Đến thời gian hẹn gặp vào sáng hôm sau, Trọng Nham thấy Tần Đông Nhạc ngồi trong xe Lâm Quyền tới, thực sự có cảm giác “tâm linh tương thông với Tần Đông Nhạc”. cậu chỉ nghĩ một chút thôi mà cái tên mặt búp bê kia biến mất thật. Trọng Nham vốn cũng không tính so đo với cái tên đó, nhưng có thể không nhìn thấy càng khiến cậu thấy thoải mái hơn, cảm giác vẫn thực khoái trá.
Bốn người hai chiếc xe thẳng tiến tới vùng ngoại ô, cơm trưa giải quyết ở trong thôn, trước khi tới, Trọng Nham cũng đã gọi điện cho trưởng thôn, khi ra khỏi nhà còn mang theo một chai rượu, không chỉ muốn giải quyết vấn đề cơm trưa ở đó mà còn muốn bàn bạc thêm vài chuyện, ví dụ như muốn thuê người trong thôn cũng phải thương lượng với trưởng thôn.
Bốn người ăn cơm ở nhà trưởng thôn, Trọng Nham bàn chuyện xong với trưởng thôn về việc thuê nhân công, rồi dẫn Tần Đông Nhạc, Lâm Bồi tới xem khu đất.
Khu đất Trọng Nham thuê diện tích không nhỏ, nhưng địa hình cũng không quá bằng phẳng, có một phần nhỏ là đất đồi, còn có một con suối thực dài quanh co cắt khu đất thành những hình thù không có quy tắc khiến việc gieo trồng dựng vườn ươm, kiến tạo cơ sở vật chất sẽ có chút phiền toái. Đó cũng là một trong những lý do mà lúc trước Đức Ôn không mở rộng địa bàn xuống khu đất phía sau thôn này.
Tần Đông Nhạc đứng ở khu đồi quét mắt nhìn xuống toàn bộ khu đất phía dưới: “Những khu đất ở hai bên con suối để lại cho Tần thị đi, bọn anh sẽ gieo trồng những loại thảo dược ưa sinh trưởng ở nơi đất ẩm.” nếu giải quyết được khu đất bất quy tắc ở xung quanh con suối, thì những nơi khác cũng coi như tương đối đồng bộ, khu đất đồi này cũng tương đối dễ sử dụng, phòng thí nghiệm của Lâm Bồi và khu kí túc xá cho nhân viên có thể xây dựng ở đây, thứ nhất là địa thế cao hơn một chút, cũng không ẩm ướt như phía dưới, mặt khác khoảng cách đi lại với thôn cũng tương đối gần, lại thuận tiện.
Tần Đông Nhạc chống nạng đi dọc theo con suối hai lần, hỏi Trọng Nham: “Bọn anh muốn thuê đất, diện tích vẫn cần phải thống kê chi tiết ra, việc này em định tìm ai làm?”
“Còn chưa nghĩ tới.” Trọng Nham ăn ngay nói thật: “Hôm nay chủ yếu là dẫn Lâm Bồi tới làm một cái quy hoạch đơn giản.”
Tần Đông Nhạc buồn cười nhìn cậu: “Vậy sau khi quy hoạch?”
“Tìm người.” trong lòng Trọng Nham cũng đã có mấy người, đều là những người đã từng tiếp xúc ở kiếp trước, hạng mục công việc cụ thể còn phải nghĩ kỹ thêm. Cậu hy vọng sẽ hoàn thành cơ bản mọi việc trong kỳ nghỉ hè này, nếu kéo dài tới sau khai giảng liền tương đối phiền toái, cậu cũng không thể mỗi ngày đều trốn học.
“Em thiếu một người quản lý ở chỗ này.” Tần Đông Nhạc nói: “Có thể thay em quản lý mọi việc ở đây.”
Trọng Nham gật đầu, người như vậy thật khó tìm, năng lực tốt xấu chưa nói mà quan trọng nhất là nhân phẩm phải tin tưởng được.
Tần Đông Nhạc lại nhìn xuống khu đất phía dưới chân đồi: “Em thấy Lâm Quyền thế nào?”
Trọng Nham theo hướng mắt anh nhìn lại, Lâm Quyền đang cùng Lâm Bồi thảo luận chuyện xây dựng phòng ốc ở dọc sườn đồi. phòng thí nghiệm của Lâm Bồi cũng cần có vài cái nhà kính nhỏ, còn phải lắp đặt thiết bị điều hòa nhiệt độ. Lâm Quyền cũng đang thương nghị với Lâm Bồi vị trí xây dựng phòng thí nghiệm, ý của hắn là dù sao diện tích sườn đồi cũng đủ lớn, có thể xây dựng được phòng thí nghiệm, còn nhà kính có thể xây ở bốn phía xung quanh, ngoài cùng là khu kí túc xá nhân viên, toàn bộ được quy hoạch theo kết cấu hình bông tuyết, như vậy độ an toàn của phòng thí nghiệm sẽ được tăng cao, về sau có nhiều công nhân vào làm việc cũng có thể nuôi thêm chó thường xuyên đi tuần ở qua lại.
Trọng Nham cảm thấy ý kiến này không tồi, đối với “Ba Mươi Sáu Quận” hiện tại, tài sản quý giá nhất chính là Lâm Bồi, bảo hộ Lâm Bồi an toàn đương nhiên là chuyện trọng yếu nhất. Trọng Nham bỗng nhiên nghĩ tới Lâm Quyền cũng là quân nhân dưới quyền Tần Đông Nhạc, thân thủ cũng tốt, có anh ta ở đây, Lâm Bồi chẳng phải sẽ càng an toàn hơn sao?
“Con người Lâm Quyền không tồi.” Tần Đông Nhạc nói: “Làm việc có chủ kiến, lúc ở trong quân đội, cậu ta cũng tự học một chương trình quản lý. Em cũng biết ‘Thượng Võ’ mà, việc quản lý ở đó đều do cậu ta một tay phụ trách.”
Trọng Nham kinh ngạc: “ ‘Thượng Võ’ cũng có cổ phần của anh?”
Tần Đông Nhạc mỉm cười gật đầu: “Nhưng cổ phần của anh trước kia đều để dưới danh nghĩa của Lâm Quyền. anh khi đó không thể kinh doanh riêng ở bên ngoài, tính chất công việc khi đó có yêu cầu này. Đương nhiên, hiện giờ không giống.”
Trọng Nham nhớ hồi đó mình còn muốn tránh xa Tần Đông Nhạc, giờ thì hay rồi, tránh kiểu gì lại sa luôn vào hang ổ của người ta.
“Anh vốn muốn kéo cậu ta vào Tần thị.” Tần Đông Nhạc nói: “Nhưng cậu ấy không đồng ý. Cậu ấy lại rất thân với anh, nếu thật sự kéo cậu ấy vào đó, sẽ có nhiều người dị nghị. Mà tính cách cậu ta thuộc dạng thà làm đầu gà hơn làm đuôi trâu, những ấm ức như vậy cũng không thích hợp với cậu ấy.”
Trọng Nham cũng hiểu “Ba Mươi Sáu Quận” vẫn thích hợp với Lâm Quyền hơn, cậu vốn là một ông chủ phủi tay, việc quản lý khu đất này cũng tính giao lại cho một người đáng tin cậy làm, trọng điểm công việc của Trọng Nham đặt ở trong việc kinh doanh tiêu thụ hàng là chính.
“Vậy để anh ta làm thử xem.” Trọng Nham nói: “Nếu anh ta đồng ý, tôi sẽ nhượng 10% cổ phần công ty cho anh ta.”
