Trong Môn Phái Của Ta Không Có Khả Năng Đều Là Nghiệt Đồ

Chương 24: Hung thú Cùng Kì



Sát vách truyền tới tiếng kêu phóng túng đến nửa đêm mới kết thúc, Hàn Sở Nhượng cũng tự ngược nghe tới nửa đêm.

Thật sự không phải khách điếm này cách âm không tốt, có trách thì Hàn Sở Nhượng chỉ có thể tự trách mình, rõ ràng nhận ra được phòng bên cạnh là Huyền Thiên cùng Lãnh Vô Sương, còn cố ý dùng chút linh lực tăng cường thính giác, nghe rõ bên cạnh đang làm chuyện gì, nhưng vẫn tự chịu tiếp tục nghe, còn muốn tựa vào vách tường nghe, vừa nghe vừa xoa nắn hạ thân đang gắng gượng, nhắm mắt tưởng tượng người kia ở trên giường mở hai chân ra, vừa chịu đựng vừa dâm đãng mời người tiến vào, cùng với trạng thái mê người, theo từng tiếng nghẹn ngào mà gầm lên của Lãnh Vô Sương, dưới thân Hàn Sở Nhượng cứng đến nổi nhảy lên hai lần, đột nhiên phun ra tinh dịch bắn lên vách tường.

Lúc này, sát vách rốt cuộc không còn âm thanh, ánh nến cũng tắt, Hàn Sở Nhượng cẩn thận nghe nửa ngày, thật là không còn chút tiếng vang nào nữa, lúc này mới hồn bay phách lạt nằm xuống giường trừng trần nhà, nghĩ tới mọi thứ mà trong lòng nặng nề.

Hắn từ nhỏ đã cho rằng Lãnh Vô Sương không thích thậm chí còn ghét hắn, bởi vì ký ức cho hắn biết thân phận của mình.

Mang dòng máu nửa người nửa ma, trên đại lục là tồn tại bị bài xích ghét bỏ nhất.

Tam giới không dung chứa, dòng máu dơ bẩn, là loài khác biệt của trời đất.

Cho nen hắn từ nhỏ đã biết mình không giống như sư phụ cùng sư huynh, bọn họ là người tu tiên thuần khiết, dẫn linh lực của trời đất vào cơ thể, mà chính mình, cần đếm oán niệm cùng ác niệm của thiên địa mới có thể tu hành.

Khi đó Lãnh Vô Sương vì đề phòng hắn rơi vào ma đạo, mỗi ngày đều phải tiêu hao thời gian nửa ngày giúp hắn dẫn khí vào cơ thể, lông mày thường xuyên nhíu lại, vẻ mặt căn thẳng, Hàn Sở Nhượng trong lòng biết mình mang dòng máu hỗn tạp, lại thấy Lãnh Vô Sương ở chung với mình, nhìn vẻ mặt mơ hồ bài xích, lại so thái độ của Lãnh Vô Sương đối với Huyền Thiên cùng con chó nhỏ kia, lại thấy bản thân lợi dụng Lãnh Vô Sương chẳng khác gì những người bên ngoài, chán ghét bản thân toàn thân dơ bẩn.

Chỉ là hiện tại nghĩ tới, vẻ mặt Lãnh Vô Sương lúc đó là thống khổ mà không phải ghét bỏ.

Nguyên nhân khúc mắc bên trong, cũng may Hàn Sở Nhượng cũng nghĩ thông.

Người tu hành khi mất đi một phần hồn phách, thân thể mất hồn tồn tại một quãng thời gian dài sẽ đi tìm hồn.

Nếu hồn phách bị mất kia ở xa thì thôi, này thời gian tìm hồn cũng không có gì khác biệt. Nhưng mà khoảng cách rất gần, ý thức người tu hành nhắc nhở chủ nhân thân thể tìm hồn phách trở về, sẽ dẫn tới chấn động linh mạch toàn thân mạnh mẽ. Sau một quãng thời gian dài, biển ý thức chấn động liên tục, mặc dù không tổn thương nhiều tới linh mạch cùng thân thể, nhưng thống khổ đó người thường ít ai mà chịu được.

