ nào. Bởi vì vô luận là ai đi chăng nữa, vô luận từ góc độ nào nhìn lại, bọn anh đều sẽ bị người gièm pha lăng mạ. Càng đi về phía trước, đường càng hẹp, áp lực của bọn anh ngày càng nhiều. Nói không chừng, một ngày nào đó, bọn anh sẽ cảm thấy kiên trì không nổi.”
Chuyện tình cảm của mình hoàn toàn là một bí mật khó nói, nhưng Lý Duyên Lân lại có thể đem bí mật đó ra chia sẻ với cậu, Trọng Nham vẫn thực cảm động. Trong chuyện này, người ngoài thật sự không thể giúp gì được cho bọn họ. Nếu hai người họ rời xa khỏi nơi này, tới một nơi không ai biết, có lẽ còn có thể tự do sinh hoạt không ai quấy rầy nhưng với tình hình của Lý gia, khả năng bọn họ có thể rời đi là không lớn.
Trọng Nham không nhớ rõ đời trước hai anh em họ đã trải qua như thế nào, cậu chỉ nhớ hai người họ đều không kết hôn. Mấy năm trước khi cậu qua đời ở đời trước, Lý Duyên Kỳ cơ hồ từng có tin đồn đính hôn, nhưng sau đó rốt cuộc không xảy ra gì hết. Mà Lý Duyên Lân, Trọng Nham nhớ rõ anh ta là một playboy nổi danh, quanh người lúc nào cũng có vô số trai thanh gái lịch, chưa bao giờ đứng đắn nghiêm túc mà sống qua ngày. Vì vậy chân tướng sự việc cho dù được thấy tận mắt, cũng không nhất định là thật.
Trọng Nham chợt phát hiện cái gọi là hạnh phúc hay cực khổ, hóa ra đều chỉ là tương đối.
“Có lẽ sẽ có biện pháp.” Trọng Nham vô lực an ủi anh trai: “Có lẽ khi hai người bước lên một vị trí rất cao, cao đến mức mà không một ai có thể khoa tay múa chân đối với cuộc sống của các anh.”
Lý Duyên Lân cười khổ một chút: “Nếu đạt được địa vị như vậy, chỉ sợ sẽ càng có nhiều chuyện cần phải che dấu hơn cả tình yêu.”
Đó là một vấn đề rất trầm trọng, Trọng Nham cảm thấy có thể từ trong đống rác Lý gia bới ra được một bảo vật như Lý Duyên Lân, thực là niềm vui ngoài dự đoán. Những chuyện khác, cậu không muốn so đo nữa. Về phần Lý Thừa Vận tâm tâm niệm niệm Mặc Lan công ty cậu, Trọng Nham không muốn làm khó ông ta cũng không muốn thành toàn cho ông ta.
“Tôi nhớ rõ lần trước nói là Bạch lão tướng quân muốn?”
Lý Duyên Lân gật đầu, Bạch lão tướng quân và ông nội anh có quan hệ rất tốt, quanh co lòng vòng nghe được chuyện Trọng Nham và Ba Mươi Sáu Quận, liền cố ý chạy tới Lý gia tìm Lý lão gia tử đi cửa sau. Hơn nữa lúc trước ông ấy cũng đã cử người tới hỗ trợ cứu viện, quả thực đã xuất lực không ít. Điểm này, anh tin tưởng Trọng Nham cũng biết rõ.
Trọng Nham nghĩ nghĩ nói: “Sư nhiều cháo thiếu, chuyện này cũng không có biện pháp. Thế này đi, anh về nói một tiếng với nhà anh và Bạch lão tướng quân, Mặc Lan chỗ tôi chỉ có thể chuyển tới 1 chậu.”
“Một chậu cũng được.” Lý Duyên Lân nhất thời tâm hoa nộ phóng, trước khi tới, anh vốn không ôm hy vọng gì.
