Sau tiếng chuông buổi tự học tối kết thúc, Trọng Nham liền vác theo cặp sách lao ra khỏi phòng học. Tần Đông An cũng đã sớm có chuẩn bị, bên này Trọng Nham vừa động, bên kia cậu cũng đã nhảy dựng lên chạy theo thằng bạn ra ngoài. Giáo viên đang thu dọn đồ đạc của mình ở trên bục giảng bị hành động như vũ bão của hai đứa học trò làm cho giật mình, tâm nói: hai đứa này bị tiêu chảy cả à? Nhịn không nổi?
Trọng Nham không để ý tới Tần Đông An đang không ngừng lang khóc quỷ gào ầm ĩ gọi ở sau lưng, một đường chạy như điên xuống cổng trường, vừa định lấy di động ra gọi hỏi xem Lâm Quyền đỗ xe ở chỗ nào, liền nhìn thấy ở phía sau bồn hoa ven đường hiện lên một thân ảnh quen thuộc, sải bước đi nhanh tới phía đó. Trọng Nham sửng sốt một chút mới kịp phản ứng lại: “Tần Đông Nhạc?!”
Ánh đèn đường phủ lên người nam nhân một lớp màu sương giá, giống như anh mới từ một địa phương rất xa một nắng hai sương mà gấp gáp trở về. Thấy bộ dạng Trọng Nham sững sờ, anh hơi mỉm cười một chút, đôi con ngươi thâm thúy lưu quang lóe sáng, ôn nhu tựa như ảo giác: “Sao phải chạy vội vã như vậy?”
Trọng Nham nháy mắt mấy cái, ma xui quỷ khiến nói: “Anh trở lại?”
“Ừ, về xử lý chuyện cửa hàng.”
Trọng Nham vội nói: “Tôi cho anh biết…”
Tần Đông Nhạc cười lắc đầu, đánh gãy lời cậu: “Trọng Nham, anh tới đây là muốn nói một tiếng với em, chuyện này cứ giao hết cho anh làm đi. Anh biết trong việc kinh doanh buôn bán em là một chuyên gia. Nhưng chúng ta hợp tác làm ăn với nhau, anh, Lâm Quyền, Lâm Bồi không đơn thuần là thuộc hạ của em. Cho nên, em cũng phải học cách chia sẻ áp lực của mình với người khác. Ba Mươi Sáu Quận không phải của một mình em. Nếu bọn anh trốn ở sau chia tiền, để một mình em ở phía trước đấu tranh anh dũng, vậy bọn anh là cái loại người gì? Phải không?”
Trọng Nham im lặng, cậu nên nói gì đây?
Tần Đông Nhạc đặt tay lên vai Trọng Nham, hết sức trịnh trọng nhìn cậu nói: “Trọng Nham, em tin tưởng anh không?”
Trọng Nham rất muốn hỏi: ‘tin tưởng’ mà anh nói là muốn chỉ phương diện nào? Tin tưởng anh sẽ xử lý tốt mọi chuyện? tin tưởng nhân phẩm của anh? Hay tin tưởng lời anh nói không cần cậu phải bận tâm là lời nói thật lòng? Suy nghĩ Trọng Nham có chút hỗn loạn, này kỳ thật đều giống như cùng một ý… mình rốt cuộc đang nghĩ cái gì đây…
Tần Đông Nhạc trên tay dùng sức, kéo cậu vào trong lòng mình, trong giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ: “Chả lẽ em không nghĩ tới lòng tự trọng của bọn anh một chút sao?”
Vấn đề này Trọng Nham thật sự không biết nên trả lời thế nào, cậu đã quen đứng ở trên cao ra lệnh, bắt người khác phải làm theo ý mình để giải quyết vấn đề. Cậu khuyết thiếu kinh nghiệm sóng vai san sẻ cùng người khác. Cậu vẫn cho rằng nếu bên cạnh có người đồng hành, như vậy người kia chính là một loại cực đại uy hiếp với cậu… Được rồi, tình hình hiện tại tựa hồ có chút ngoại lệ.
“Mấy hôm nay em tạm thời chuyển tới nhà anh ở đi, đến trường, tan học thì đi cùng với Tiểu An.”
