Kim Tuấn Mi là một trong những loại hồng trà quý của TQ, nó được chế biến thủ công hoàn toàn từ những lá trà non ở những cây trà cổ thụ trên đỉnh núi Vu Di Sơn, nước trà pha ra có màu vàng óng, uống vào có vị hơi ngọt ngọt như cam thảo.
21a4462309f79052ffc3a39409f3d7ca7acbd5b8
Lý Thừa Vận gọi điện tới thực không đúng thời điểm, Trọng Nham và Trương Hách vừa mới vào quán trà trang nhã ngồi xuống, còn chưa kịp hỏi han nhau “Thích uống trà gì” nữa là.
Trọng Nham bất đắc dĩ làm thủ thế xin lỗi, ấn nghe điện thoại: “Alo?”
Thanh âm Lý Thừa Vận nghe có vẻ rất sốt ruột: “Trọng Nham, chuyện đầu độc cây cảnh sao rồi? đã giải quyết chưa?”
“Ông thật đúng là mã hậu pháo*” Trọng Nham bĩu môi: “Chờ được ông quan tâm, thì hoa cúc dưa leo cũng lạnh ngắt*.” (Mã Hậu Pháo: thuật ngữ trong cờ tướng, ý mỉa mai chê trách hành động không kịp thời, chẳng giúp được gì; hoa cúc dưa leo cũng lạnh ngắt: hoa cúc tươi lâu, dưa leo là món ăn lạnh, nên hoa cúc dưa leo cũng lạnh ngắt đó là chỉ thời gian quá lâu, quá dài, thậm chí là quá muộn với nghĩa chỉ trích chế nhạo không nể mặt người ta)
Giọng Lý Thừa Vận bỗng cất cao: “Mấy hôm trước ta ở nước ngoài, ta vừa mới trở về.”
Trọng Nham nghe ông ta nói như vậy, cũng giật mình nhớ ra hình như cũng đã một thời gian không nghe thấy tin tức gì của ông ta. Trước kia còn có Ôn Hạo thường xuyên nhảy ra chặn đường, tiện thể tiết lộ cho cậu chút ít tin tức từ Lý gia bên kia, nhưng từ sau sự kiện “Đức Ôn”, không biết là trong lòng Ôn Hạo thấy thẹn ngại lộ diện trước mặt vãn bối hay là do cảm thấy cậu đã không còn giá trị lợi dụng gì mà không còn thấy hao tâm tổn trí xây dựng mối quan hệ nữa. Đã một thời gian dài trôi qua bọn họ không gặp lại nhau.
“Trọng Nham? Còn nghe không?” thanh âm Lý Thừa Vận thoáng có chút không kiên nhẫn: “Mọi chuyện rốt cuộc sao rồi?”
“Tạm thời đã xử lý xong, còn về sau có xảy ra nữa hay không thì không biết.” Trọng Nham nghĩ nghĩ bổ sung nói: “Chúng tôi và ‘Hoa Phố’ kỳ thật chưa từng có thù hận gì. Ông hiểu chứ?”
Lý Thừa Vận từ chối cho ý kiến: “Ta tìm người giúp con điều tra.”
“Không cần.” Trọng Nham không cần suy nghĩ một hơi cự tuyệt: “Mấy chuyện nhỏ nhặt này, tôi tự có thể đối phó được!”
“!”
Lý Thừa Vận tuy rằng đã chuẩn bị trước tâm lý sẽ bị từ chối, nhưng Trọng Nham cự tuyệt giòn tan như vậy, vẫn khiến ông cảm thấy khó chịu, ngữ khí không khỏi hơi trầm xuống: “Con cảm thấy để ta giúp đỡ sẽ làm xấu mặt con sao?”
“Đương nhiên rồi.” Trọng Nham trả lời đúng tình hợp lý: “Tôi dù gì cũng là lãnh đạo công ty, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng chạy đi tìm người khác giúp đỡ thì sao có thể quản lý được nhân viên? Sao có thể phát tiền lương cho nhân viên được chứ?!”
