Kí tự Trung Hoa là một thứ cực kỳ phức tạp, nhiều khi hàm nghĩa câu nói không ở trên mặt chữ.
Cho nên trước khi gặp Trương Hách, Trọng Nham vẫn luôn hao tâm tổn trí suy nghĩ cái gọi ‘trạng thái tinh thần không ổn định’ đến tột cùng là có ý gì. Nhưng đến sau khi gặp mặt, Trọng Nham mới phát hiện, không ổn định chính là không ổn định, hoàn toàn thuần ý trên mặt chữ. Giống như khi cậu vừa bước vào phòng gặp mặt, Trương Hách chỉ dùng một cặp mắt hờ hững đánh giá cậu, không tới mấy phút đồng hồ sau, hắn ta lại kích động tới run người, tựa như bọn họ từng có một mối quan hệ thân tình đã nhiều năm không gặp nhau.
Trọng Nham có chút đau đầu nhìn hắn ta: “Nghe nói anh muốn gặp tôi? Có chuyện gì không?”
Trương Hách dùng một loại ánh mắt quỷ dị nhìn cậu: “Là thầy trò nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cậu không muốn gặp tôi?” không để ý tới thần sắc kinh hãi của Trọng Nham, hắn tự cố tiếp tục nói: “Cho dù tôi có xuống tay với cậu, nhưng nhiều năm bồi dưỡng đều là thật. Không có tôi, sao cậu có thể trèo lên ngai vàng lão tổng Lý thị? Cho dù cậu có tài cũng phải tốn biết bao nhiêu thời gian?”
Trọng Nham: “…”
Trương Hách lại trầm mặc, ánh mắt cũng dần trở nên ảm đạm.
Trọng Nham trấn tĩnh lại, kiềm chế những nghi vấn phập phồng trong lòng, thăm dò hỏi hắn ta: “Chúng ta là… thầy trò?”
Trương Hách nhìn trái nhìn phải, rướn người về phía Trọng Nham dò xét, thật cẩn thận đè thấp giọng: “Trọng Nham, cậu từng nghe về thần tiên giáo chưa?” thấy cậu lắc đầu, hai mắt Trương Hách lập tức lộ ra thần sắc cuồng nhiệt, ngữ khí cũng trở nên dồn dập: “Trưởng lão của bọn họ có thể dẫn dắt tư tưởng của chúng ta, cuối cùng đạt tới cảnh giới thiên nhân hợp nhất, chúng ta có thể nhìn thấy kiếp trước kiếp sau của mình…”
Trọng Nham bất giác ngửa người ra sau né tránh. Ngữ khí này của hắn ta, không phải là… Tà – giáo đi?
Trương Hách càng nói càng nhanh, sau đó đột nhiên ngừng lại.
Trọng Nham hoài nghi đầu óc hắn ta thật sự có vấn đề, bởi vì cái loại phương thức tư duy này rõ ràng thực quỷ dị, hơn nữa còn rất lung tung lộn xộn câu trước câu sau hoàn toàn không ăn khớp gì với nhau.
“Trương Hách?” Trọng Nham gọi tên hắn một tiếng: “Nếu anh không có gì để nói, vậy tôi đi về trước.”
“Khoan đã!” Trương Hách có chút lo âu giữ cậu lại: “Cậu có thể tới gặp trưởng lão, nghe ông ấy giảng giải sẽ có thu hoạch rất lớn. Tôi cũng từng được ông ấy chỉ điểm, mới có thể nhìn thấy kiếp trước của mình.”
Trọng Nham lại ngồi xuống, ánh mắt hoài nghi nhìn hắn ta: “Anh vừa nói anh nhìn thấy cái gì cơ?”
“Kiếp trước?” Trương Hách khẳng định gật đầu: “Kiếp sau, cuộc đời thứ hai, cũng ở trong thành phố này, tôi tìm được Lý Ngạn Thanh, nhưng nó không đủ tiêu chuẩn, tuổi quá nhỏ, tính tình xấc láo, tôi nói cái gì nó cũng không nghe… sau đó ta tới tìm cậu…” Trương Hách dùng một loại ánh mắt thập phần mê mang nhìn Trọng Nham: “Cậu rất tốt, Trọng Nham, phi thường thông minh, vượt quá dự đoán của tôi. Dạy dỗ người tài mới thực đắc ý… A, không đúng, cậu cũng không nghe lời tôi, tôi bảo cậu giết chết Lý Duyên Kỳ và Lý Duyên Lân, cậu lại thả bọn chúng đi, còn lấy một bức tranh giả tới lừa tôi…”
Tim Trọng Nham đập bang bang trong lồng ngực, khiến cậu ân ẩn cảm thấy đau buốt.
