Buồn khổ qua đi, nghịch ngợm qua đi, cái bụng được lấp đầy, Trọng Nham bắt đầu mệt rã rời.
Cậu ngồi ở ghế phó lái trên xe Tần Đông Nhạc, giống như gà mổ thóc mà gật gà gật gù, vừa mơ mơ màng màng nghĩ: thân thể thanh niên thực dễ mệt mỏi, tuy rằng tinh lực tràn đầy, nhưng tinh lực tràn đầy đến đâu cũng dễ dàng tiêu hao hết sạch.
Tần Đông Nhạc nhìn cậu gật gà ngã trái ngã phải, vừa chỉnh điều hòa cao lên một chút, vừa phát sầu thầm nghĩ, nhóc con này hôm nay lại không làm bài tập về nhà rồi. Sắp lên lớp 11 mà vẫn tiếp tục cà lơ phất phơ như vậy, nếu không thi đỗ đại học thì biết làm thế nào? Học tập không có người đốc thúc, sinh hoạt cũng không ai chăm sóc, gần nửa đêm còn chưa ăn tối…
Nhưng những chuyện này, anh là một người ngoài cũng không tiện mở miệng, chuyện của Lý gia cũng không phải dễ tham gia như vậy. Thái độ của Trình Du đối với Trọng Nham như thế nào, từ việc Trọng Nham chọn sống riêng ở bên ngoài không chịu ở trong nhà chính Lý gia đã có thể đoán ra phần nào. Dưới tình huống như vậy, vai trò giáo dục của ông bố Lý Thừa Vận với Trọng Nham có ảnh hưởng thế nào cũng có thể đoán được.
Tần Đông Nhạc suy nghĩ cả một đường cũng không nghĩ ra biện pháp nào khả thi. Vốn thanh quan cũng khó quản việc nhà, chứ đừng nói anh và Trọng Nham không quen cũng chẳng thân, hữu tâm nhưng vô lực.
Khi xe dừng ở dưới lầu, tâm tình Tần Đông Nhạc có chút trầm trọng, cảm thấy thật sự không biết nên nói thế nào, có khi hôm nào kêu Tiểu An dẫn nhóc con này về nhà mình đi, ba anh tuy cũng thường xuyên không ở nhà nhưng trong nhà tốt xấu gì cũng còn có mẹ, mỗi khi Trọng Nham đối mặt với mẹ anh thường có chút khẩn trương, nên mẹ có nói gì thì nhóc con này vẫn chịu nghe.
Tần Đông Nhạc dùng mu bàn tay vỗ nhẹ lên mặt Trọng Nham: “Trọng Nham? Đến nhà rồi.”
Trọng Nham rầm rì hai tiếng, xoay đầu sang phía bên kia, ý đồ muốn chuyển sang tư thế khác. Trên người cậu vẫn còn cài dây an toàn, muốn xoay người cũng không xoay được, lông mày khó chịu nhíu chặt lại.
Tần Đông Nhạc nhìn thấy vậy rất buồn cười, vươn tay giúp cậu cởi bỏ dây an toàn.
Trong miệng Trọng Nham lầm bà lầm bầm câu gì đó không nghe rõ, vung tay lên thiếu chút nữa đáng trúng cằm Tần Đông Nhạc.
Tần Đông Nhạc ngả người về sau né một chút, vươn tay nhéo nhéo mặt cậu một cái, nhẹ giọng mắng: “Nhóc con.”
Tay anh dùng sức, Trọng Nham đau nhe răng nhếch miệng tỉnh lại, ánh mắt ngây thơ nhu nhu hai má mình, còn cho là mình ngủ chảy nước miếng, dùng mu bàn tay tùy ý lau hai cái: “Đến rồi?”
Tần Đông Nhạc nhẫn cười: “Đến rồi, mau về nhà nghỉ ngơi đi.”
Trọng Nham mơ mơ màng màng mà vác theo balo xuống xe.