“Chuyển tới nhà anh ở là có ý gì?” Trọng Nham dựng thẳng thắt lưng đẩy Tần Đông Nhạc ra một chút, bất mãn nhìn anh: “Chẳng lẽ anh còn lo lắng có người sẽ tới đập phá nhà tôi sao?”
“Em nghe anh nói,” Tần Đông Nhạc vỗ vỗ nhẹ lên vai Trọng Nham: “Chuyện này đã kinh động tới truyền thông, nếu muốn điều tra Ba Mươi Sáu Quận có bao nhiêu cổ đông thì không khó, từ việc có người muốn xé to chuyện này với truyền thông là có thể khẳng định. Anh sợ sẽ có người đuổi tới chỗ em gây rối. Em hiện tại dù sao cũng chỉ là học sinh trung học, nếu liên lụy tới trường học, sẽ không dễ giải quyết. Chẳng may, hiệu trưởng trong cơn nóng giận đuổi học em thì biết làm thế nào? Mặt khác…” mặt khác hiện tại thế cục không rõ, Tần Đông Nhạc lo lắng cậu ở một mình sẽ có nguy hiểm.
“Đuổi học gì chứ?” Trọng Nham đối với suy đoán của anh cực kỳ bất mãn: “Tôi lại không làm trái với nội quy trường học.”
“Sẽ có ảnh hưởng không tốt với nhà trường và các học sinh khác, trường nào mà chả muốn giữ hình tượng tốt đẹp chứ.” Tần Đông Nhạc cười cười như muốn xin khoan dung: “Trọng Nham, em không thể chừa chút mặt mũi cho bọn anh sao? Chuyện gì cũng để cho đại lão bản là em ra mặt giải quyết, vậy bọn anh không phải đều là bù nhìn hết sao?”
Anh nói như vậy, Trọng Nham ngược lại tương đối lý giải, nam nhân mà, ai chả muốn quan tâm mặt mũi mình chứ?
“Trong khoảng thời gian này, em cứ chuyển tới nhà anh ở đi.” Tần Đông Nhạc tăng thêm ngữ khí: “Chờ mọi chuyện được sáng tỏ, em lại trở về nhà mình, nhé?!”
“Vì sao chứ? Tôi cũng không phải vô gia cư.” Trọng Nham không vui lòng, cậu không thích ở trong nhà người khác, đến đi WC cũng phải nhìn sắc mặt người ta. Đương nhiên đối mặt với Tần Đông Nhạc không thể nói như vậy: “Anh xem tôi có thiệt nhiều thói quen không tốt, tỷ như… tỷ như tôi thích ngủ lõa thể, ở nhà anh có thể lõa thể sao?”
Tần Đông Nhạc hô hấp vi diệu tạm dừng một chút, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Về sau có thể!” (Jer: =)))) anh thực thâm nho)
“Huh?” Trọng Nham nghe không hiểu rõ, vẫn còn muốn giảng đạo lý thêm với anh: “… hơn nữa còn rất nhiều loại sách tham khảo, sách nâng cao, lên lớp đều phải dùng, tôi đều để hết ở nhà.”
Tần Đông Nhạc bất vi sở động: “Dùng của Tiểu An.”
Trọng Nham thành khẩn nhìn anh: “Tôi biết anh muốn chứng minh mình có thể đảm đương công việc, ý tưởng này rất tốt, tôi ủng hộ, Tần đại ca. Chuyện này liền giao cho anh xử lý, nhưng tôi cũng không nhất thiết phải chuyển tới nhà anh ở.”
Tần Đông Nhạc có chút đau đầu, nên khuyên em ấy như thế nào đây. Hiện tại bọn họ còn không biết rốt cuộc là kẻ nào đứng sau lưng giở trò quỷ, Trọng Nham một mình đi ra đi vào, anh thật sự rất lo lắng. Nếu ở Tần gia, đến trường, tan học đều có xe đưa xe đón, trị an trong tiểu khu cũng được đảm bảo an toàn hơn chút, dù sao khu vực đó đa số đều là nơi ở của các gia đình các quan chức chính phủ.