Lý Thừa Vận tức giận không nhịn được: “Ta là người khác?!”
Trọng Nham tâm nói: vậy chứ ông nghĩ ông là ai?
Lý Thừa Vận thở hồng hộc, đây quả thực chính là hảo tâm trở thành lòng lang dạ thú, ông đối với hai anh em Lý Duyên Kỳ Lý Duyên Lân còn chưa từng kiên nhẫn như vậy, cái thằng oắt con này cư nhiên không biết nặng nhẹ.
Trọng Nham liếc mắt nhìn Trương Hách ngồi đối diện bàn trà, thấy hắn ta đang cúi đầu nghịch trà cụ, bộ dạng bình chân như vại, không hiểu sao, Trọng Nham cảm thấy hắn hẳn đã đoán được người đang cùng cậu nói chuyện là ai. Cậu không rõ cảm giác này vì sao lại có nhưng lại vô cùng rõ ràng, rõ ràng đến mức khiến cậu không dám khinh thường.
Trong lòng Trọng Nham vừa động, cố ý giả bộ ngữ khí không khách khí với người đầu dây, nói: “Ông thật dong dài, còn gì muốn lải nhải nữa thì nói nốt đi?”
Lý Thừa Vận một bụng đầy hỏa khí quả nhiên bị câu nói hư hư thực thực như làm nũng này hòa tan không ít, phẫn nộ hừ một tiếng: “Còn chê ta lải nhải, sớm giải quyết dứt khoát mọi chuyện đi.”
Trương Hách bất động thanh sắc liếc mắt nhìn cậu một cái.
Trọng Nham cười cười: “Tôi biết rồi, ông cứ đứng một bên xem náo nhiệt là được.”
Lý Thừa Vận lại cười mắng một câu: “Oắt con.”
Trọng Nham vốn muốn dùng mấy câu đó để thăm dò phản ứng của Trương Hách, không ngờ lại thấy được Lý Thừa Vận có phản ứng … ờm, cảm xúc hóa như vậy. Một khắc trước còn tức giận muốn chết, một khắc sau đã lại bị chọc cười, vấn đề là cậu không có nói gì nha. Trọng Nham nhớ lại đoạn đối thoại vừa rồi của cả hai một lần trong đầu, vẫn không phát hiện được chỗ nào đặc biệt, cũng lười tiếp tục hao tâm tổn trí: “Vậy đi, không nói nữa, tôi còn có việc.”
Lý Thừa Vận lo lắng hỏi: “Có cần ta phái người đi theo con không?”
“Không cần.” Trọng Nham vội nói: “Tôi là một học sinh, đi đâu cũng có hai ông hộ pháp theo kè kè bên cạnh nhìn giống cái gì. Rất nhiều chuyện chỉ là suy đoán của chúng tôi, không cần phải căng thẳng như thế.”
“Vậy con cẩn thận một chút.” Lý Thừa Vận dặn dò: “Có việc gì thì gọi điện cho ta.”
Trọng Nham đáp ứng một tiếng rồi cúp điện thoại.
Trương Hách cười cười, giống như vô ý nói: “Gia đình thực quan tâm tới sự an toàn của cậu, ra ngoài hay ở nhà đều chú ý tới.”
Trọng Nham không buồn giải thích, hàm hồ cười cho qua: “Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là chút quan tâm thôi.”
Trương Hách hấp háy khóe miệng, tâm tình thoáng có chút phức tạp. Theo như lời Lý Ngạn Thanh đã nói lúc trước thì thái độ của Lý Thừa Vận đối với Trọng Nham là không bình thường, hắn vốn không cho loại lý giải đó là đúng, nhưng đối xử với một đứa con riêng vừa mới đón về nhà, thì không bình thường là như thế nào? Hiện giờ được thấy tận mắt lại cảm thấy hình thức ở chung giữa hai cha con nhà này so với suy đoán lúc trước của hắn thân thiết hơn nhiều lắm.