Tần Đông Nhạc ở sau lưng nói với theo một câu: “Bài tập về nhà hôm nay của em làm hết chưa?”
Bước chân Trọng Nham lảo đảo một cái, cũng không quay đầu lại mà lấy chìa khóa ra, chạy nhanh vào trong tòa nhà.
Tần Đông Nhạc lắc đầu, tựa vào cửa xe ngửa đầu nhìn căn phòng tối om trên tầng cao nhất. lần trước anh đã tới một lần, Tần Đông An từng nói với anh, căn nhà trên tầng cao nhất mà có cái sân thượng trồng mấy cái cây kia chính là nhà Trọng Nham. Dù tiểu khu này điều kiện sống rất tốt, nhưng nếu chỉ có một mình đứa nhỏ ở, nhìn thế nào cũng thấy có chút đáng thương.
Đèn sáng, ngay sau đó, phía ban công xuất hiện một thân ảnh, phất phất tay với người dưới lầu.
Trong lòng Tần Đông Nhạc bỗng nhiên cảm thấy sung sướng, nhóc con xấu tính này còn có thể nghĩ sau khi vào nhà, ra ban công chào tạm biệt anh, chậc, coi như nhóc có lương tâm.
Trọng Nham mơ màng đi vào nhà, cũng không nghĩ gì nhiều liền đi tới ban công vẫy vẫy tay xuống dưới lầu, chờ tới khi nhìn người phía dưới cũng khoát tay chào cậu xong, cậu mới đột nhiên giật mình thanh tỉnh lại, mình đang làm gì vậy nhỉ? cũng không phải con gái, sau khi được người ta đưa về nhà còn bật đèn cho người ta nhìn, rồi còn ra ban công vẫy vẫy tay…
Trọng Nham càng nghĩ càng có xúc động muốn chặt tay. Còn cả cái tên Tần Đông Nhạc kia nữa, anh nói anh một Đại lão gia, thấy người ta lên nhà rồi còn không mau đi nhanh đi, đứng chờ dưới lầu là muốn xem cái gì hả… đây là di chứng lưu lại khi đưa con gái về nhà sao?
Chiếc xe việt dã sáng đèn pha, theo bóng cây rậm rạm chậm rãi rời đi.
Trọng Nham buồn bực quay lại phòng khách, nhìn nhìn balo của mình, nhận mệnh mà lôi sách vở ra làm bài tập về nhà.
Khi Tần Đông Nhạc về tới nhà, Tần ba ba còn chưa về, mẹ anh đang đắp mặt nạ dưỡng da, ngồi trên sô pha xem TV. Trong phòng khách tối mờ chỉ mở một chiếc đèn cây đặt ở góc tường, hất ánh sáng lên chiếc mặt nạ bùn màu xanh của mẹ, thật sự dọa Tần Đông Nhạc một thân mồ hôi lạnh.
Tần Đông Nhạc ném chìa khóa xe ở tủ giày cạnh cửa, thấp giọng oán giận: “Mẹ, mẹ đừng dọa người khác vậy chứ. Đèn cũng không bật, mặt lại xanh lè.. thật y như đang đóng phim ma.” Anh không tìm bạn gái quả nhiên là quyết định chính xác, lúc nào cũng bị kích thích như vậy, có thể sống lâu mới là lạ.
Đường di oán trách: “Ở trong nhà mình, lão nương không thể thoải mái một chút sao?”
Tần Đông Nhạc thật không có biện pháp với mẹ mình: “Được, sao lại không được. mẹ muốn thoải mái thế nào thì cứ làm thế đi, nếu không con giúp mẹ bôi thêm một lớp?”
Đường di muốn cười lại nhịn được: “Con không phải nói hôm nay rảnh rỗi sao? sao trễ như vậy mới về nhà?”
