“—— Vừa mới bắt một con yêu quái, lại phải trừ một con yêu ma, yêu ma quỷ quái vì sao lại đông đến thế*!” (*Lời bài ‘Đường lớn đến Tây Thiên rộng thênh thang’, nhạc phim ‘Tây du ký’ phần 2 của bộ 1986_nguồn: https://xuants-47.livejournal.com/36400.html)
Nhạc chuông điếc tai bất thình lình nổ tung phòng học, tất cả mọi người đều giật mình, đột nhiên bừng tỉnh khi đang sáng tạo.
Nữ sinh bên cạnh Thẩm Việt luống cuống tay chân, đứng dậy từ chỗ ngồi, hoảng sợ tìm kiếm điện thoại của cô ấy.
Bàn ghế bị cô ấy đụng vang lên tiếng rầm rầm, vẫn không thể át đi tiếng nhạc chuông điện thoại.
Có người không nhịn được, liền nhỏ giọng trêu ghẹo.
Nghe thấy tiếng cười, những người vẫn luôn nhẫn nhịn nhất thời cũng phát ra âm thanh. Chỉ một lúc sau, cả phòng đều cười ha hả.
“Ha ha ha, nhận một gậy của lão Tôn đi! !”
Trong tiếng cười của mọi người, tiếng chuông vẫn quật cường duy trì âm lượng lớn nhất. Đừng nói là trong phòng thi, sợ là phòng học bên cạnh cũng có thể nghe được tiếng chuông này.
Cả lớp bị bao phủ bởi đủ loại âm thanh, tiếng đàn ác-cooc-đê-ông hoàn toàn biến mất không còn nghe thấy nữa. Thẩm Việt đành để bút xuống, nhìn về phía cô nữ sinh đang đỏ mặt kia.
Nữ sinh kia phát hiện Thẩm Việt đang nhìn mình thì “Xọat” một tiếng, mặt lại càng đỏ hơn. Cô ấy luống cuống đứng đấy, tựa như hoàn toàn không biết nên làm thế nào mới tốt.
“Trong ngăn kéo, điện thoại bị kẹt ở vị trí bên cạnh tay phải của cô.” Thẩm Việt nói với cô ấy.
Nữ sinh kia nghi hoặc vươn tay sờ soạng một lúc, sau đó dùng lực kéo một cái, điện thoại liền xuất hiện trong tay cô ấy. Cô ấy vội vàng ấn nút trả lời.
“Nè, Chu Lệ, tớ thi xong rồi, cậu ra chưa đó?” Tiếng chuông to như vậy, thì tất nhiên tiếng cuộc gọi cũng to hơn điện thoại thông thường. Chẳng qua lần này chưa đến mức cả phòng đều nghe được, chỉ có những bàn ở xung quanh gần đó mới nghe thấy.
Nữ sinh kia lặng lẽ liếc nhìn Thẩm Việt, thấp giọng nói: “Tớ vẫn đang thi, lớp 9, cậu qua đây chờ tớ đi.”
“Được, đúng rồi, bên này có trà sữa, cậu có uống không?”
“Không. . . Ực, trà sữa hả, vậy tớ cũng uống.” Chu Lệ hơi do dự, nhưng vẫn không chống được sự cám dỗ của trà sữa, bèn nhỏ giọng nói.
“Được, vậy tớ cũng mang cho Hạ Chi một phần trà sữa đậu đỏ luôn.”
Khó khăn lắm mới cúp điện thoại được, Chu Lệ nhanh chóng để điện thoại sang một bên, im lặng ngồi ngoan ngoãn một lúc. Lát sau cô ấy lại lén lút quay đầu, liếc trộm Thẩm Việt.
Thật ra cô ấy đã vẽ xong từ lâu, lấy tốc độ nhanh nhất có thể để giải quyết, vì phải chừa thời gian nhìn lén Thẩm Việt.
Không ngờ một cái nhìn này, thế mà cô ấy lại phát hiện Thẩm Việt cũng ngừng bút.