Khi Lâm Bồi ký hợp đồng với cậu chỉ đồng ý tiếp nhận 30% cổ phần, anh nói anh chỉ phụ trách bên kỹ thuật, lấy 30% cổ phần là đủ rồi. Trọng Nham cũng không tiếp tục từ chối, quan hệ giữa bọn họ đã trở nên thân thiết, đẩy qua đẩy lại càng có vẻ xa cách, hơn nữa Lâm Bồi vốn là một phần tử tri thức thanh cao, không thể dùng tiền để nói chuyện với anh. Đây kỳ thật cũng không phải là một vấn đề lớn, không lấy cổ phần công ty, đến cuối năm, lãi cao thưởng cho anh nhiều hơn một chút, kết quả cũng không khác nhau lắm.
Lâm Quyền tuy Trọng Nham không quen thuộc, nhưng ấn tượng người này để lại cho cậu rất tốt, trầm ổn, trấn định, chịu được áp lực cao. Còn về năng lực làm việc, vẫn phải quan sát thêm, nhưng Trọng Nham tin tưởng trong phương diện này Tần Đông Nhạc sẽ không lừa gạt cậu. người này, có thể sử dụng. nếu muốn giữ người, đương nhiên tiền vốn phải bỏ ra nhiều một chút.
Tần Đông Nhạc mỉm cười: “Những cái đó anh không tiện xen vào, em tự thương lượng với cậu ta đi.”
Trọng Nham từ xa đánh giá Lâm Quyền: “Cũng khá có duyên với Lâm Bồi nhà tôi, đều mang họ Lâm. ừm, chắc năm trăm trước là người một nhà.”
“Lâm Bồi nhà em?” Tần Đông Nhạc dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn cậu: “Nhà em?”
“Đương nhiên là của nhà tôi rồi.” Trọng Nham hiển nhiên gật đầu: “Tôi nhặt được thì chính là của nhà tôi.”
Tần Đông Nhạc cảm thấy buồn cười, vươn tay xoa xoa đầu cậu: “Anh nhớ cậu ta lớn tuổi hơn em mà.”
Trọng Nham tâm nói, nếu mà so với tuổi thật của tôi thì còn chưa bằng đâu, nhưng lời này không thể tùy tiện nói, đành phải lần nữa lảng sang đề tài khác: “Tần đại ca, việc xây dựng nhà ở, phòng thí nghiệm, nhà kính, vườn ươm, rồi thuê thôn dân, chín tháng sau còn bắt đầu gieo trồng, những việc này tôi đều giao cho Lâm Quyền được không?”
“Từ từ từng bước một đi.” Tần Đông Nhạc nói: “Xây vườn ươm, phòng ốc là việc đầu tiên, trước hết cứ để cậu ta làm xong chuyện này đã.”
Trọng Nham gật đầu, muốn gieo trồng hoa gì, còn phải lựa chọn nhập giống tốt đã. Mặc khác, cậu còn phải nói chuyện với Trình Úy, nhà cậu mợ Trình Úy kinh doanh hoa cỏ, có thể nhờ anh ta tìm hiểu giá cả thị trường… Trọng Nham bỗng nhiên cảm thấy ở nơi này vẫn thiếu một người, thiếu một người thay cậu làm quyết sách mỗi khi cậu không có mặt ở đây.
Trọng Nham liếc mắt nhìn sang Tần Đông Nhạc một cái.
Tần Đông Nhạc còn đang cân nhắc mấy khu đất bất quy tắc kề bên hai bờ con suối, lông mày rậm hơi nhíu lại, bộ dạng trầm tư suy nghĩ.
Trọng Nham hỏi anh: “Chuyện thảo dược là anh phụ trách?”
“Đến lúc đó sẽ phái kỹ thuật viên tới.” Tần Đông Nhạc giải thích: “Tần thị cũng có dược viên của mình, nhưng còn việc mở rộng quy mô nữa hay không thì ban quản trị đang bàn bạc. cho nên trước mắt, chỉ đem những loại thảo dược có nhu cầu cao nhưng không cần yêu cầu kỹ thuật nhiều trồng ở bên ngoài, như vậy chi phí cũng tiết kiệm được nhiều. điều kiện khu đất này của em cũng không tệ lắm, chờ tới khi anh báo cáo lại diện tích quy hoạch, đến lúc đó sẽ báo giá cho em sau.”