Tần Đông Nhạc phát sầu, ánh mắt thoáng nhìn thấy Tần Đông An đang chạy đuổi tới cổng trường, trước mắt nhất thời lóe sáng, thuận tay đẩy em trai ra làm bia đỡ đạn: “Trọng Nham, mấy ngày nay anh bận rộn đi giải quyết chuyện này, trong nhà chỉ sợ không thể chú ý tới được. Những kẻ kia có bối cảnh như thế nào, có thù oán gì với Ba Mươi Sáu Quận không, chúng ta còn chưa biết được. Anh kỳ thật có chút lo lắng cho Tiểu An, nó còn nhỏ, lại vô tâm vô phế, em chuyển tới nhà anh ở, đi ra đi vào đều ở cạnh nó, như vậy anh sẽ yên tâm hơn một chút.”
Lý do này Trọng Nham thật đúng là không thể phản bác: “…Được rồi.”
Tần Đông An: “…”
Cậu đã chạy tới đủ gần, những gì cần nghe thấy đều đã nghe rõ ràng! Tần Đông An trong lòng phẫn nộ, vô cùng khinh bỉ anh hai mình, dù yêu đương nhưng sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ, há mồm nói dối không nói, còn lôi em trai coi như cây súng mà sử dụng! Muốn thằng em này giúp đỡ để ý tình nhân trong mộng thì cứ nói thẳng ra, việc gì phải vòng vo như vậy, cứ làm như cậu sẽ không đáp ứng ấy. thật là!
Tần Đông Nhạc vươn tay xoa nhẹ lên đầu Tần Đông An: “Em cùng lái xe đi về trước đi, anh đưa Trọng Nham về nhà lấy mấy bộ quần áo rồi sẽ quay lại sau.”
Tần Đông An trừng mắt lườm anh trai rách mắt, về nhà mình thì nói là ‘quay lại’, còn về nhà Trọng Nham lại kêu ‘về nhà’. Đây có được tính là còn chưa ra cửa khuỷu tay đã chòi ra ngoài không?
Tần Đông Nhạc xách em trai lên xe, dặn bọn họ về nhà trước, sau đó cùng Trọng Nham đi tới chỗ xe Lâm Quyền. Vừa rồi bọn họ đỗ xe ở đoạn đường phía trước. Lâm Quyền đứng ở cạnh xe không kiên nhẫn chờ, thấy hai bọn họ chạy tới liền cười nói với Trọng Nham: “Tiểu lão bản, lúc này cậu cứ chờ tin tốt từ bọn tôi đi.”
Trọng Nham lúc đầu cũng muốn tham gia, bởi cậu khá lo lắng cho rằng mình năng lực yếu sẽ bị những cổ đông khác coi thường, dù những cổ đông khác có suy nghĩ như vậy cũng không kỳ quái. Nếu Tần Đông Nhạc và Lâm Quyền đã bày tỏ, nhân nguy cơ này thể hiện năng lực của bản thân, vậy cậu còn gì để phản đối đây? Thương trường như chiến trường, mỗi người đều cần phải thể hiện rõ thực lực của mình để đổi lấy tín nhiệm của đồng bạn. Nếu đổi góc độ để suy xét, việc này cũng là một loại cọ xát cần thiết.
Trở lại Sơn Thủy Loan, Trọng Nham thu thập mấy vật dụng cá nhân cần thiết đi xuống lầu, trước khi đi còn không quên để lại một tờ giấy cho dì giúp việc, báo cho dì ấy biết mấy ngày nay không cần mua đồ làm cơm cho cậu, chỉ cần làm vệ sinh nhà cửa là được.
Tần Đông Nhạc đứng ở cạnh xe chờ cậu, thấy Trọng Nham đi ra, thuận tay tiếp nhận balo nhét vào ghế phó lái, sau đó cùng cậu ngồi ở băng ghế sau.
Hoàn toàn là tư thái bộ dạng người bảo vệ. Điểm này, chỉ có người đảm đương vị trí lái xe Lâm Quyền là chú ý tới. Nhưng anh nhìn lướt qua thấy Trọng Nham giống như không để ý cho lắm, thức thời cái gì cũng không nói.