Lại nhìn bức tranh trên bàn của anh, hình như chưa vẽ xong mà?
Không phải bị tiếng nhạc chuông của cô ấy ngắt ngang mạch suy nghĩ, ảnh hưởng đến đại thần vẽ tranh rồi đấy chứ?
Nghĩ đến đây, Chu Lệ lập tức cảm thấy lo lắng bất an. Thấy Thẩm Việt trầm tư với bức vẽ, trong lòng Chu Lệ còn quýnh hơn cả Thẩm Việt.
“Hết giờ rồi, nộp bài đi!”
Tất cả mọi người lần lượt đứng lên đi nộp bài, Chu Lệ cũng cầm bức vẽ trong tay. Thấy Thẩm Việt đứng dậy, cô ấy mới lề mề đứng lên.
Tận mắt thấy Thẩm Việt nộp lên một tờ bán thành phẩm, Chu Lệ liền thấy tự trách ghê gớm. Lúc nhìn Thẩm Việt ra khỏi phòng thi, Chu Lệ đấu tranh một lúc, vẫn đi theo anh ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng thi, cô ấy liền đụng phải Hàn Dung đang chờ mình ở bên ngoài. Hàn Dung thấy Chu Lệ theo sát Thẩm Việt với vẻ mặt khác thường, thì tay cầm trà sữa, đi đến bên cạnh Chu Lệ rồi nhỏ giọng nói: “Làm sao thế?”
“Tớ muốn đi xin lỗi đại thần.” Chu Lệ nói xong liền kéo Hàn Dung cùng đi về phía trước.
Là nhân vật nổi tiếng của đại học Nam Kinh, mỗi một cử động của Thẩm Việt đương nhiên đều sẽ bị tất cả mọi người chú ý. Chu Lệ và Hàn Dung đi lên như thế, tự nhiên cũng gây nên sự chú ý không nhỏ.
Hàn Dung vội vàng giúp Chu Lệ cản những ánh mắt ném tới từ bốn phía.
Bị hai nữ sinh thình lình ngăn lại, Thẩm Việt cũng dừng bước nhìn các cô ấy.
“Đại thần, thật sự xin lỗi.” Chu Lệ thận trọng đứng đấy, nói với Thẩm Việt, “Không phải em cố ý làm ảnh hưởng đến anh đâu, xin lỗi anh nhiều.”
Thẩm Việt lập tức hiểu ý của Chu Lệ, bèn nói: “Không liên quan đến cô, là tự tôi.”
“Em ngồi cạnh anh, em thấy sau khi anh bị em làm phiền thì không vẽ tiếp. . .” Chu Lệ cúi đầu, đầy áy náy nói.
“Cô có nghe thấy tiếng đàn ác-cooc-đê-ông không?” Thẩm Việt đột nhiên hỏi.
“Dạ?” Chu Lệ nghiêm túc nhớ lại.
Nếu hỏi về âm thanh của nhạc cụ khác, Chu Lệ chắc chắn sẽ nhớ không được. Nhưng vì ngày nào Hạ Chi cũng nghe đàn ác-cooc-đê-ông, kéo theo Chu Lệ cũng bắt đầu nhạy cảm với tiếng nhạc cụ của đàn ác-cooc-đê-ông.
Lúc thi, trong phòng thi có rất nhiều âm thanh, thậm chí có người lén lút chơi game, duy chỉ có tiếng đàn ác-cooc-đê-ông là không nghe thấy.
Chu Lệ lắc đầu: “Không có ạ.”
Thẩm Việt khẽ gật đầu, anh thấy Chu Lệ vẫn tròn mắt nhìn mình, còn Hàn Dung bên cạnh cũng đầy vẻ mất tự nhiên. Đám sinh viên xung quanh đi ngang qua thì liên tiếp ném ánh mắt sang bên này.
Thẩm Việt liền nói: “Nếu cô thật sự cảm thấy có lỗi, thì mời tôi uống một ly trà sữa đi, chúng ta xí xóa.”
Chu Lệ và Hàn Dung liếc mắt nhìn nhau.