Trọng Nham gật đầu, khu đất hai bên bờ sông vốn cũng tính chừa ra khi xây dựng vườn ươm, đề xuất của bọn họ cũng vừa hay, Trọng Nham không cần phải đau lòng lãng phí tài nguyên nữa.
“Tần đại ca, hiện tại cụ thế anh làm gì?”
Tần Đông Nhạc nghĩ nghĩ, nói: “Nhị ca nhà bác cả sắp kết hôn, anh bây giờ tạm thời tiếp quản công việc của anh ấy, phụ trách mảng nguyên liệu. Nhị ca về sau sẽ phụ trách thị trường nước ngoài.” Nói tới đây, tựa hồ cảm thấy trong lời nói của Trọng Nham có ẩn ý gì đó, nở nụ cười: “Sao? Sợ anh bị xa lánh?”
“Không phải.” Trọng Nham mặt dày mày dạn nói: “Chỉ là muốn hỏi một chút, anh còn tinh lực tới kiêm chức ở chỗ tôi nữa hay không thôi?”
Tần Đông Nhạc lập tức hiểu được ý cậu, nhưng ngẫm lại cậu nói như vậy cũng thực binh thường, nhóc con này dù sao vẫn phải tới trường, không có khả năng suốt ngày xin phép nghỉ. Lâm Bồi chỉ là một học giả vùi đầu vào nghiên cứu, Lâm Quyền có thể thay cậu nhóc quản lý mọi việc nhưng không thể thay cậu nhóc quyết định toàn cục, hơn nữa đến khi triển khai ra thị trường, một mình Lâm Quyền cũng không cáng đáng hết được.
“Cũng không phải không được…” Tần Đông Nhạc liếc nhìn cậu, trong mắt mang theo ý cười.
Trọng Nham nghe xong lời này hai mắt lập tức tỏa sáng: “Có điều kiện gì anh cứ nói, tôi chia cổ phần cho anh.”
“Chắc chắn rồi.” Tần Đông Nhạc cười nói: “Nếu không có cổ phần, ai thèm sống chết làm việc cho nhóc chứ.”
Trọng Nham chờ câu kế tiếp của anh, bởi vì điều kiện Tần Đông Nhạc ám chỉ rõ ràng không phải là chuyện cổ phần công ty.
“Ba điều kiện.” Tần Đông Nhạc giơ ba ngón tay lắc lắc với Trọng Nham.
Trọng Nham bình tĩnh gật đầu: “Anh nói đi.”
“Thứ nhất, việc quản lý nhân sự làm việc ở đây do Lâm Quyền phụ trách, lập kế hoạch xong sẽ đưa cho em xem, chi phí linh tinh các loại bọn anh sẽ bàn bạc với nhau trước, sau đó đưa lại cho em quyết.” Tần Đông Nhạc nói tiếp: “Nói cách khác, tiếp tới đây bọn anh sẽ rất bận rộn, còn đại lão bản là em sẽ thực nhàn hạ. Cho nên trong vòng 1 tuần, em phải làm hết toàn bộ bài tập hè. Anh sẽ kiểm tra.” (Jer: Trần đời giờ mới thấy nhân viên kiểm tra bài tập hè của sếp=)))
Trọng Nham: “…”
Nhìn gương mặt nghiêm trang chững chạc của Tần Đông Nhạc, Trọng Nham thực sự có một loại xúc – động, rất muốn gào ầm lên với anh rằng: Anh là anh trai của bạn học tôi sao? Anh rõ ràng là cha tôi đi? Đến cha ruột tôi còn chẳng nghiêm túc quản chặt tôi như vậy, thật đó!