Mà lúc đó, Lãnh Vô Sương cả ngày lẫn đêm đều đối mặt mình, cách nhau không tới ba bước, dạy hắn làm sao dẫn linh khí trừ tạp niệ, dạy hắn làm sao giúp đỡ người làm việc tốt, dạy hắn chính trực, cứu đời cứu dân.

Y không thích nói nhiều, lúc làm nhiệm vụ bị thương cũng cố chịu, không để ba đồ đệ biết được. Bản thân khi đó hận y oán y, cùng y đối nghịch, y nhiều lắm cũng chỉ trầm mặc, bản thân lại về phòng nằm trên giường phiền não, lại chưa bao giờ nguyện nói nhiều câu với hắn.

Hắn ngây thơ còn tưởng Lãnh Vô Sương chán ghét mình, xem hắn mình nói nhiều.

Hiện tại nghĩ lại, lúc đó bản thân vừa ấu trĩ vừa ngu xuẩn.

Hàn Sở Nhượng nhớ lại từng chuyện một ở Linh Vân, hắn vừa nhớ vừa hối hận, trong lòng chốc chốc như có gì đâm vào, vừa đau vừa xót vừa hối hận, hận không thể lập tức vọt tới sát vách quỳ xuống xin lỗi Lãnh Vô Sương, cầu y tha thứ, để y tát mình vài bạt tai.

Vào đêm, thôn trấn náo nhiệt cỡ nào cũng cần phải nghỉ ngơi, lúc này, thôn trấn giàu có và đông đúc dưới ánh trăng màn bạc phủ xuống đầy yên tĩnh cùng an bình.

Bên trong khách điếm ma chủ vẫn còn nằm trong hối hận, phủ đệ xa hoa bên cạnh cũng bắt đầu có động tĩnh khác thường.

Trong phủ chủ nhân cùng nha hoàn sai vặt đều ngủ say, bên trong rừng cây cạnh ao hồ có những động nhỏ được người tạo ra, có hai tia sáng như ẩn hiện trong bóng tối, tiếng thở dốc ‘hồng hộc’ của thú hoang kinh động tới chim nhỏ trên cây, nó định vỗ cánh bay đi, nhưng quái thú đầy mùi tanh trên người dùng cái đuôi làm rơi xuống, ngay sau đó một bóng đen lớn che trên đỉnh đầu, chưa kịp giãy dựa, đã bị một cước đạp nát nét, máu tươi tung tóe, lục phũ ngũ tạng đều chia rời.

Cây cỏ cọ qua tạo ra tiếng xào xạt, quái thú mắt âm u, miệng ‘hồng hộc’ tiếp tục thở dốc, mở lớn miệng làm hiện ra hàm răng sắc bén, lông mao cứng rắn toàn thân dựng thẳng lên, phần lưng trơ xương dựng thẳng.

Nó từng bước đi tới nơi có người ở trong phòng, con chó săn ngủ ở ngoài nhận ra nguy hiểm to lớn, đột nhiên mở mắt đứng thẳng người, ngước đầu cao giọng gào thét.

Không đợi chủ nhân nhà này từ trong giấc mộng tỉnh dậy, tiếng gào thét của chó săn bỗng trở thành tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi, sau đó lại im bặt đi, rốt cuộc không còn hơi thở.

“Lão gia, bên ngoài hình như có tiếng gì đó? Ta mới vừa nghe A Tài kêu.”

Tiền lão nằm trên giường ngồi dậy, run rẩy đốt nến lên nhìn về phía thê tử sau lưng nói: “Chờ tí, ta đốt đèn ra xem một chút, bà ngủ trước đi.”