Hai người đều vừa mới uống ly trà sữa trong tay, đã cắm ống hút vào, chỉ còn lại ly của Hạ Chi là chưa hề bị động vào.
Dưới ánh mắt của nam thần, Hàn Dung liền đưa trà sữa của Hạ Chi cho Thẩm Việt mà không chút do dự.
“Cảm ơn.” Thẩm Việt nhận lấy, sau khi tạm biệt hai người thì rời đi.
Chu Lệ và Hàn Dung đưa mắt nhìn bóng dáng của Thẩm Việt biến mất ngay trước mắt.
“Thế mà bọn mình lại được mời nam thần uống một ly trà sữa. . .” Hàn Dung lẩm bẩm.
“Đại thần là người tốt đó, bị tớ hại thành như thế mà không hề tức giận với tớ, quý ông lịch lãm!”
“Nhưng mà tớ lỡ nói với Hạ Chi sẽ mang trà sữa về cho cô ấy rồi, làm sao bây giờ?” Hàn Dung nói.
“Đi mua ly nữa?” Chu Lệ nói.
“. . . Ông chủ nói hết đậu đỏ rồi, Hạ Chi chỉ uống trà sữa đậu đỏ thôi. . .” Hàn Dung nhỏ giọng nói.
Chu Lệ nhìn về phía cô ấy, hai người nhìn nhau mấy giây rồi lặng lẽ đi về hướng phòng mình.
Họ có tật giật mình đi đến cửa túc xá, lại lặng lẽ mở cửa túc xá ra.
Tiếng đàn ác-cooc-đê-ông du dương réo rắt truyền ra.
Chu Lệ đẩy cửa, ló đầu vào trong xem thử.
Chỉ thấy ánh nắng ấm áp chiếu vào ký túc xá, một tay Hạ Chi cầm sách, tay kia cầm bút, đang ngồi ở ban công.
Tờ giấy được trải trên cuốn sách, bên cạnh là một chậu cây nho nhỏ.
Hạ Chi vẽ một lát, lại trò chuyện với mầm nhỏ. Ánh nắng chiếu lên mặt cô, nói da trắng như tuyết cũng không quá, lại kết hợp với màu xanh biếc bên cạnh đang đón ánh nắng để sinh trưởng, khiến toàn bộ cảnh này giống như một bức tranh ấm cúng và thoải mái.
“Về rồi à?” Thu lại ba bức đã vẽ xong vào tay, Hạ Chi tắt nhạc trước, sau đó một tay ôm sách, tay kia ôm chậu cây đi vào.
Lúc ký túc xá không có ai, cô thích vừa làm việc vừa nghe nhạc, nhưng có người về cô sẽ tự giác tắt đi.
Hàn Dung và Chu Lệ đi vào với hai tay trống trơn, trơ mắt nhìn Hạ Chi cất kỹ đồ đi.
Ban đầu Hạ Chi không để ý đến cảm xúc của hai cô ấy, lại chợt nghĩ đến hôm nay hai cô nàng đi thi, liền vội vàng xoay người nhìn họ: “Làm gì mà nhìn tớ như thế, hôm nay thi thế nào rồi?”
Hàn Dung đưa mắt nhìn Chu Lệ, không nói gì.
“À ừm. . .” Hạ Chi bị hai người nhìn như thế, nhịn không được nói, “Chỉ là thi giữa kỳ thôi mà, không quan trọng lắm đâu. Ngay cả thi rớt, thì tối đa cũng chỉ bị thêm ít điểm vào kỳ thi cuối kỳ thôi ấy, thế nên thi cuối kỳ mới là quan trọng nhất, thật đó.”
Chu Lệ ra sức gật đầu: “Đúng vậy, thi giữa kỳ đã không còn quan trọng nữa rồi. Giấc mộng của bọn tớ đã thực hiện được hơn nửa, còn có điều gì hạnh phúc hơn nữa chứ. . .”
Hạ Chi: “?”
Chu Lệ nâng tay ôm mặt, híp mắt lộ ra vẻ hạnh phúc: “Cậu biết hôm nay tớ thi với ai không?”