Trương Hách đột nhiên rướn người về phía trước như muốn bắt lấy tay cậu. Trọng Nham vẫn luôn đề phòng hắn ta, hắn vừa động, Trọng Nham liền theo bản năng né tránh ra xa. Trương Hách không túm được cái gì, cũng không tức giận, ngược lại càng giống như đứa nhỏ muốn cáo trạng gào khóc ầm ĩ: “cha, cha, cha không thể bỏ con lại, không quan tâm con, con sai rồi, con sai rồi…”
Trọng Nham: “…”
Được rồi, sinh thời có thể khiến lão yêu quái này gọi mình một tiếng cha cũng coi như sống không oan uổng. Nhưng hắn ta thật sự cảm thấy hắn ta làm sai rồi sao? Cái tên tâm thần mất trí nhận sai người này là kẻ bắt cóc giết người không gớm tay kia sao?
Nhân viên cảnh sát canh giữ ở ngoài cửa nghe động đi tới nhìn xem, thấy Trương Hách ở trong phòng khóc lóc thảm thiết, lại mặt không đổi sắc đi ra.
Trọng Nham ho khan hai tiếng: “Vì sao anh lại muốn lấy bức Ly Sơn Yên Vũ Đồ như vậy?”
Trương Hách thút tha thút thít đáp lại: “Tôi đã từng tới bảo tàng tư nhân của lão John, lão John hiện đang giữ ba bức tranh chỉ duy nhất bức Ly Sơn Yên Vũ Đồ là không có, lão ta nói muốn có đủ trọn vẹn bốn bức tranh, không tiếc đưa ra giá cao là tuyến đường vận tải biển…”
Trọng Nham hiểu ra: “Anh chính là muốn tuyến vận tải biển kia?”
Trương Hách phẫn nộ hỏi lại cậu: “Không có tuyến vận tải biển đó, làm sao tôi có thể chứng minh mình ưu tú hơn đại ca, càng thích hợp trở thành lãnh đạo Trương thị hơn anh ta?”
Điều càng khiến hắn ta không chịu đựng được chính là: cả hai kiếp sống hắn ta đều không có được bức Ly Sơn Yên Vũ Đồ, càng miễn bàn tới tuyến vận tải biển chỉ nghe tên chưa từng thấy mặt kia. Rõ ràng hắn đã cố gắng nhiều như vậy, vì sao ông trời lại hà khắc với hắn như vậy? Cha hắn thì y như loại thần tử trung thành ngu ngốc thời cổ đại, sống chết vì lời thề của mình, vô luận hắn có cầu xin,vừa đấm vừa xoa thế nào, làm đủ biện pháp ra sao, ông ta cũng không chịu cho hắn bức họa kia. Còn cả cái tên Lý Thừa Vận khốn nạn kia nữa, dù hắn có đưa ra giá tiền cao thế nào, ông ta cũng không chịu bán bức Ly Sơn Yên Vũ Đồ. Ông ta vốn không hiểu gì về cổ họa nhưng lại không thiếu tiền… thật đáng chết.
Trọng Nham cảm thấy mình nên đi về, nhưng cậu vẫn còn một vấn đề trọng yếu cần phải hỏi: “Trương Hách, vì sao anh muốn giết tôi? Không phải chúng ta có quan hệ hợp tác sao?”
Trương Hách nghe xong lời này đột nhiên nổi giận đùng đùng: “Hợp tác?! Cậu chỉ coi tôi là nước cờ đầu, dùng xong liền vứt bỏ, lấy tranh giả gạt tôi, còn nói sẽ để lại Lý thi cho tôi quản lý… nhưng sau lưng, cậu lại nhượng Lý thị lại cho Lý Duyên Kỳ! lão tử trả giá nhiều như vậy, chỗ nào kém hơn cái thằng ngu Lý gia kia?” Nói xong câu cuối, hắn ta lại tiếp tục gào thét điên loạn.