Cánh tay Tần Đông Nhạc luôn khoác lên vai Trọng Nham, giống như muốn cậu dựa vào người anh vậy. Trọng Nham cảm thấy tư thế này… thoáng có chút mất tự nhiên. Nhưng Tần Đông Nhạc vẫn luôn giữ biểu tình trầm tư, ngẫu nhiên nói mấy câu đều là về chuyện công việc, Trọng Nham cảm thấy tư thế ngồi xe này hẳn là do anh ta có thói quen ngồi cùng em trai đi, thình lình đổi thành một người khác bản thân anh ta chưa kịp thích ứng. Hơn nữa lực chú ý của Tần Đông Nhạc rõ ràng không ở trong xe, nếu mình cố ý nói ra giống như rất 囧. (Jer: =)) Trọng hồ ly bị ăn đậu hủ mà còn tìm lý do giải thích hộ người ta =))) em ngây thơ thiệt hay giả ngây thơ vậy)
Hai người kia sau khi đưa Trọng Nham tới trước cửa Tần gia, thả người xuống liền lái xe đi luôn.
Lần này đi cũng gần nửa tháng.
Trọng Nham cảm thấy mình đã nếm đủ khổ đắng khi làm bộ rộng lượng.
Cái gì tín nhiệm, buông tay để người khác đi làm… đây căn bản không phải phong cách làm việc của Trọng Nham, cậu hẳn nên kêu Tần Đông Nhạc phụ trách xử lý scandal lần này, sau đó an bài một người khác hỗ trợ bên cạnh – người này không thể là Lâm Quyền. Rồi phải cử thêm người thứ ba, hai bên ba phải…
Không biết thông tin gì khiến Trọng Nham có cảm giác bất an đứng ngồi không yên. Cậu không biết mọi chuyện đã phát triển như thế nào, không biết bọn họ có thật sự khống chế được tình thế hiện tại không, cũng không biết rốt cuộc mình có cần phải ra tay hay không… Trọng Nham lại không tiện mỗi ngày đều gọi điện cho Tần Đông Nhạc hoặc Lâm Quyền hỏi tình hình, đành phải nói bóng nói gió gọi điện cho quản lý mấy cửa hàng hoặc tự mình lên mạng thăm dò.
Trên mạng ngược lại cũng có khá nhiều tin tức, nội dung gì cũng có, có người đứng về phía khách hàng chửi rủa công ty bọn họ lòng dạ hiểm độc, cũng có người suy đoán là thủ đoạn ác ý cạnh tranh của đối thủ, thậm chí còn có người nói đây là một loại lăng xê danh tiếng của Ba Mươi Sáu Quận, chỉ là không thấy những người có chức trách, uy tín lên tiếng.
Ngày thứ ba sau khi Tần Đông Nhạc đi, Trọng Nham nghe nói chuyện này đã ầm ĩ tới cả hiệp hội hoa cỏ, bọn họ cũng yêu cầu hiệp hội thành lập một tổ chuyên gia đến điều tra chuyện này.
Hai ngày sau, mọi bằng chứng đều được chuyển tới giao cho cảnh sát xử lý.
Đến cuối tuần, cảnh sát xác định kẻ đứng phía sau giật dây toàn bộ mọi chuyện là một công ty có tên Hoa Phố, trước đó bởi vì Ba Mươi Sáu Quận cướp khá nhiều đơn hàng của công ty bọn họ mà lòng mang bất mãn, cố ý bày ra việc rắc rối này, nhằm bôi nhọ danh dự của Ba Mươi Sáu Quận. Sau đó được chuyên gia chứng nhận, bồn cây cảnh vật chứng bọn họ cung cấp tuy rằng ngoại hình khá giống với cây cảnh bên Ba Mươi Sáu Quận, nhưng trên thực tế lại không cùng một chủng loại. Còn chuyện sử dụng thuốc trừ sâu kịch độc, trải qua tra xét xác nhận đã tìm thấy loại thuốc này trong một kho hàng hẻo lánh của công ty Hoa Phố.
Một tuần sau, trên chương trình giờ vàng của đài truyền hình công chiếu phóng sự “Đầu độc cây cảnh” chỉ rõ toàn bộ nguyên nhân hậu quả của sự việc, cộng thêm phát cả đoạn ghi hình kiểm tra chất lượng đo lường các sản phẩm của Ba Mươi Sáu Quận mà lần trước Tần Đông Nhạc đã sắp xếp tổ chức quay. MC chủ trì trước khi chương trình kết thúc đã tha thiết kêu gọi các công ty nên cạnh tranh công bằng trên thương trường.
Trọng Nham ngồi xếp bằng trên chiếc giường lớn của Tần Đông Nhạc, xem tin tức thời sự mà nhiều báo đài cùng đưa tin xóa bỏ nghi ngờ về sản phẩm công ty cậu, trong lòng có một cảm giác thực khó hiểu. Cậu cái gì cũng chưa làm, mà chuyện này đã kết thúc? Thật sự kết thúc rồi?
Trọng Nham nhìn trần nhà tới thất thần, tắt đèn, rúc vào trong chăn tiếp tục suy nghĩ: rất có khả năng có đồng lõa, chuyện này rốt cuộc là tốt hay là xấu đây? Cư nhiên còn cảm thấy có chút mất mát nho nhỏ, aiz…
Trọng Nham ngủ mơ mơ màng màng, cảm thấy trong phòng nhiều hơn một người, ngay sau đó chăn bị kéo ra, một thân thể vẫn mang theo hơi nước khiến cho phía đệm ở bên cạnh cậu lún xuống một chút.
Trọng Nham nhất thời bừng tỉnh.
Trong phòng không bật đèn, nhưng ngoài cửa sổ vẫn còn ánh đèn đường hắt vào, ngọn đèn nhu hòa khiến căn phòng trở nên mông lung mờ nhạt, trong ánh sáng mờ ảo hiện lên một thân ảnh quen thuộc khiến cậu có cảm giác an tâm.
“A, anh về rồi?”
Tần Đông Nhạc nghe được câu nói mớ giống như đang nỉ non, động tác xốc chăn tạm dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Đánh thức em sao? Anh không nghĩ tới… anh nghĩ em nằm cùng phòng với Tiểu An. Ah, nửa đêm, khách phòng còn chưa thu thập…”
Trọng Nham lúc này mới nghĩ tới, cậu trước giờ vẫn ở trong phòng Tần Đông Nhạc, nhất thời có chút chật vật. Đều do Tần Đông An thề son thề sắt rằng anh trai cậu ta sẽ không về, cậu mới yên tâm lớn mật mà sử dụng phòng của anh ta.
Tần Đông Nhạc thăm dò nói: “Đã trễ thế này, trước chịu khó ngủ chung nhé? Dù sao giường cũng đủ lớn, hai người nằm cũng không chật.”
Trọng Nham trầm mặc dịch người vào phía trong, cậu nghe ra trong giọng nói của Tần Đông Nhạc không che dấu nổi mệt mỏi, nhịn không được hỏi một câu: “Đều giải quyết rồi?”
“Đều giải quyết, ngày mai sẽ có họp báo.” Tần Đông Nhạc thật dài thở phào một hơi, không kịp cảm nhận tình cảnh tuyệt vời lần đầu được đồng sàng cộng chậm với người trong mộng, liền mơ màng ngủ mất.
Trọng Nham có chút mất ngủ, trong phòng đột nhiên nhiều hơn một người, toàn bộ cảm giác đều không giống. Trong không khí giống như đột nhiên nhiều ra một thứ nhìn không thấy, sờ không được, nhưng lại khiến người ta chân chân thật thật cảm nhận rõ ràng. Thân thể khỏe mạnh, ấm áp, trong bóng đêm truyền tới nhịp thở đều đều không phải của mình, đây đã là chuyện thật lâu thật lâu trước kia còn sót lại trong trí nhớ.
Trọng Nham bỗng nhớ không rõ lần cuối cùng bên người có nằm một thân thể ấm áp đồng thời cùng qua đêm với cậu là chuyện khi nào.
Hết