Tất cả những hoạt động của Trương Mạn Đường, Trương Dạng đều nắm rõ như trong lòng bàn tay, ví như lúc trước cậu tới quán bar tìm gặp người tên Zacky kia hắn đương nhiên biết, hay là hiện tại giữa đường có một phó tổng Doãn Kính Đào nào đó nhảy ra cũng không thể tránh được ánh mắt của hắn.
Đừng tưởng Trương Dạng luôn tỏ vẻ thờ ơ không quan tâm, thực chất trong lòng hắn luôn có ham muốn chiếm hữu đối phương mãnh liệt. Có thể Trương Mạn Đường đi tới Tô Châu quay phim vài tháng nhưng sợi dây xích vô hình của Trương Dạng kia vẫn có thể chòng được lên cổ cậu, tùy ý hắn kéo về bất cứ lúc nào.
Tài liệu liên quan đến Doãn Kính Đào rất nhanh được gửi tới máy tính của Trương Dạng, một file lý lịch chi tiết từ xuất thân bối cảnh cho đến những hoạt động gần đây đều có đủ cả.
Doãn Kính Đào 27 tuổi, là nhị thiếu của Doãn gia chuyên kinh doanh đồ gia dụng khá nổi tiếng ở Tô Châu. Người này rất thích chơi bời, hiện tại đang có mối quan hệ với Hạ Tử Mạch.
Trương Dạng chỉ nhìn lướt qua cũng có thể hiểu được một số chuyện, hắn lấy điện thoại nhắn một tin nhắn đến cho Tịnh Kỳ. Tịnh Kỳ ở đầu bên này nhận được một đoạn tin nhắn vô cùng ngắn gọn nhưng cũng tự cảm thấy rùng mình.
"Trông chừng cún con của tôi cho thật tốt."
Tịnh Kỳ là người của Trình thị, cô đương nhiên biết được mối quan hệ của Trương Dạng với sếp tổng nhà mình là như thế nào, vị tiểu tổ tông mang tên Trương Mạn Đường kia luôn là quả bom nổ hẹn giờ đối với cô, cũng may Trương Mạn Đường khá là dễ ở chung nếu không cô cho dù có ba đầu sáu tay cũng không thể chịu được những cái áp lực này.
"Tiểu Đường, cậu quen người kia hả?"
Tịnh Kỳ sớm đã được Trương Dạng đánh tiếng từ trước, cả một phim trường đột nhiên xuất hiện người ngoài, mà người đàn ông mặc trên mình chiếc áo khoác phao đắt tiền kia lại luôn để ý Trương Mạn Đường, có lẽ Trương Dạng là đang muốn nhắc đến người này với cô.
"Không quen, lúc em đi thay đồ có gặp anh ta, anh ta đưa cho em danh thiếp này."
Trương Mạn Đường đưa danh thiếp của Doãn Kính Đào cho Tịnh Kỳ xem. Tịnh Kỳ nhìn thấy đối phương cũng không phải là nhân vật tầm thường, bọn họ còn phải ở nơi này quay phim một thời gian, nếu tránh được thì cũng không nên đắc tội làm gì.
"Ừ, thì ra là Doãn phó tổng nhưng mà người này đang quen với Hạ Tử Mạch đó, cậu có biết chưa?"
Lúc Trương Mạn Đường ở trong phòng thay đồ cũng đoán ra được giữa Doãn Kính Đào và Hạ Tử Mạch có mối quan hệ rồi.
"Em biết."
Tịnh Kỳ nhỏ giọng.
"Cậu tốt nhất tránh được bao xa thì phải tránh, đừng để xảy ra chuyện gì, chúng ta còn phải ở trên đất bọn họ nhờ vả đấy."
Trương Mạn Đường ngoan ngoãn gật đầu.
"Em biết rồi."
Một nhân viên trong đoàn đột nhiên mang theo một hộp bánh ngọt đi tới chỗ Trương Mạn Đường.
"Tiểu Đường, đồ của cậu."
Trương Mạn Đường khẽ mỉm cười, có lẽ là đồ của Trương Dạng mang tới, người đàn ông này dạo gần đây rất thích mua đồ ăn cho cậu, chỉ có điều vẫn duy trì thói quen thường ngày, cuối tuần mới gọi một cuộc điện thoại để nói chuyện mà thôi.
Trương Mạn Đường đang trong giờ nghỉ ngơi đợi đến lượt quay, cậu chụp một bức ảnh có hình hộp bánh gửi cho Trương Dạng báo cáo, đây là thói quen của cậu mỗi khi nhận được quà của hắn.
"Bánh ngọt rất ngon, cảm ơn anh."