Nhân viên an ninh gõ gõ cửa phòng nói: “Yên lặng!”
Trương Hách thở hổn hển, biểu tình dữ tợn.
Tuy rằng hắn ta đơn phương phát tiết cảm xúc, nhưng Trọng Nham cái gì cũng có thể hiểu được. Cậu nhớ lại kiếp trước mấy năm cuối đời, Trương Hách đã vào làm trong Lý thị, nhưng Lý thị là công ty gia đình, sao có thể giao lại cho một tên độc tài khác họ nắm quyền. Đến chính Trọng Nham cũng tuyệt đối không đồng ý. Hết thảy đều là do cậu tự mình đoạt lấy. Bởi vì không phục, không cam lòng, cho nên mới muốn chứng minh năng lực bản thân, nhưng cuối cùng vẫn là tặng kèm lãi xuất, vật hoàn nguyên chủ.
Lý thị cho tới bây giờ không phải của Trọng Nham, tự nhiên càng không thuộc về Trương Hách.
Đáng tiếc, điều đơn giản như vậy mà Trương Hách cũng không hiểu.
Khi Trọng Nham từ trong phòng đi ra, sắc mặt có chút trắng bệch, Triệu Sấm và Tần Đông Nhạc đang đứng ngoài cửa nói chuyện phiếm, thấy cậu đi ra tò mò hỏi: “Hắn ta nói gì với em?”
Trọng Nham đờ đẫn đáp: “Hắn ta định giới thiệu đại trưởng lão ‘thần tiên giáo’ gì đó cho em, còn nói đi theo hắn ta là có thể nhìn thấy kiếp trước kiếp sau của mình.”
Mấy người ở đó nghe vậy đều bật cười, hiển nhiên không coi lời này là thật. Triệu Sấm còn vỗ vỗ vai Tần Đông Nhạc, nhắc nhở anh: “Cậu nhóc này khả năng đã bị dọa sợ, trở về nhớ an ủi cậu ấy một chút.”
Tần Đông Nhạc gật đầu, khoác vai Trọng Nham đi ra ngoài. Vừa rồi, kỳ thật anh cũng muốn đi theo vào, nhưng Trọng Nham không đáp ứng, còn nói có chuyện muốn hỏi riêng Trương Hách, cũng không biết đã hỏi ra chưa. Trạng thái hiện tại của Trọng Nham tựa hồ không tốt lắm, Tần Đông Nhạc tính toán về nhà rồi hỏi sau vậy.
Trọng Nham tựa đầu lên vai Tần Đông Nhạc, tựa như rối gỗ bị anh tha đi. Vừa rồi, sau khi gặp Trương Hách, trong đầu cậu đột nhiên hiện ra rất nhiều hình ảnh khiến cậu có một loại ảo giác như mình sắp nổ tung, khắp nơi đều là những mảnh vụn nhỏ cứ xoay tròn bất định trong đầu cậu.
Trọng Nham nghiêng đầu cọ cọ lên cần cổ Tần Đông Nhạc: “Em khó chịu.”
Tần Đông Nhạc nghiêng đầu dùng má kiểm tra độ ấm trên trán Trọng Nham, không phát sốt, ngược vì có một tầng mồ hôi lạnh nên khiến nhiệt độ cơ thể cậu có vẻ thấp hơn bình thường.
“Anh cõng em nhé?”
Trọng Nham lắc đầu: “Không cần.”
“Vậy mau về nhà, tối nay nghỉ ngơi sớm một chút.”
Trọng Nham mệt mỏi dựa cả người vào anh, khi xuống bậc thang, xa xa nhìn thấy một chiếc Bentley màu đen có chút quen mắt, ngay sau đó người trong xe cũng thấy bọn họ, liền đẩy cửa xuống xe.
Hình ảnh này có chút quen thuộc, thế cho nên Trọng Nham hoàn toàn quên mất mình đang bước xuống cầu thang, một chút bất cẩn phân tâm, Trọng Nham bước hụt một bước, cả người đột nhiên đổ nhào về phía trước.
Tần Đông Nhạc hoảng sợ, vội vàng vươn tay ra đỡ lấy cậu.
