Hạ Hằng hình như uống không ít rượu, tới gần cậu liền đem một mùi rượu nồng nặc phả hơi vào cổ. Người này uống rượu mặt sẽ không đỏ, nhưng vành tai lại trở nên phiếm hồng. Giờ phút này, hắn lẳng lặng mà nhìn chằm chằm Lâm Vãn Kỳ, nhưng đôi mắt ẩn sau mắt kính gọng vàng nên không nhìn ra cảm xúc gì, tựa như một thợ săn cao cao tại thượng nhìn chằm chằm con mồi của mình.
"Cậu muốn làm gì?" Lâm Vãn Kỳ trong lòng có chút khẩn trương, Hạ Hằng đột nhiên tới gần làm cậu có có cảm giác bị xâm phạm: "Chúng ta đã sớm không còn bất kì quan hệ gì mà?"
Hạ Hằng gắt gao giam giữ cậu trong tay, gắt gao nhìn chằm chằm cậu như muốn đem một năm qua chiếu lại một lượt.
Hắn nghĩ tới một năm qua liên tục mơ thấy Lâm Vãn Kỳ, lẩm bẩm nói: "Vãn Kỳ, tôi nhớ anh......"
Không biết có phải ảo giác hay không, Lâm Vãn Kỳ cảm giác như lời nói vừa rồi có chút thâm tình, cũng không biết là bản thân điên rồi hay Hạ Hằng điên rồi.
"Hạ tổng, ngài uống say rồi." Lâm Vãn Kỳ muốn chạy thoát, nhưng giãy giụa mãi cũng không thể thoát ra, lực tay của Hạ Hằng so với cậu lớn hơn nhiều.
"Không, tôi biết mình đang nói gì." Hạ Hằng lắc đầu, lực giữ so với ban nãy còn lớn hơn một chút "Tôi thật sự nhớ anh, lúc anh rời đi tôi mới phát hiện...... Tôi mỗi ngày đều rất nhớ anh......"
"Cậu thật sự điên rồi." Lâm Vãn Kỳ có chút đau, hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: "Lúc trước là cậu đuổi tôi đi."
"Tôi sai rồi... Vãn Kỳ..." Âm thanh Hạ Hằng hơi nghèn nghẹn, hắn buông vai Vãn Kỳ, vòng tay ôm lấy eo cậu, đem đầu vùi vào cổ Lâm Vãn Kỳ.
Khoảnh khắc da thịt chạm vào nhau, cả người Lâm Vãn Kỳ như có dòng điện chạy qua, cảm giác quen thuộc khiến cậu tâm loạn như ma. Mặc kệ thời gian trôi qua bao lâu, tâm trí cậu vẫn luôn giữ lại đoạn ký ức về người này, chỉ cần đụng một chút là cả người liền mềm nhũn.
Khi Hạ Hằng hôn lên cổ, lý trí Lâm Vãn Kỳ cuối cùng cũng quay về, cậu dùng hết toàn bộ sức lực hung hăng đẩy người kia ra.
"Không quay lại được, Hạ Hằng." Lâm Vãn Kỳ phát ra âm thanh run run: "Tôi...... sẽ không bao giờ yêu cậu."
Nói xong, cậu không nhìn lại ánh mắt không thể tin được của Hạ Hằng, xoay người rời đi. Thẳng đến khi ra khỏi khách sạn cậu mới phát hiện tay mình đang nắm chặt, móng tay bấu vào thịt, nhưng cậu hoàn toàn không cảm nhận được đau đớn.
Lâm Vãn Kỳ run rẩy mở hai bàn tay ra, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi, ướt dầm dề. Cậu không rảnh lo giữ hình tượng, hung hăng chà xát hai tay vào quần.
Tuyết rơi đến tối thì dừng lại, chỉ khi có gió thổi qua thì mới có một ít tuyết đọng rơi từ trên cây xuống. Lâm Vãn Kỳ đi ra bãi đỗ xe, tuyết dưới chân theo bước chân cậu lộp xộp kêu.
Cậu nghe tiếng gió, tiếng đạp tuyết, trong lòng bình tĩnh hơn không ít.
Ở trong kia, vào thời điểm nhìn thấy Hạ Hằng, cậu dường như không khống chế được việc lần nữa động tâm với hắn. Tình cảm quả thật là một điều gì đó rất kỳ diệu, cậu bị Hạ Hằng làm tổn thương nhiều như vậy, nhưng vẫn không biết sống chết mà thích hắn.
Cậu không biết hôm nay Hạ Hằng bị cái gì nhập vào người, nhưng cậu tuyệt đối không tin hắn cứ như vậy vô duyên vô cớ thích cậu. Thời điểm bên cạnh Hạ Hằng, cậu lao tâm khổ tứ dùng mọi thủ đoạn, cuối cùng vẫn không khiến Hạ Hằng nhìn cậu tình cảm một chút.
Cái loại người không có tình cảm như hắn sẽ không đột nhiên thay đổi đâu nhỉ?
Lâm Vãn Kỳ nỗ lực áp xuống tình yêu đối với Hạ Hằng, cưỡng ép bản thân phải lý trí lên.
Bất luận thế nào cũng thể dây dưa lần nữa cùng với người này.