“Khi nhận hóa đơn giao hàng, nhớ dựa vào giá cả ghi trong đó mà chuyển tiền tới.” Trọng Nham ngữ khí đều đều giải quyết việc chung: “Mặc Lan hiện tại có rất nhiều người nhòm ngó, bọn tôi đâm lao phải theo lao. Mỗi tháng chỉ có thể bán ra mấy chậu, cũng không thể lén lút làm ra ưu đãi gì. Nếu có tin đồn truyền ra Ba Mươi Sáu Quận có ưu đãi giá cả, sau này chúng tôi sẽ rất khó làm ăn.”
“Anh hiểu mà.” Lý Duyên Lân vội nói: “Cám ơn em, Trọng Nham.”
Trọng Nham biết chậu Mặc Lan này nhất định là Lý gia bỏ tiền ra mua làm quà tặng cho Bạch lão tướng quân, như vậy cũng tốt, lòng biết ơn của cậu cũng được bao hàm bên trong. Hy vọng Bạch lão nhân gia thấy chậu Mặc Lan này sẽ vui vẻ thoải mái, tốt nhất có thể sống lâu thêm vài năm. Có Bạch lão tướng quân làm núi dựa, Lý lão gia tử sẽ không hấp tấp nóng nảy mà đem nhóm con cháu ép buộc hỏa thiêu một lượt.
Về phần Lý lão gia tử thèm muốn Mặc Lan, Trọng Nham ở trong lòng cười lạnh, có tiền cũng không bán.
Để lão ta tiếp tục nhớ thương đi.
Buổi tối, Tần Đông An làm xong bài tập, lại chạy tới chỉ Trọng Nham học bù. Học kỳ II đã bắt đầu được một tháng, Trọng Nham mới đi học được vài ngày đã xảy ra chuyện, lại không biết muốn nghỉ học chữa bệnh tới khi nào, Tần Đông An cũng có chút sốt ruột. Hiện tại bọn họ đang học lớp 11, đến hè là lên lớp 12, đến lúc đó chương trình học gần như đã xong hết, chỉ còn ôn thi đại học. Nếu kiến thức trên lớp bị chậm lại so với mọi người chỉ còn cách tự bổ túc thêm ở nhà, vậy thì càng vất vả.
Trọng Nham lại chả thấy sốt ruột gì, cậu hiện tại cũng chưa nghĩ ra mình muốn học chuyên ngành đại học nào, nhưng cậu biết rõ, ba mẹ Tần có thể chấp nhận con trai yêu nam nhân nhưng không nhất định sẽ chấp nhận con trai tìm một người chỉ biết chơi bời lêu lổng, ngay cả đại học cũng không thi nổi. Tần Đông Nhạc vì tương lai hai người bọn họ đã làm bao nhiêu việc, Trọng Nham cảm thấy mình cũng nên làm chút gì đó, tương lai của cả hai thì cả hai phải cùng đồng thời cố gắng mới được. Nếu một người cứ chạy về phía trước, còn một người lại chỉ biết đứng im một chỗ, lâu dài cậu sẽ bị vứt lại phía sau.
Đạo lý này, Trọng Nham đều hiểu rõ, nhưng chỉ là gần hiểu. Giống như khi xem thực đơn, trong đó sẽ cho các bạn biết hình ảnh món ăn đó thế nào, trình bày nguyên liệu ra sao, chỉ là các món ăn đều không phải do tự mình nấu nên chỉ biết được hình dạng bề ngoài của nó. Trọng Nham cũng như vậy, về câu hỏi làm thế nào để cùng tiến với nhau thì cậu cũng chỉ có thể nghĩ tới việc học xong trung học, thi lên đại học và không để cho người khác cảm thấy người yêu của Tần Đông Nhạc là một đứa ngay cả việc học cũng làm không xong.
Còn về việc lựa chọn chuyên ngành nào để học, Trọng Nham nghĩ nghĩ, cảm thấy mình làm kinh doanh buôn bán, kiến thức chuyên môn về kinh tế tài chính vẫn phải dùng tới, lại là những gì mình đã học ở kiếp trước, hẳn việc học hành sẽ không quá khó khăn.
