Màn đêm buông xuống, nam nhân mang nét trẻ trung khí chất của tuổi trẻ, dáng người thon dài cân xứng, khung cảnh này so với hai năm trước có điểm giống nhau......
Lâm Vãn Kỳ cảm nhận được rung động quen thuộc lần nữa nảy lên trong lòng......
Đột nhiên cậu nhớ tới cảnh tượng mà chỉ trong mơ cậu mới dám nghĩ tới, cái cảnh mà cậu nhào vào lòng Hạ Hằng, ra sức cọ cọ vào lồng ngực người mà cậu ngày đêm thương nhớ.
Vì thế, khi Hạ Hằng hỏi cậu có thể vào nhà không, Lâm Vãn Kỳ ma xui quỷ khiến mà đồng ý.
Có lẽ đêm nay bầu không khí quá mức tốt đẹp, một phần là do cậu đang sợ hãi sự cô cơn trong chính căn nhà của mình, Lâm Vãn Kỳ vì thế quyết định cho bản thân phóng túng một lần.
Chìa khóa chuyển động tạo ra âm thanh kẽo kẹt, cánh cửa cũ bị đẩy ra. Căn nhà nhỏ có hai phòng ngủ và một phòng khách, bày trí đơn giản, gọn gàng sạch sẽ, nhưng thiếu hơi ấm gia đình.
Một thời gian dài Lâm Vãn Kỳ không ở đây, trong nhà không có gì mời khách, mà cậu cũng không coi Hạ Hằng là khách, tùy tiện tìm đôi dép lê ném cho Hạ Hằng rồi vào trong nhà.
Thay giày xong, Hạ Hằng đem bánh kem đặt lên bàn trà, ngồi xổm cạnh cái bàn thấp bé, vụng về tháo vỏ hộp bên ngoài ra.
Lâm Vãn Kỳ ngồi ở trên sô pha, cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn hắn, không nói chuyện, cũng không phản đối.
Thời điểm hộp bánh được tháo rời, bánh kem đẹp đẽ hiện ra.
Do tập trung hoàn toàn vào việc tháo hộp bánh, bánh kem trong tay Hạ Hằng bị lung lay, va đập liên tiếp vào hộp, cái bánh trông nhem nhuốc dập nát, vừa buồn cười vừa thương.
Nhìn cái bánh kem xấu không tả được, Lâm Vãn Kỳ không nhịn được cười, khóe miệng hơi cong lên.
Để ý biến hóa nhỏ trên gương mặt Lâm Vãn Kỳ, Hạ Hằng cho rằng Lâm Vãn Kỳ ghét bỏ, có chút ngượng ngùng mà gãi mũi: "Em không nghĩ là nó sẽ xấu thành cái dạng này, lúc đầu rất đẹp."
Hạ Hằng cắt một miếng bánh đưa lên giấy cho Lâm Vãn Kỳ: "Đừng thấy nó xấu mà chê nha, vị của nó chắc chắn sẽ ngon, anh thử đi."
Lâm Vãn Kỳ ăn tối rồi, hiện tại không đói bụng, nhưng cậu vẫn lấy nĩa xúc một miếng kem bơ đưa vào miệng.
Cậu vừa ăn một thìa, Hạ Hằng một lần nữa chúc mừng: "Vãn Kỳ, đóng máy vui vẻ!"
Sinh hoạt gia đình là một điều gì đó rất kì diệu, mọi người đều dễ dàng bị điều này lay động. Lâm Vãn Kỳ cũng không ngoại lệ, chỉ là công việc bận rộn khiến cậu đã bỏ lỡ quá nhiều điều kì diệu trong cuộc sống.
Hôm nay, Hạ Hằng vậy mà lại chạm tới tâm cậu, vừa vặn chạm tới đáy lòng mềm mại nhất của cậu.
Vì thế cậu cố gắng nói lời mà chưa bao giờ cậu nói với người kia: "Cảm ơn cậu."
"Này có là gì đâu." Hạ Hằng cười tươi, hơi bất ngờ vì lời kia, nhưng cũng thừa thắng xông lên: "Em còn có thể vì anh mà làm nhiều hơn nữa."
Lâm Vãn Kỳ chọc chọc bánh kem, không phản ứng lại.
Hạ Hằng lại nói tiếp: "Sau lần gặp anh hôm trước, em đã nghĩ thông rồi. Anh hiện tại không thích em cũng được, em có thể theo đuổi anh."
Hắn nói xong, kích động đứng lên trước mặt Lâm Vãn Kỳ: "Nếu anh hiện tại không chấp nhận em, vậy anh cho em điểm đi, cho đến khi em đạt đủ điểm, cho đến lúc anh chấp nhận ở bên cạnh em, em đều đợi được."
Hạ Hằng nói ra lời thề son sắt, trong lúc đứng dậy còn hơi lảo đảo, Lâm Vãn Kỳ nhìn hắn hơi buồn cười, Cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía Hạ Hằng: "Muốn cho điểm sao, cậu đoán hiện tại cậu được bao nhiêu?"
Nghe được lời này, Hạ Hằng lập tức lộ ra bộ mặt bi thương: "Chắc là 0 điểm nhỉ......?"
Lâm Vãn Kỹ nghĩ tới biểu hiện hôm nay của hắn, trong lòng vẫn là có chút cảm động, vì thế gật đầu: "Vậy đi."
Từ nhỏ đến lớn Hạ Hằng vẫn luôn là thiên chi kiêu tử*, vậy mà đại thiếu gia lần này vì ăn được trứng ngỗng mà cao hứng không thôi, lập tức căng tràn ý chí chiến đấu: "Em sẽ cố gắng!"
*Thiên chi kiêu tử: Được chiều quá mà kiêu căng.
Nhìn thấy bộ dạng này, Lâm Vãn Kỳ đột nhiên hiểu ra rằng người trước mặt vẫn chưa hiểu tình yêu đích thực là gì, chỉ là dùng điểm số để đạt được mục đích, làm như đang đi thi đấu vậy.
Cậu thở dài, hơi hơi đỡ trán.
Thời điểm này, không khí này, Hạ Hằng đang định lấy cớ muốn ở lại nhà Lâm Vãn Kỳ, đột nhiên chuông điện thoại reo lên.
Hạ Hằng thật sự hối hận vì không tắt âm thanh điện thoại!
Bầu không khí tốt đẹp cứ vậy mà bị hủy hoại rồi!
Đem điện thoại từ túi quần sau đưa lên, Hạ Hằng mới thực sự hiểu được tận cùng của hối hận là gì.
Màn hình báo người gọi đến là —— Tần Ngọc Nhu.
Nhìn thấy cái tên kia, sắc mặt Lâm Vãn Kỳ lập tức trùng xuống.
Tần Ngọc Nhu, xuất đạo hơn một năm đã một đường đi lên.
Là người thân mật kéo tay Hạ Hằng trong đêm cậu với hắn chia tay.
Toàn bộ hình ảnh đẹp đẽ trong đêm nay đồng loạt tan biến, lý trí nhanh chóng phục hồi. Lâm Vãn Kỳ trong lòng thầm mắng mình thật ngu ngốc, thiếu chút nữa đã bị biểu hiện giả dối của người này lừa, suýt thì dây dưa lần nữa với người này.
Lâm Vãn Kỳ đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo trở lại, liếc mắt nhìn màn hình điện thoại của Hạ Hằng, cười lạnh nói: "Hạ tổng đêm nay hình như rất bận, có người đang chờ mà?"
"Em không phải......" Hạ Hằng thấy cậu đứng dậy, vội vàng kéo tay cậu giải thích, lại bị Lâm Vãn Kỳ hất ra.
Lâm Vãn Kỳ hướng về cửa, lạnh nhạt nói: "Thời gian không còn sớm, tôi muốn nghỉ ngơi, Hạ tổng mời về cho."
Dứt lời, cậu liền vòng qua Hạ Hằng chuẩn bị đi tắm.
Hạ Hằng nhìn bóng lưng Lâm Vãn Kỳ, trong lòng cực kỳ hối hận, tiếng chuông điện thoại kia vẫn reo không ngừng. Hắn trong lòng hơi nổi cáu, đi ra ban công nhận điện thoại: "Chuyện gì?"
"Hạ ca, em muốn tìm anh nói chuyện về bộ điện ảnh mới của em......" Âm thanh Tân Ngọc Nhu từ bên kia truyền đến, rõ ràng là âm thanh mềm mại dễ nghe, Hạ Hằng lại chỉ cảm thấy buồn bực vô cùng.
Hắn nhíu mày, bực bội nói: "Muộn rồi, để sau đi."
Cúp máy, Hạ Hằng thở dài một hơi.
Hắn dùng sức nhéo mi tâm, không hiểu sao Lâm Vãn Kỳ lại phản ứng mạnh với Tần Ngọc Nhu như vậy.
Rõ ràng hai người bọn họ không quen biết mà?
Hạ Hằng ở trên ban công đi qua đi lại, cho đến khi mi tâm nổi đỏ hắn mới nhớ ra. Một năm trước, cái đêm tuyết rơi ấy, Lâm Vãn Kỳ đến gặp mình chất vấn, Tần Ngọc Nhu hình như ở bên cạnh hắn.
Lâm Vãn Kỳ sẽ không cho rằng mình và Tần Ngọc Nhu yêu đương chứ?!
Tuy rằng trước kia hắn đối với Lâm Vãn Kỳ thực sự chẳng ra gì, nhưng hắn tuyệt đối không phải là loại tra nam bắt cá nhiều tay đâu!!
Hiểu lầm này quá lớn rồi!
Hắn cùng Tần Ngọc Nhu rõ ràng không liên quan! Nhưng Lâm Vãn Kỳ không nói lời nào cứ như vậy hiểu lầm hắn hơn một năm, có quỷ mới biết đã suy đoán thành cái dạng gì rồi!
Hạ Hằng đang sốt ruột tìm cách giải thích với Lâm Vãn Kỳ, cửa phòng tắm liền mở ra.
Lâm Vãn Kỳ mặc áo ngủ màu trắng, tóc hơi xù lên, một vài giọt nước còn vương trên tóc, Hạ Hằng nhìn đến cả người căng thẳng, có chút tâm viên ý mã**.
**Tâm viên ý mã: Tâm trí mất kiểm soát.
Hắn tiến lên hai bước, lập tức ngửi thấy hương sữa tắm nhàn nhạt......
Hạ Hằng nuốt nước miếng, đang chuẩn bị mở miệng giải thích, Lâm Vãn Kỳ vậy mà không thèm hắn một cái mà xoay người vào phòng ngủ, "sập" một cái đóng cửa phòng.
Đằng sau tiếng đóng cửa còn có âm thanh gì đó.
Lâm Vãn Kỳ khóa trái.
Nhìn cửa phòng đóng chặt, lại nhìn điện thoại trong tay, Hạ Hằng hối hận muốn điên đầu.
Trải qua bao nhiêu nỗ lực, thái độ Lâm Vãn Kỳ với hắn hơi chút buông lỏng ——
Được rồi! Ngã ở đâu đứng lên ở đó!!!**