Đây là một cục diện mà hắn không hề muốn thấy. Nhưng hiện tại hắn và Trọng Nham cũng chỉ vừa mới nhận thức, không thích hợp để tìm hiểu kỹ đời sống cá nhân của cậu ta…
Trong đầu Trương Hách diễn ra đủ loại suy tưởng, cuối cùng chọn hỏi một câu hoàn toàn không liên quan: “Kim Tuấn Mi, được chứ?”
Trọng Nham gật đầu, tâm nói: sở thích của hắn ta vẫn không thay đổi.
Khi pha trà vẻ mặt Trương Hách chuyên chú vô cùng. So với Trọng Nham chỉ như ‘Diệp Công thích rồng’* hoàn toàn bất đồng, hắn ta chân chính là người yêu trà. Động tác pha trà cũng bởi vì thuần thục mà có cảm giác lưu loát sinh động như mây bay nước chảy. Chờ tới khi nước trà được rót vào trong chén, mới nhẹ nhàng thở ra: “Trọng tiên sinh thích loại trà nào?” (Diệp Công thích rồng: ngày xưa ở TQ có ông Diệp Công rất yêu thích rồng, khắp nơi trong nhà, mọi đồ đạc… đều được khắc hình rồng, đến khi rồng thật xuất hiện trước mặt, ông ta nhìn thấy vô cùng sợ hãi còn vắt giò lên cổ bỏ chạy. Ý muốn nói bề ngoài thì yêu thích nhưng thực tế lại không thích như vậy.)
Trọng Nham do dự một chút: “Trừ bỏ Kim Tuấn Mi, tôi không biết loại trà nào khác.” Chuyện này cũng không còn cách nào khác, đây đều là kết quả do gã nam nhân trước mặt kia đời trước rèn đúc ra cả. Thời gian cậu và Trương Hách ở cạnh nhau khá dài, so với Lý Thừa Vận và những người khác đều dài hơn, mà Trương Hách lại chỉ yêu thích một loại trà duy nhất, Kim Tuấn Mi, cho nên cậu cũng chỉ biết mỗi nó.
Trương Hách trên mặt lộ ra tươi cười, hiển nhiên đáp án này thập phần hợp ý hắn.
Trọng Nham đặt chén trà xuống, trực tiếp hỏi: “Trương tiên sinh hôm nay tới tìm tôi, không biết có chuyện gì không?”
“Là thế này…” Trương Hách cân nhắc nói: “Tôi có một nhà máy hóa chất, cần mua một lượng lớn tinh dầu hoa lan. Lúc trước định hợp tác với công ty ‘Thế Kỷ’, nhưng trọng tâm của ‘Thế Kỷ’ lại ở lĩnh vực cây xanh, sang năm sau bọn họ dự định sẽ giảm bớt diện tích gieo trồng hoa cỏ. Vì vậy, lượng tinh dầu chúng tôi cần cho năm sau sẽ không còn cung cấp đủ. Hợp tác với các công ty phía nam sẽ khiến chi phí vận chuyển sản xuất của chúng tôi tăng lên, mà chất lượng cũng khó đảm bảo. Tôi nghe nói công ty các cậu dự định trồng nhiều hoa lan?”
Trọng Nham tâm nói: hắn ta dùng cái nhà máy hóa chất rách nát đề gạt người, giả bộ mà cứ như thật. Lại còn tinh dầu hoa lan, đúng là một cái cớ hợp lý… Không đúng….
Trọng Nham kinh ngạc nhìn hắn ta: “Kế hoạch gieo trồng của chúng tôi, làm sao Trương tiên sinh biết được?”
Trương Hách cười cười: “Cái giới thương nhân này lớn như vậy, có tâm hỏi thăm thì sẽ nghe ngóng được thôi. Hơn nữa từ trước chúng tôi luôn dùng tinh dầu của bạch lan số 2, mà các cậu trồng cũng là loại bạch lan đó, cho nên tôi mới tùy tiện tìm tới cửa.”
Trọng Nham gật đầu, chuẩn bị lý do rất kỹ.