Thê tử trong đầu vẫn còn bất an mơ hồ không rõ, cũng chui ra khỏi chăn mặc thêm xiêm y.

“Ta cùng ông ra ngoài xem xem.”

Tiền lão xua tay nói: “Cũng không tới vài bước, người bà không tốt, ban đêm trời lạnh, nếu lại chịu thêm phong hàn…” Lời ông còn chưa kịp nói xong, chỉ nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng va chạm điếc tai, xen lẫn tiếng nữ nhân hoảng sợ kêu thét.

“A a a a!!! Cứu… Cứu mạng a! Lão gia phu nhân! Có yêu quái!”

Lãnh Vô Sương ở ngoài phủ đã sớm làm phép, trong đầu sau khi nhận được động tĩnh, lập tức mở mắt lên.

“Sư phụ không ngủ thêm một chút?” Huyền Thiên nửa tỉnh nửa mê ôm eo Lãnh Vô Sương, giọng nói bất mãn.

Lãnh Vô Sương lo lắng đẩy cánh tay Huyền Thiên ra.

“Bên kia có động tĩnh, ta muốn nhanh chóng qua đó.”

Huyền Thiên trợn mắt, nhanh chóng trấn tỉnh, hắn vội vàng mặc áo vào, cầm kiếm lên tay.

“Ta ban ngày nói gì sư phụ đều quên mất? Ta cùng ngươi đi qua.”

Lãnh Vô Sương há miệng, cũng không nói gì, xoay người vội vàng tiến ra khách điếm, Huyền Thiên đuổi theo phía sau, hai người một trước một sau theo sát nhau bay vào trạch viện.

Còn chưa đi vào, lọt vào tai là từng tiếng kêu thảm thiết cùng rít gào, chen lẫn tiếng sủa inh ỏi cùng tiếng nhai nuốt.

Hai người lập tức rút kiếm ra phòng ngự trước ngực, che ở giữa Cùng Kì cùng người phàm đang hoảng loạn.

“Ta dẫn Cùng Kì rời đi, ngươi trước đem những người kia tới nơi an toàn.”

Huyền Thiên khẽ cắn răng.

“Để ta dẫn, sư phụ ngươi dẫn bọn họ đi trước đi.”

Lòng bàn tay Lãnh Vô Sương chợt lóe kim quang, bùa chú bay về Cùng Kì, nghe Huyền Thiên nói sắc mặt lạnh xuống, giọng nói cũng nặng thêm.

“Tu vi của ngươi không chống đỡ nổi hai, ba lần đánh của súc sinh này, chờ phí lời, ngươi trước dẫn bọn họ rời đi, sau đó trở về đây.”

Huyền Thiên nhìn chằm chằm gò má Lãnh Vô Sương một hồi, trán căng lại, sắc mặt khó coi, trong lòng sôi trào hận ý cùng oán khí.

Hắn hận chính mình tu vi nông cạn, tu hành chỉ một trăm năm không thể bảo vệ được người trong lòng. Oán Lãnh Vô Sương nói không giữ lời, rõ ràng đáp ứng hắn sẽ không một mình mạo hiểm, bây giờ lại muốn để mình lại đi đối đầu với hung thú này.

Chung quanh kêu rên, trên đất đầy cánh tay bị cắn xuống, đem ban đêm yên tĩnh nhuộm đẫm âm u khiến người sợ hãi, càng thêm khủng bố. Hung thú Cùng Kì tạm thời ở chỗ cũ lên tiếng rống giận, tiếng kêu như muốn phá vỡ chân trời, khiến người khác toàn thân không tự chủ run lên.

Huyền Thiên biết bùa này không giữ được nó được bao lâu, kéo thêm thời gian chỉ có làm liên lụy Lãnh Vô Sương, những người phàm phía sau cũng không sống nổi, cuối cùng xoay người mang theo những người còn may mắn sống sót rút tới nơi an toàn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv