Nhưng sau đó, Liễu Bạc Hoài cũng gửi cho cậu một tin nhắn, nói rằng có cuộc họp gấp, hắn sẽ đến đó sau.
Đến giờ tan làm, nhân viên lần lượt ra về.
Lê Khinh Chu xử lý văn kiện, sờ sờ bụng, có chút đói.
Phương Tây Ngạn ở lại làm thêm giờ, một lúc sau mới quay lại.
Cậu ta nhận được tin nhắn của Lê Khinh Chu, gõ cửa đi vào, hỏi: "Lê tổng, có chuyện gì?"
Lê Khinh Chu: "Tôi nhớ rằng có một phố ăn vặt không xa ở tầng dưới công ty, phải không?"
Phương Tây Ngạn gật đầu, đúng là có một con phố như vậy.
Về đêm, cái mùi của con phố ấy thoang thoảng.
Một số nhân viên làm thêm giờ vào ban đêm, sẽ đi mua đồ ăn nhẹ như bữa khuya, không ít người thích đến đó.
Lê Khinh Chu: "Đi mua một ít đồ ăn nhẹ về đây, cậu dẫn người đi mua nhiều một chút."
"Các nhân viên khác trong công ty đang làm thêm giờ, hỏi họ có muốn ăn gì không, tôi mời.”
Dù sao thì, A Hoài có vẻ còn lâu mới họp xong, cậu ăn thật nhanh, A Hoài sẽ không biết được.
Cậu thật thông minh.
Phương Tây Ngạn nói, "Vâng, Lê tổng đợi tôi một lát."
Cậu ta nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
Các món ăn được làm nhanh chóng, không mất nhiều thời gian.
Phương Tây Ngạn cho người lấy ra một phần đem tới phòng làm việc của Lê Khinh Chu.
Sau đó, tiếp tục đợi đồ ăn của các nhân viên khác.
Lê Khinh Chu ngồi trên ghế sô pha, bàn cà phê có rất nhiều đồ ăn đang bốc khói, cũng như trà sữa, nước trái cây, v.v.
Trông hơi nhiều ...
Lê Khinh Chu không thể không nghĩ đến lời dặn của Liễu Bạc Hoài trong bệnh viện.
Sau khi suy nghĩ về điều đó, khi Phương Tây Ngạn đứng dậy, cậu nói: "Khoan đã, Tây Ngạn, cậu lấy một nửa ra đi, tôi không thể ăn nhiều như vậy."
Ăn bớt đi, chắc chắn cậu sẽ không bị đau bụng.
"Nhân tiện, khi Liễu tổng đến, nhớ báo trước cho tôi." Lê Khinh Chu căn dặn.
Phương Tây Ngạn ngẩn người, sau đó lập tức gật đầu.
Cậu ta đi ra ngoài với một nửa đồ ăn, nghĩ đến mình cơm chiều cũng không ăn nhiều lắm, liền giữ lại coi như bữa khuya.
Bất quá, tại sao Liễu tổng đến lại cần phải báo trước?
Lúc trước không phải Lê tổng nói Liễu tổng tới công ty không cần thông báo sao?
Kỳ lạ thật.
......
Cuộc họp đột xuất rất quan trọng, không thể hủy bỏ.
Liễu Bạc Hoài chỉ mong có thể kết thúc cuộc họp càng sớm càng tốt, để đi đón Lê Khinh Chu.
Cuối cùng, cuộc họp đáng lẽ phải kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ đã được giảm xuống còn một tiếng rưỡi.
Nhân viên của tập đoàn Liễu thị rất vui vì được tan làm sớm.
"Ơ, trợ lý Trâu, hôm nay nhà Liễu tổng có việc gấp sao? Trông ngài ấy có vẻ vội vàng..." một vị giám đốc khá thân thiết với Trâu Minh tò mò hỏi.
Trâu Minh: “... Chắc vậy."
Trong lòng cậu ta biết rõ, nhà Liễu tổng làm gì có việc gấp, hẳn là muốn nhanh đi đón Lê tổng, sợ Lê tổng đợi lâu.
Trâu Minh nhìn Liễu tổng rời đi, ở lại tiếp tục giải quyết công việc.
Hôm nay nhân viên ở lại làm thêm giờ của Lê thị rất vui vẻ.
Họ được Lê tổng mời ăn một bữa thịnh soạn.
Khi bữa ăn tối còn chưa kết thúc, đã thấy bóng dáng Liễu tổng từ bên ngoài đến.
Liễu tổng thường đến Lê thị để tìm Lê tổng, bọn họ đã quen từ lâu nên cũng không có gì ngạc nhiên.
Tuy nhiên, trợ lý Phương vẫn đang uống bia với họ, nhìn thấy tình hình này, cậu ta đã nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Lê Khinh Chu.
Phương Tây Ngạn: Không xong rồi, tôi không để ý Liễu tổng đến.
Cậu ta không thể ngăn được sự nhiệt tình trước đo của mấy nhân viên, bị kéo đi ăn khuya cùng nhau. (App truyện tytnovel.com )
Tuy nhiên chắc không có gì đâu, Lê tổng chỉ nói cậu một thế thôi.
Sau khi cúp điện thoại, Phương Tây Ngạn luôn cảm thấy vừa rồi giọng nói của Lê tổng có chút hoảng loạn, không biết tại sao nhưng sau đó cậu ta lại bị kéo đi ăn.
Trong phòng làm việc, Lê Khinh Chu vội vàng “hủy thi diệt tích”.
—— Chẳng qua cậu chỉ thu dọn một chút, nhanh chóng ném những mảnh snack vụn vào thùng rác trong phòng khách.
Ngay sau đó, cậu lại mở cửa phòng đang đóng chặt để khử mùi.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?!
Không phải A Hoài nói cuộc họp sẽ kéo dài hơn hai tiếng sao? Chỉ mới một tiếng rưỡi ...
Lê Khinh Chu căng thẳng ngồi trên sô pha suy nghĩ một chút, rồi quay lại bàn làm việc.
Không lâu sau, Liễu Bạc Hoài đến.
Chỉ vừa bước vào phòng làm việc, bước chân liền khựng lại, hơi nhíu mày ngửi mùi, sau đó hỏi: "Khinh Chu, vừa rồi em ăn gì rồi đúng không?" "
Mùi thịt nướng BBQ còn có mùi vị khác trộn lẫn ...
Lê Khinh Chu: "Em có ăn gì đâu, à, bọn Tây Ngạn đang ăn tối, chỉ đưa một ít thức ăn đến hỏi em có ăn không, em từ chối rồi."
"Có lẽ là ám mùi rồi. "
[ Éc ... tui không dám nói với A Hoài rằng tui đã ăn vặt đâu.]
—— Bọt khí tiểu nhân biểu tình chột dạ, cúi đầu chọc chọc ngón tay.
Liễu Bạc Hoài: "..."
Anh nheo mắt lại, nhẹ giọng hỏi: "Khinh Chu, em thật sự không ăn gì sao?"
"Không có mà ... A Hoài, đi về thôi. " Lê Khinh Chu nói.
Liễu Bạc Hoài không nhúc nhích, quét quanh phòng làm việc, sau đó tầm mắt dừng lại, đi thẳng đến phòng nghỉ.
Lê Khinh Chu: "!"
[Không thể đến phòng nghỉ!]
—— Bọt khí tiểu nhân bái ở trên vách nôn nóng phất tay.
Liễu Bạc Hoài trong lòng càng chắc chắn.
Anh nhanh hơn Lê Khinh Chu, mở cửa phòng ra trước khi cậu kịp đến ngăn cản.
Ngay lập tức, mùi snack nồng đậm vẫn chưa tan hết thoảng qua mũi.
Trước mắt Liễu Bạc Hoài - đống đồ ăn vặt lộn xộn đang nằm trong thùng rác.
Rõ ràng.
Lê Khinh Chu không thể nào giảo biện, dứt khoát chơi xấu.
Liễu Bạc Hoài đem người bế lên, tét mông dạy dỗ.
Cho dù là ra tay nhẹ nhàng, nhưng cũng làm cho Lê Khinh Chu đỏ cả mắt, khóc không ra nước mắt.
Một lát sau, Liễu Bạc Hoài ôm Lê Khinh Chu ngồi ở trên giường phòng nghỉ.
Anh nhìn chằm chằm ánh mắt mờ mịt và khóe mắt đỏ hoe của người trước mặt: "Em biết sai chưa?"
Lê Khinh Chu đáng thương gật đầu nhỏ giọng nói: "Em biết sai rồi, A Hoài."
Liễu Bạc Hoài muốn nói lần nữa, định nhẹ nhàng an ủi một chút, nhưng mà——
[ Phi phi phi, tui một chút sai đều không có! Lần sau tui còn dám! Lêu lêu lêu!]
—— Bọt khí tiểu nhân làm mặt quỷ, le lưỡi, sau đó ném ra một chiếc khăn tay nhỏ vặn vặn cái mông của mình, mà cái mông hướng về phía ... Liễu Bạc Hoài.
Lê Khinh Chu: Anh dám tét mông em, em liền không nghe lời.