Trước đó, cậu và Lâm Bồi cũng đã thương lượng trồng một diện tích lớn hoa lan để lấy tinh dầu. Hiện giờ chiếm phần lớn thị trường đều là tinh dầu của bạch lan số 2, Ba Mươi Sáu Quận tính toán đầu xuân sang năm sẽ tiến hành gieo trồng loại hoa này. Nhưng trong phòng thí nghiệm của bọn họ, Từ Viện cùng hai trợ lý chuyên môn đang cải tạo một giống bạch lan mới. Ba Mươi Sáu Quận hy vọng trong vòng 3 đến 5 năm sau giống hoa này sẽ hoàn toàn thay thế giống bạch lan số 2 hiện tại, bắt đầu gieo trồng phần lớn cũng là vì muốn kiểm tra chất lượng giống bạch lan mới này.
Đây là bí mật thương nghiệp của bọn họ, Trọng Nham đương nhiên sẽ không tiết lộ cho Trương Hách biết.
“Vậy à,” Trọng Nham nghĩ nghĩ nói: “Chúng tôi hiện tại đúng là có kế hoạch này nhưng cụ thể chi tiết thế nào phải đợi sau khi thực thi mới nói rõ được. Tôi cũng không muốn dùng lời nói suông để lừa gạt Trương tiên sinh.”
Trương Hách gật đầu: “Trọng tiên sinh đúng là một người thành thực.”
Trọng Nham vội nói: “Anh quá khách khí. Nếu không ngại cứ trực tiếp gọi tên tôi là được.”
Trương Hách chạy tới tìm Trọng Nham vốn không hoàn toàn là muốn nói chuyện làm ăn, mà là muốn tạo quan hệ, hiện tại mục đích của hắn ta cũng đã đạt được. Nên khi nghe Trọng Nham nói như vậy, biểu tình nhất thời giãn ra: “Được, được.”
Trọng Nham thuận thế lên mặt: “Vậy tôi sẽ gọi anh một tiếng Trương đại ca.”
Biểu tình Trương Hách trong nháy mắt mất tự nhiên, lại lập tức cười nói: “Đương nhiên có thể, như vậy mới không xa cách.”
Trong lòng Trọng Nham ngầm vui vẻ, lão yêu này đời trước là ‘sư phụ’ hiện giờ biến thành ‘Trương đại ca’, lão tử thật đúng là lời to rồi!
Hai người huyên thuyên đông tây một hồi, lại hẹn cuối tuần cùng nhau đi xem triển lãm hoa, lúc này mới lưu luyến cáo từ.
Khi Trọng Nham trở về cửa hàng hoa, chỉ nhìn thấy một mình quản lý trưởng Tiểu Mễ ở trong cửa hàng, không khỏi buồn bực: “Mọi người đâu? Chạy đi đâu hết rồi?”
Tiểu Mễ cười nói: “Lâm tổng trở lại, bọn họ đều đang ở trong kho hàng phía sau.”
Trọng Nham cho rằng Lâm tổng Tiểu Mễ nói là Lâm Quyền, kết quả sau khi tới phòng kho mới phát hiện hóa ra là Lâm Bồi. Lâm Bồi ru rú ở nông thôn hơn hai tháng, người gầy hơn một chút, nhưng tinh thần trông rất tốt. Nhìn thấy Trọng Nham đi tới, vươn tay vỗ vai cậu, nghi hoặc cao thấp đánh giá cậu một lượt: “Không phải em lại cao lên đấy chứ?”
Trọng Nham nghĩ nghĩ: “Em hẳn có thể cao tới mét tám lăm.”
Lâm Bồi dở khóc dở cười: “Hiện tại có thể lùn đi chút không? Kêu đám người chưa được mét tám như tụi anh phải sống sao hả?”
Trọng Nham nghiêm trang giải thích: “Em không phải cố ý kích thích anh đâu.”
Lâm Bồi gõ gõ đầu cậu mấy cái: “Có tin tốt muốn báo cho em.”