Hạ Chi thấy hai cô ấy hoàn toàn lộ vẻ thất thường, liền nghĩ nghĩ rồi nói khẽ: “Thẩm Việt?”
“Không sai! !”
“A a a tớ ngồi thi bên cạnh nam thần đấy nha a a a! Cậu biết cảm giác ngồi vẽ bên cạnh nam thần là thế nào
không!” “Tuy rằng giáo viên ra đề rất biến thái, mà khoa Mỹ thuật không phải trực tiếp nộp tác phẩm của mình lên chấm điểm làm điểm thi giữa kỳ luôn sao, thế nhưng! Tận mắt thấy Thẩm Việt vẽ tranh, tớ lại đột nhiên có cảm giác mọi sắp xếp của giáo viên đều có thâm ý khác, tất cả, cũng là vì học tập nha!”
“Tốc độ của Thẩm Việt siêu cấp nhanh a a a, tớ mới vẽ xong một tờ thì anh ấy đã vẽ xong ba tờ rồi. . .”
“Tay nam thần tuyệt đẹp, ngay cả bút cũng là cao cấp. Cậu không biết chứ, lúc ấy cả lớp đều lén lút ngắm anh ấy, đến cả giáo viên cũng nhìn anh ấy miết, xem anh ấy vẽ gì!”
Hạ Chi trừng to mắt: “Nam thần vẽ gì?”
“Cái này. . .” Chu Lệ bỗng tạm ngừng.
Biểu cảm trên mặt hai người đều có vẻ xấu hổ, nhưng vẫn nói toàn bộ quá trình nói chuyện với Thẩm Việt một lần.
“Tiếng đàn ác-cooc-đê-ông?” Hạ Chi thấy hơi lạ.
Đàn ác-cooc-đê-ông là nhạc cụ phổ biến của thế hệ trước, thời đại này đã chẳng còn mấy ai biết kéo, càng đừng nói đến nghe nhạc diễn tấu đàn ác-cooc-đê-ông.
Có điều ký túc xá nữ cách khoa Mỹ thuật hơn nửa cái trường, Hạ Chi đương nhiên sẽ không nghĩ đến mình, mà nhướng nhướng mày: “Cho nên trà sữa đậu đỏ của tớ đã được nam thần uống?”
“Hi hi, Hạ Chi, lần sau tớ mua bù một ly cho cậu.” Hàn Dung nói.
“Không muốn, tớ chỉ muốn cái ly Thẩm Việt từng uống qua thôi!” Hạ Chi lắm điều.
“Ồ, giỏi lắm Hạ Chi, nghĩ đẹp lắm!” Chu Lệ nhịn không được liền hét ầm lên, “Các cậu nói xem, Thẩm Việt có thể vì ly trà sữa này mà nảy sinh hứng thú với tớ không nhỉ. Trong tiểu thuyết đều diễn biến như vậy mà, học kém với học giỏi, hi hi hi hi. . .”
“Nhắc nhở thân thiện, trà sữa là tớ cho.” Hàn Dung nói.
“Vậy thì đều có ấn tượng sâu sắc với hai đứa bọn mình, hai bọn mình đều có cơ hội!” Chu Lệ phóng khoáng nói, “Với tình bạn của hai đứa mình, tớ sẵn lòng chia nam thần cho cậu đó!”
“Được được, lần sau lúc gặp được Thẩm Việt, bọn mình cứ như vậy nhé. . .”
Hàn Dung và Chu Lệ nói xong, thì bắt đầu đùa giỡn vạch kế hoạch. Hạ Chi ôm cây ngồi một bên, nghe mà thấy hâm mộ, mãi đến khi ngoài cửa truyền đến tiếng động, là Liễu Na mở cửa đi vào.
“Hai người các cậu đang nói chuyện gì mà hăng say thế?” Vừa vào cửa, Liễu Na lập tức hỏi. Ánh mắt cô ta dừng trên người Chu Lệ.