Những mảnh nhỏ trong đầu Trọng Nham giống như bị lốc xoáy cuốn tung mọi thứ, gào thét nghênh diện đánh tới. Nháy mắt kéo luôn cả cậu vào trong cơn cuồng phong đó.
“…Chắc là bị kinh hách…”
“Ừ, có chút cảm lạnh…”
Trọng Nham mơ hồ nghe thấy tiếng nói thì thào bên tai, nhưng thanh âm rất nhẹ, còn kèm theo chút ong ong tác hưởng, rất nhanh lại không nghe thấy gì nữa.
Cậu như đang trơi vơi giữa không trung, thấy một nam nhân bước xuống từ chiếc Bentley màu đen đối diện đường cái, người đó vội vàng chạy băng qua con đường, trong nháy mắt nghiêng đầu, Trọng Nham thấy thái dương xám trắng chói mắt của ông ta. Là Lý Thừa Vận. Nhưng không phải là Lý Thừa Vận cậu quen biết, ông ta dường như đã già hơn trước rất nhiều, ánh mắt đục ngầu, khóe mắt còn có nếp nhăn khá sâu.
Hai thanh niên từ phía sau chạy đuổi theo ông ta, là Lý Duyên Kỳ và Lý Duyên Lân, bọn họ so với trong ấn tượng của Trọng Nham gầy guộc hơn một chút, tuổi cũng đã lớn hơn, bọn họ một trái một phải chạy tới giữ tay Lý Thừa Vận lại.
“Ba, ba bình tĩnh!” Lý Duyên Kỳ khuyên ông: “Ba đừng xúc động!”
Lý Thừa Vận hai mắt đỏ bừng, quay lại rống giận với anh: “Thằng khốn đó sao có thể nói chết là chết, lão tử còn chưa tính sổ xong với nó đâu!”
Lý Duyên Lân ở bên kia cũng giữ chặt tay ông lại: “Ba! Ba đừng như vậy! Lúc cậu ấy còn sống, ba cũng không đối xử tốt với cậu ấy, giờ cậu ấy chết rồi, ba còn muốn hành hạ cậu ấy nữa sao? Ba không thể để cậu ấy ra đi một cách thoải mái chút sao ba?!”
“Sao ta có thể bình tĩnh được?” Lý Thừa Vận gào thét: “Ta vội tới nhặt xác con ta! Hai đứa kêu ta bình tĩnh thế nào được?”
Trọng Nham giống như phiêu đãng giữa sương mù, cảm thấy tình cảnh trước mắt hết sức kỳ quái, là chuyện của kiếp trước sao? Lý Thừa Vận đến nhặt xác cho mình? Mình đã tống Lý Thừa Vận vào bệnh viện tâm thần, mà ông ta còn muốn tới nhặt xác cho mình sao?”
Cảnh tượng thay đổi, Trọng Nham thấy có hai người đang tranh chấp trong một căn phòng. Một người chính là Trương Hách, hắn ta râu ria xồm xoàm ngồi chồm hỗm trên mặt đất lục tung mọi thứ tìm đồ vật. Sau lưng hắn ta là một cái va ly mở toang, bên trong hỗn độn mấy bộ quần áo. Trương Hách lôi chiếc tủ sắt đặt ở dưới gầm giường ra, mở lấy đống tiền mặt để bên trong, sau đó rối loạn nhét vào trong túi áo mình. Người còn lại trong phòng là một nữ nhân vẻ mặt kích động, thấy Trương Hách hờ hững với mình, nhịn không được lại gần chạm vào bả vai hắn ta. Trương Hách không kiên nhẫn gạt tay cô ta ra, đóng va ly lại muốn đi ra ngoài, nữ nhân không được như ý liền dây dưa không dứt đuổi theo, chặn hắn ta lại trước cửa.
Mặc dù ăn mặc kiểu khác nhưng Trọng Nham vẫn nhận ra cô ta chính là Trương Minh Nghiên.
Hai người tranh cãi gay gắt, Trương Hách mấy lần muốn đi ra ngoài đều bị Trương Minh Nghiên ngăn lại, rốt cuộc không còn kiên nhẫn, một phen bóp cổ cô ta ép chặt lên tường.