Trọng Nham giật mình: “Mặc lan?”
Trên mặt Lâm Bồi lộ ra tươi cười, giống như đang nói tới người trong lòng anh vậy: “Đang chờ đợt nở hoa lần hai, xem xem có hiện tượng thoái hóa như những chủng hoa khác hay không.”
“Chúc mừng anh.” Trọng Nham mừng rỡ, cậu còn trông cậy vào giống hoa Mặc Lan mới này để khơi dậy danh tiếng cho Ba Mươi Sáu Quận.
Lâm Bồi lại gần ôm cậu một cái: “Cám ơn em.”
“Khách khí cái gì?” Trọng Nham vỗ vỗ sau lưng Lâm Bồi: “Phải đặt một cái tên thật hay vào? Tên gì vậy?”
Lâm Bồi cười nói: “Lần trước không phải em nói nó tên Nguyệt Lạc Ô Đề Sương Mãn Thiên* sao? Còn cái tên nào hay hơn nó chứ?” (Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên: trăng tà chiếc quạ kêu sương trong bài Phong Kiều Dạ Bạc – Trương Kế)
Trọng Nham thoáng có chút đau đầu nói: “Trí nhớ em không tốt, thật đó, chỉ nhớ đại khái thôi. Điều em nhớ rõ nhất chính là em phải mất sáu mươi vạn để mua một bồn Mặc Lan. Là sáu mươi vạn đó.”
Lâm Bồi cười vang.
Trọng Nham hỏi anh: “Còn khoảng bao lâu thì có thể đem ra kiếm tiền?”
“Còn phải xem tình hình ổn định của đời thứ ba.” Lâm Bồi khoác vai Trọng Nham, cảm khái thở dài: “Nếu tổ tông ba đời của tiểu mỹ nhân này phẩm chất không phát sinh biến hóa gì, thì có thể niêm yết giá.”
“Thật tốt quá.” Trọng Nham nói: “Chúc mừng chút, tối nhậu đi?”
Lâm Bồi sảng khoái đáp ứng: “Không thành vấn đề, gọi cả Tần Đông Nhạc tới cùng luôn đi.”
Trọng Nham sửng sốt: “Anh nói Tần đại ca? anh ấy cũng ở đây sao?”
“Ừ.” Lâm Bồi bị cậu nói thấy kỳ quái: “Mới vừa rồi còn giúp bọn anh bê chậu hoa mà.”
Trọng Nham xoay người đi vào phòng kho, quả nhiên nhìn thấy Tần Đông Nhạc đang xoay lưng về phía cậu, cùng hai nhân viên đang sắp xếp hàng. Nghe thấy tiếng bước chân còn tưởng là Lâm Bồi, không quay đầu lại nói: “Cậu cứ lên cửa hàng ngồi chờ chút đi, chắc Trọng Nham sắp về rồi. Mấy hôm trước em ấy còn nhắc tới cậu đấy.”
Trong lòng Trọng Nham có cái gì đó không tiếng động trào lên, lại yên lặng lui ra.
Cậu cảm thấy mình tựa hồ đã quá mức chú ý tới Tần Đông Nhạc, điều này khiến cậu có chút không rõ ràng tâm lý bản thân. Có phải vì biết anh ấy thích mình nên mới bất giác mà chú ý tới anh ấy nhiều hơn không? Là do muốn biết tình cảm của anh ấy có giảm đi chút nào không? Hay là mong chờ anh ấy thích mình lâu hơn một chút?
Trọng Nham cảm thấy suy nghĩ của mình thực kỳ quái, vì thế làm bộ ho khan một tiếng: “Tần đại ca?”
Tần Đông Nhạc quay đầu lại, khóe miệng cong cong: “Về rồi? không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì.” Trọng Nham thực cẩn thận đánh giá biểu tình trên mặt anh: “Lâm Bồi nói lát nữa cùng đi ăn cơm.”
Tần Đông Nhạc dứt khoát gật đầu: “Được, địa điểm hai người chọn đi.”
Hết