Trọng Nham chép bài xong, Tần Đông An định ở lì trong phòng trò chuyện với Trọng Nham, kết quả lại bị anh hai không chút lưu tình đuổi về phòng đi ngủ. Tần Đông An cảm thấy từ sau khi anh hai coi trọng Trọng Nham, lũy thừa hung tàn càng ngày càng cao, đối xử với em ruột càng ngày càng mất kiên nhẫn.
Tần Đông An bất mãn nói lời từ biệt với Trọng Nham, lủi thủi đi về phòng mình.
Trọng Nham trừng Tần Đông Nhạc: “Anh cũng về đi ngủ đi.” Tuy Tần Đông Nhạc nói Đường di đã đồng ý cho cho cậu vào ở trong phòng anh, nhưng Trọng Nham cảm thấy làm như thế thật không coi trưởng bối vào mắt, ngọt ngọt ngấy ngấy ở cùng nhau thật sự không tốt. Mặc kệ Tần Đông Nhạc năn nỉ thế nào cậu nhất quyết dọn vào ở trong khách phòng khiến Tần Đông Nhạc khổ không thể tả.
Tần Đông Nhạc ngồi xuống bên giường, lười biếng cầm cốc nước của Trọng Nham uống hai hớp: “Kỳ thật anh có chuyện muốn nói với em. Thật đó. Có liên quan tới vụ án.”
Trọng Nham nhất thời hai mắt sáng bừng: “Có tin tức gì mới sao?”
Chuyện bắt cóc tuy rằng con tin đều bình an vô sự nhưng bọn bắt cóc đều đã chạy thoát. Dù bắt được 2 tên đánh cướp lô đồ cổ nhưng những gì chúng biết được cũng có hạn, cho nên vụ án vẫn chưa tiến triển được mấy.
Tần Đông Nhạc hừ một tiếng: “Tin tức tự nhiên là có.”
Trọng Nham nở nụ cười, sán lại gần nghiêng đầu hôn lên môi anh một cái. Còn chưa để Tần Đông Nhạc kịp phản ứng, liền vội vàng rời đi, cười nói: “Rồi đó, lợi tức cũng trả rồi, bây giờ anh có thể nói chưa?”
Tần Đông Nhạc nghe thấy trên hành lang truyền tới tiếng Đường di và Tần Đông An nói chuyện, có chút tiếc nuối dựng thẳng thân mình: “Cảnh sát đã điều tra được cái gã họ Tề kia, phía sau gã còn có một người họ Lâu.”
Trong đầu Trọng Nham tựa hồ nhớ ra cái gì đó: “Họ Lâu?”
“Ừ.” Tần Đông Nhạc nói tiếp: “Gã họ Tề ở đây không có bối cảnh, chuyện làm ăn buôn bán đều dựa vào gã họ Lâu kia. Chính là thường xuyên đưa cho gã một khoản phí bảo kê, có chuyện gì thì gã họ Lâu sẽ ra mặt giúp gã. Trái lại, gã họ Lâu có việc gì, gã họ Tề cũng sẽ xuất tiền xuất lực chạy theo sau.”
Trọng Nham cảm thấy họ “Lâu” này có chút quen tai, nhưng tình huống tỉ mỉ thế nào cậu nhất thời chưa nghĩ ra.
“Họ Lâu ở nông thôn có một nông trường. Triệu Sấm đã phái người xuống đó tìm hiểu, nếu tình huống được xác định, hẳn rất nhanh sẽ có hành động.”
Họ Lâu, nông trường, hành động.
Trọng Nham cảm thấy đầu óc mình có chút hỗn loạn, tất cả các yếu tố trên tổ hợp lại một chỗ hình thành một cảnh tượng phi thường quen thuộc, nhưng rốt cuộc cậu đã gặp mấy thứ này ở chỗ nào?
Hết