Tần Đông Nhạc chú ý tới trên cơ mặt Trọng Nham giật giật dù chỉ rất nhỏ, vừa lòng gật đầu: “Nhóc dù sao cũng còn là học sinh, dù bây giờ đang được nghỉ thì vẫn là học sinh, phải học tập, phải đọc sách, cách nhìn sẽ khác nhau.”
“…Được rồi.”
Tần Đông Nhạc ngẩng đầu nhìn trời, làm bộ làm tịch tạo tư thế uốn người, sau đó cúi đầu thở dài nói tiếp: “Gần đây có rất nhiều chuyện, giấu không nổi nữa, anh phải trở về nhà. Ừm, làm một đồng lõa, nhóc phải theo anh về cùng.”
Trọng Nham: “…”
Đại ca, anh cứ như vậy chói lọi mà kéo cho mình một cái đệm lưng (chịu tội thay), thật không có vấn đề gì sao?!
Tần Đông Nhạc buồn cười nhìn biểu tình nhăn nhó của cậu, vươn tay xoa bóp mặt cậu vài cái: “Sao? Dọa? người nhà anh khẳng định sẽ không đánh nhóc đâu. Em nghĩ mà xem, em còn nhỏ như vậy, ngồi ở đó, bọn họ sẽ ngại mà không nói anh.”
Trọng Nham rất đồng tình nhìn anh: “Nói thật, tôi không hù dọa anh nhưng Tiểu An đã đoán ra được.”
Tần Đông Nhạc sửng sốt một chút: “Không có khả năng!”
“Là thật.” Trọng Nham cảm thấy mình đã bị kéo xuống thuyền tặc, vẫn nên giúp nhau thuận khí thì hơn: “Tối hôm qua ở biệt thự Lý gia, tôi có gặp Tiểu An, chính miệng cậu ấy nói vậy.”
Tần Đông Nhạc biểu tình không tin: “Không có khả năng. Chỉ có vài người biết…”
Trọng Nham nhắc nhở anh: “Hôm qua Tiểu An theo Tần đại tới.”
“Cặp song sinh sẽ không bán tin tức của anh.” Tần Đông Nhạc lập tức phủ quyết: “Nếu thực sự bọn họ để lộ tin tức, anh lập tức không nhận công tác của Tần Nhị.”
Trọng Nham nghĩ nghĩ, cảm thấy trừ bỏ Tần Đại và Tần Nhị ra, Tiểu An không còn con đường khác biết được chuyện Tần Đông Nhạc bị thương, buồn bực nhìn thẳng anh: “Vậy làm sao cậu ấy đoán được?”
Tần Đông Nhạc hỏi lại: “Lúc ấy nó nói thế nào?”
“Cậu ấy nói cậu ấy đoán được.”
“Đoán được cái gì?”
“Đương nhiên là chuyện tôi gạt cậu ấy rồi.” Trọng Nham nói: “Tôi nói với cậu ấy là có chuyện vẫn luôn gạt cậu ấy, bảo cậu ấy về sau không được giận tôi. Cậu ấy liền nói cậu ấy đã đoán được.”
Tần Đông Nhạc chống nạng bước hai bước đi lên bờ ruộng: “Có thể nào là nói việc khác không?”
Lâm Quyền đứng ở bờ đối diện con suối ngoắc tay với bọn họ: “Về thôi, nếu không sẽ muộn.”
“Để hỏi lại nó sau đi, giờ không nghĩ nữa.” Tần Đông Nhạc vươn tay xoa xoa đầu Trọng Nham: “Đừng quên chuyện ngày mai theo anh về nhà.” (Jer: câu nói này tôi có thể hiểu khác đi được không??? =)) )
“Này…” Trọng Nham ở phía sau đuổi theo anh hỏi: “Vậy còn điều kiện thứ ba? Anh nói luôn đi.”
“Cái thứ ba còn chưa nghĩ ra.” Tần Đông Nhạc cười nói: “Chờ anh nghĩ ra rồi sẽ nói cho nhóc biết.”
Hết