Trọng Nham không dám nhìn, nhắm chặt mắt lại, đến khi mở ra, đã thấy cảnh tượng đổi thành ngã tư đường phía ngoài khu dân cư. Trương Hách vội vàng ném hành lý vào trong xe, rất nhanh lái ra khỏi tiểu khu, một đường phi như bay, trực tiếp ra khỏi thành phố. Cuối cùng dừng lại trong nông trường dưới nông thôn, một tên nam nhân mặt mũi đầy sẹo, tay cầm một giỏ trúc đựng đầy đậu đũa đi ra, thấy hắn tiến vào, trên mặt có thần sắc quái dị chợt lóe.
Trương Hách thở hổn hển nói: “Lão Lâu, giúp tôi.”
Trọng Nham nhất thời kinh hãi, người này họ Lâu, vậy án bắt cóc là do gã làm?!
Trương Hách lấy ra một cọc tiền mặt đưa cho gã mặt sẹo: “Giúp tôi một lần nữa! đưa tôi thoát khỏi đây! Nhanh lên!”
Họ Lâu lắc đầu, thần sắc trong mắt vừa giống như trào phúng, lại giống như thương hại: “Anh đã tự chui đầu vô lưới, anh không phát hiện chỗ này của tôi toàn mai phục sao?”
Trương Hách ngây dại, biểu tình trên mặt hiện rõ sự kinh hãi tột độ.
Khung cảnh lại lần nữa thay đổi, trở thành nơi nghĩa trang an tĩnh. Lý Duyên Kỳ mặc một bộ vest đen tuyền, cúi đầu châm điếu thuốc, hít sâu một hơi rồi cắm điếu thuốc xuống trước bia mộ. Trọng Nham đột nhiên phản ứng lại, người kia là đang tới viếng mộ mình, trong lòng nhất thời sinh ra cảm giác quỷ dị khó hiểu.
Lý Duyên Kỳ trầm mặc nhìn chăm chú ảnh chụp đính trên bia mộ, một lúc lâu sau mới thì thào nói: “Ai cũng không nghĩ ra được cậu sẽ để lại Lý thị cho tôi. Trọng Nham, cậu nói xem, cậu làm vậy là có ý gì? Hả?”
Trọng Nham cũng không biết mình làm vậy là có ý gì chỉ biết mình phải làm như vậy, nhưng làm chuyện đó hình như không phải xuất phát từ chân tâm cậu.
“Đi thanh thản nhé!” Lý Duyên Kỳ nhẹ giọng nói: “Nếu hết thảy có thể bắt đầu lại, hy vọng cậu có thể có được một cuộc sống khác tốt đẹp hơn.”
Trọng Nham cố sức mở mắt ra, dưới ánh nắng ban mai mờ ảo, một bóng người mơ hồ bao phủ cậu, nhẹ nhàng lấy khăn mặt đang để trên trán cậu ra. Hình như chú ý tới mí mắt cậu khẽ động, có chút không xác định nhẹ nhàng gọi tên cậu: “Trọng Nham?”
Trọng Nham đưa tay sờ sờ mặt người đó.
Cậu không biết có phải do mình vừa trở lại kiếp trước hay không mà khi vừa tỉnh lại, cậu cảm thấy thập phần mệt mỏi, cả người rũ ra đến việc nhấc cánh tay lên cũng phải dồn hết sức mới làm được.
“Em bị sao vậy?”
Tần Đông Nhạc cúi người khẽ hôn lên khóe môi cậu: “Không sao, có chút cảm lạnh. Tối hôm qua có chút phát sốt, lúc này đã hạ sốt, em hãy nghỉ ngơi thêm hai ngày.” Anh biết vấn đề của Trọng Nham không đơn giản chỉ là cảnh lạnh, theo như Triệu Sấm nói, em ấy rõ ràng là bị dọa sợ. Nhưng Trọng Nham không phải kiểu người dễ bị dọa sợ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà dọa em ấy tới sinh bệnh?
Tần Đông Nhạc sờ mặt cậu.
Trọng Nham như nhìn thấy ánh sáng, bàn tay của Tần Đông Nhạc khiến cậu cảm thấy thực thoải mái, thư thái nhắm mắt lại: “Em ngủ tiếp một lát, chờ tới khi em tỉnh lại, sẽ nói cho anh biết một bí mật rất lớn.”
Hết