Tần Đông Nhạc rửa sạch tay, từ trong tủ lạnh lấy ra nửa quả dưa hấu và cái thìa, ngồi xuống bên cạnh mẹ mình, vừa ăn dưa vừa lạo xạo kể lại: “Vốn con có thể về sớm, nhưng trên đường lại gặp Trọng Nham.”
Đường di nghe không rõ hỏi lại: “Ai?”
“Trọng Nham.” Tần Đông Nhạc nói: “Nhóc con thích ăn điểm tâm mẹ làm ấy, bạn học Tiểu An.”
“A, đứa nhỏ đó à.” Đường di kỳ quái nhìn anh: “Con gặp thằng bé ở đâu vậy?”
“Ở trên đường, khi đó nhóc ấy ngây ngốc ngồi vệ đường, cơm tối còn chưa ăn.”
“Có phải thằng bé lại gặp chuyện phiền toái gì rồi không?” Đường di nghĩ y hệt anh, hỏi đến cùng: “Con có hỏi thăm thằng bé không?”
Tần Đông Nhạc lắc đầu: “Nhóc con đó rất bướng, cái gì cũng không nói. Con phải cứng rắn kéo nhóc ấy đi ăn, rồi đưa về tận nhà.”
“Thật là tạo nghiệt chướng.” Đường di thở dài: “Cho dù có là con riêng thì lỗi cũng không phải ở đứa con. Trình Du làm mẹ cả cũng thật quá tệ.”
Tần Đông Nhạc không lên tiếng, anh biết hồi còn trẻ mẹ anh từng có mâu thuẫn với bà Trình Du, đã nhiều năm trôi qua mà cả hai vẫn nhìn nhau không vừa mắt. Đây cũng là một phần lý do khiến cho quan hệ Tần gia và Lý gia không xa không gần. Đến thời thế hệ bọn anh thì anh em anh và anh em Lý gia qua lại cũng càng ít, anh và anh em Lý Duyên Kỳ Lý Duyên Lân từ nhỏ cũng có quen biết nhau, nhưng đến hiện tại có gặp nhau cũng chỉ gật đầu chào hỏi, thế là hết. ngược lại, Tần gia lại có quan hệ tương đối gần với Cung gia, Ngụy gia, đều có gia thế không bằng Lý gia.
“Con nói xem, ba thằng bé bỏ rơi không quan tâm tới thằng bé đúng không?” Đường di vẫn còn mải suy nghĩ tới chuyện của Trọng Nham, biểu tình buồn bực vô cùng. “Cho dù không thể đón về nhà chính thì chẳng lẽ ở bên ngoài cũng không quan tâm được?”
Vấn đề này Tần Đông Nhạc thật sự rất khó trả lời.
Đường di cảm khái trong chốc lát, lắc đầu nói: “Ngày đó khi mẹ tham dự sự kiện ở quán trà, mẹ nghe dì tứ Ngụy nói Lý gia mới vừa nhận về nhà một đứa con riêng, mẹ còn tưởng đó là Trọng Nham. Kết quả khi cùng bọn họ nghe ngóng, hóa ra lại không phải, là con riêng của một tình nhân Lý tiên sinh bao dưỡng ở bên ngoài, mới học cấp 2. So với Trọng Nham nhỏ hơn 2 tuổi.”
Tần Đông Nhạc sửng sốt một chút, chợt nhớ tới bộ dạng Trọng Nham ngồi ngẩn người ở ven đường, tay cầm điếu thuốc hút dở, ánh mắt trống rỗng giống như pho tượng không chút sinh khí. Tần Đông Nhạc cầm thìa cạo qua cạo lại nửa quả dưa, trong lòng có chút không tư vị thầm nghĩ: Trọng Nham chính vì chuyện này mà chịu đả kích sao?
“Đáng tiếc cho thằng bé, nó hiểu chuyện lại ngoan ngoãn như vậy.” Đường di tiếc hận nói: “Thật sự là tự tạo nghiệt mà.”
“Con vẫn cảm thấy nhóc con đó tâm nhãn nhiều…”
“Nếu không có tâm nhãn thì đã sớm bị đưa về Lý gia gọi Trình Du là mẹ rồi!” Đường di tà liếc thằng con một cái, đối với việc dùng từ của anh có chút bất mãn: “Con ngẫm lại mà xem, tình huống Lý gia là thế nào, Trình Du ghê gớm ra sao, còn cả hai đứa con trai của bà ta nữa, một đám cũng không phải đèn cạn dầu. Trọng Nham ở riêng bên ngoài có khi còn an ổn hơn chút.” Nói xong lại thấm thía bổ sung thêm một câu: “Đứa nhỏ đó, có tâm nhãn không sợ, chỉ cần không hư hỏng là được.”
Tần Đông Nhạc cười cười không nói tiếp, anh biết mẹ anh có ấn tượng rất tốt với Trọng Nham.
Đường di còn nói: “Ở bên ngoài tốt thì tốt nhưng không có người lớn chăm sóc, aiz..”
“Hay là mẹ nói với nhóc ấy một câu đi.” Tần Đông Nhạc trêu ghẹo bà: “Con thấy mẹ nói nhóc ấy sẽ nghe, kêu Tiểu An đưa nhóc ấy về nhà mình, mẹ chăm sóc khuyên nhủ nhóc ấy chăm chỉ học tập.”
Đường di bộ dạng tiếc hận lắc đầu: “Dù người ngoài có nói thế nào thì vẫn phải được trưởng bối trong nhà coi trọng mới được.”
Tần Đông Nhạc cảm thấy khả năng này chắc không trông cậy vào được, Lý Thừa Vận cũng đâu chỉ có mình Trọng Nham là con trai, vô luận thân phận địa vị, hay là mức độ tình cảm sâu nặng, Trọng Nham đều không bằng một góc của mấy đứa kia. Tần Đông Nhạc suy nghĩ hồi lâu thế nhưng vẫn không tìm ra được Trọng Nham có ưu thế gì ở trước mặt Lý Thừa Vận, nhịn không được có chút cảm thấy khổ sở thay nhóc ấy.
“Thôi, mẹ đừng nghĩ nữa.” Tần Đông Nhạc vỗ nhẹ vào mu bàn tay mẹ mình: “Chuyện nhà người ta, có thể giúp đến đâu hay tới đó, không giúp được cũng không thể trách chúng ta.”
“Mẹ biết.” Đường di cầm cái gương nhỏ đặt trên bàn trà soi qua soi lại, bắt đầu cẩn thận gỡ lớp mặt nạ trên mặt xuống: “Ah, đúng rồi, hôm nay mẹ và a di làm bánh quy đường, sáng mai bảo Tiểu An mang một ít tới cho Trọng Nham.”
“Vâng.” Tần Đông Nhạc nghĩ tới chuyện một thằng nhóc như Trọng Nham lại thích ăn đồ ngọt, nhịn không được cong cong khóe miệng muốn cười.
Trọng Nham làm xong bài tập về nhà, hai mắt híp tịt không mở ra được. kết quả vừa mới bò lên giường, Ôn Hạo lại gọi điện tới làm phiền, cậu vừa ấn nghe, đã nghe Ôn Hạo thẳng mặt hỏi han: “Lý Nam, Lý Bắc đã quay lại chỗ cậu chưa?”
Trọng Nham cười lạnh: “Người của Lý gia các người lại đi hỏi tôi?”
Giọng nói của Ôn Hạo có chút gấp gáp: “Có phải đại ca sai bọn họ hai ngày nay đều đi theo cậu?”
“Là nói như thế.” Trọng Nham nghĩ tới 2 cái tên vệ sỹ nửa đường lại không thấy đâu: “Nhưng chân mọc trên đùi bọn họ, bọn họ muốn chạy đi đâu tôi có thể cản sao?”
“Bọn họ đi khi nào?”
“Không biết.” Trọng Nham không kiên nhẫn nói: “Bọn họ lái xe của tôi đi rồi, lúc đi còn không thèm chào tôi. Anh có rảnh thì nói lại với Lý tiên sinh một câu, về sau đừng có an bài cái loại mặt hàng người tại Tào nhưng tâm ở Hán, nói thì như rồng leo, làm thì như mèo mửa thế cho tôi.”
Ôn Hạo thở dài: “Trọng Nham, cậu đừng tức giận, hôm nay trong nhà thật sự đã xảy ra chuyện. Đại thiếu gia cũng sốt ruột, không còn chừng mực, mới gọi tất cả người trở về lần nữa an bài.”
Trọng Nham xì một tiếng bật cười: “Đại thiếu gia còn có thể vượt mặt Lý tiên sinh an bài nhân thủ, có thể thấy hoàng đế còn chưa thoái vị, thái tử đã bắt đầu giam quốc (giám sát quốc gia). Thật sự là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, thật đáng mừng.”
Ôn Hạo trầm mặc trong chốc lát, thở dài thật dài: “Trọng Nham, đừng nói bừa.”
“Anh cũng đã nói là nói bừa vậy thì còn để ý làm gì?” Trọng Nham không quan tâm, tắt đèn phòng, đi chân đất tới bên cửa sổ, vươn tay kéo rèm ra một chút: “chẳng lẽ thái tử gia thật sự bức vua thoái vị?”
Ôn Hạo lại thở dài: “Trọng Nham, cậu nói chuyện…”
“Nếu anh không muốn nói thì cúp đi…” Trọng Nham ngáp một cái: “Tôi buồn ngủ.”
Nói đến cũng lạ, bị Tần Đông Nhạc gây sức ép một vòng, loại cảm xúc tối tăm kỳ quái lúc trước cảm nhận được khi ngồi ở ven đường đã tiêu tán một cách khó hiểu. Trọng Nham tự giễu nghĩ, tùy tiện gặp phải người quen, làm mấy chuyện gây sức ép lại có thể lập tức dời đi sự chú ý của mình, dẫn dắt mình thoát khỏi cảm xúc trái chiều. Chẳng lẽ là do mình quá nhàn rỗi sao?
Ôn Hạo vội nói: “Nếu Lý Nam Lý Bắc quay về chỗ cậu, nhất định phải nhớ gọi điện báo lại cho tôi biết. cho dù muộn mấy cũng được. Tối nay chỉ sợ không ai ngủ nổi. Aiz.”
Trọng Nham mơ mơ màng màng lên tiếng, hỏi lại: “Nhà các người rốt cuộc lại làm sao vậy?”
Giọng Ôn Hạo lộ ra áp lực không giữ được, vô cùng lo lắng: “Còn có thể làm sao, nhị thiếu gia bỏ nhà đi rồi!”
“A?” Trọng Nham mở mắt ra, lòng hiếu kỳ lặng lẽ trào lên: “Vì sao bỏ đi?” nhìn không ra Lý Duyên Lân tiểu thiếu gia suốt ngày vênh cáo hống hách cư nhiên cũng chơi trò hề ngạo kiều như vậy, anh ta không phải thích nhất mấy trò như đánh đấm, đập phá, cướp đoạt sao? Trọng Nham vẫn cảm thấy với tính cách kia của anh ta không ép người khác bỏ nhà rời đi đã A di đà phật lắm rồi, anh ta bị mẹ và anh trai nuông chiều y như thổ phỉ mà cũng biết bỏ nhà đi sao? có phải có lầm lẫn gì rồi không?
Giọng Ôn Hạo mang theo vài phần ý tứ hàm xúc khác, tựa như đơn thuần oán giận, lại tựa như có ý chỉ điểm cho Trọng Nham: “Còn không phải bởi vì chuyện mấy đứa con trai trong nhà sao?”
Hết