Sự phấn khích của Chu Lệ vẫn chưa hạ xuống: “Lúc bọn tớ vừa thi xong có gặp Thẩm Việt —— “
“Thật ra cũng chẳng có gì.” Hàn Dung ngắt lời Chu Lệ.
Chu Lệ lập tức ngậm miệng.
Liễu Na cười cười, cũng không quan tâm nữa. Cô ta giơ một cánh tay khác lên trước mặt, trên tay đang cầm cái túi: “Hôm nay quầy chuyên bán mặt nạ đang giảm giá nên tớ mua nhiều lắm, các cậu xài không?”
Nói xong cô ta liền mở cái túi ra, chia hai hộp cho Hạ Chi và Hàn Dung, sau đó lấy một hộp có tác dụng làm trắng da cho Chu Lệ: “Trước đây cậu nói thích mặt nạ này từ lâu, nên lần này tớ tặng cậu.”
Chu Lệ đành phải nhận lấy, còn hơi ngại nói: “Cái này chắc đắt lắm.”
“Không đắt, không đắt đâu mà, tớ mua lúc giảm giá ấy. Bình thường tớ cũng nhận không ít đồ tốt của các cậu, nên bây giờ cậu đừng khách khí với tớ nhé.” Liễu Na nói xong, lại kể vài chuyện lý thú khi dạo phố hôm nay.
Hôm nay cô ta đặc biệt dậy thật sớm để xếp hàng, không ngờ vẫn gặp không ít người tranh mua, nên tới bây giờ mới về.
Vừa trò chuyện một lúc, liền đến giờ cơm trưa. Chu Lệ và Hàn Dung vừa thi xong, Liễu Na lại vừa chiến đấu về, Hạ Chi có lòng muốn mọi người ăn ngon một chút, mới đặc biệt chọn một đống món ngon.
Sau khi ăn trưa xong, Chu Lệ liền muốn đắp mặt nạ trước khi ngủ trưa, vừa hay Liễu Na cũng muốn dưỡng da. Hạ Chi nhìn hai cô ấy một lòng nghiên cứu về dưỡng da, thì quay người leo lên giường, bày bài thi và chậu cây ra, làm chuẩn bị cuối cùng cho cuộc thi vào hai ngày tới.
***
Thẩm Việt mang trà sữa đậu đỏ về ký túc xá, đặt trà sữa trên bàn sách.
Song cửa sổ ngập nắng, bàn đọc sách màu trắng, phản chiếu ánh mặt trời lên ly trà sữa. Anh gác bút chì sang bên cạnh, là một tờ kí hoạ đơn giản.
Một người con gái cột tóc đuôi ngựa đang ngồi xổm trên mặt cỏ, vùi đầu xúc đất.
Thẩm Việt nhìn ly trà sữa đậu đỏ, lẳng lặng suy tư một lúc:
Cạnh sân bóng rổ, lúc đó mặc áo ngắn tay màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa;
Trước cổng chính của khoa Mỹ thuật, lúc nói chuyện với hai nữ sinh kia, hai bàn tay màu trắng mộc mạc đang ôm chậu hoa;
Còn có một câu truyền ra từ chiếc điện thoại trong phòng thi: Vậy tớ cũng mang một ly trà sữa đậu đỏ cho Hạ Chi nữa.
Toàn bộ tin tức đều hội tụ vào một chỗ, ghép thành một người. Giống như trong nhà hàng bên ngoài trường ngày đó, lúc không đủ tiền bị giục trả tiền, mặt đỏ chồng lên nhau.
“Hạ Chi?”
Thẩm Việt nhìn ly trà sữa đậu đỏ, khẽ đọc lên cái tên này.
Nháy mắt sau đó, một đôi tay quen thuộc lại chạm vào thân thể anh lần nữa, đầu ngón tay thuận theo cổ anh hướng xuống dưới.
Cơ thể Thẩm Việt cứng đờ, lưng thẳng tắp, không thể không dừng việc suy nghĩ lại rồi gắng gượng chịu đựng.
Chứng bệnh chết tiệt này. . .