Trương Dạng mở tin nhắn lên nhìn, hắn im lặng một hồi lâu, trầm mặc một lúc mới hiếm thấy nhắn lại cho Trương Mạn Đường một tin thế này.
"Ăn nhiều đồ ngọt sẽ không tốt, tuần trước gọi thấy em béo lên, tôi không thích."
Trương Mạn Đường giật mình, vội vã để bánh ngọt lại vào trong hộp, nhanh chóng mở camera máy ảnh lên xem thử mặt mình có thật sự là béo lên hay không. Cậu ủ rũ, Trương Dạng nói cậu béo lên thì đúng là béo lên thật, sau này không nên ăn quá nhiều nữa.
Doãn Kính Đào ở bên này thấy Trương Mạn Đường anh bánh mình tặng vui vẻ như vậy lại gọi điện cho tiệm bánh nọ nói rằng ngày mai lại đưa tới tiếp.
Buổi quay phim ngày hôm ấy kết thúc vào lúc 11 giờ đêm, Trương Mạn Đường định ra xe của mình về khách sạn thì lại có một chiếc xe khác đỗ ở trước mặt mình, cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, bên trong là gương mặt lưu manh của Doãn Kính Đào.
"Tiện đường đi qua, tôi đưa em về."
Trương Mạn Đường đứng bên cạnh Tịnh Kỳ, dáng vẻ bình tĩnh mà từ chối.
"Không phiền Doãn phó tổng, xe của tôi đang đến rồi."
Doãn Kính Đào mở cửa xuống xe, đi về phía Trương Mạn Đường cười nói.
"Em chê xe của tôi sao? Tôi cố tình đến để đón em về đó."
Lời trước Doãn Kính Đào nói rằng tiện đường đi qua, lời sau lại nói cố tình đến để đón Trương Mạn Đường, Tịnh Kỳ là người tinh ý, nhanh chóng hiểu được chuyện nếu bây giờ Trương Mạn Đường không lên xe thì không nể mặt hắn. Tịnh Kỳ kín đáo đẩy tay của cậu nói.
"Tiểu Đường, em nhìn xem Doãn phó tổng đã có lòng như vậy, chúng ta cũng không thể không nể mặt đúng không. Vậy thì phiền Doãn phó tổng đưa chúng tôi về khách sạn đi."
Doãn Kính Đào nhìn về phía Tịnh Kỳ nói.
"Tôi đến để đón em ấy."
Tình Kỳ ngừng cười, Trương Mạn Đường nhíu mày, đang định lên tiếng nói thì đã có một tiếng cười cắt ngang của Doãn Kính Đào.
"Nhưng mà cô đi cùng em ấy đương nhiên là không vấn đề gì."
Thế là Trương Mạn Đường và Tịnh Kỳ đành phải lên xe của Doãn Kính Đào. Chiếc xe này giống như chiếc xe của Trương Dạng lần đó khi đến đón cậu, lúc đó cậu vẫn còn là người của Tây Hải, còn tưởng rằng hắn đã quên mất cậu. Trương Mạn Đường chợt nhớ ra, hình như Trương Dạng chưa bao giờ đến phim trường đón mình cả, không biết những tình nhân khác có như vậy hay không.
"Tiểu Đường, phòng khách sạn em đang ở có mấy người?" Doãn Kính Đào vừa lái xe vừa hỏi.
Trương Mạn Đường thành thật trả lời.
"Tôi ở một mình."
Doãn Kính Đào nhân lúc dừng xe đợi đèn đỏ quay lại phía sau nhìn Trương Mạn Đường cười ha ha.
"Vậy đêm nay cho tôi ngủ nhờ một đêm có được không?"
Trương Mạn Đường nhíu mày, cảm thấy vô cùng không vui. Tịnh Kỳ ngồi ở bên cạnh thấy thế cũng đành lên tiếng giải vậy.
"Phòng của Tiểu Đường là phòng đơn nên giường cũng nhỏ, Doãn phó tổng cần gì phải tự làm khó mình, chi bằng lát nữa tôi nói khách sạn sắp xếp cho Doãn phó tổng một phòng VIP."
Đèn giao thông chuyển xanh, Doãn Kính Đào quay về phía trước.
"Cũng được, vậy phiền cô sắp xếp cho tôi một phòng ở bên cạnh phòng của Tiểu Đường đi."
Tịnh Kỳ mỉm cười.
"Phòng bên cạnh Tiểu Đường là sắp xếp cho Trương tổng mất rồi, Trương tổng vài ngày nữa sẽ tới thăm Tiểu Đường, vậy sắp xếp cho Doãn phó tổng một phòng bên trên có được không?"
Trương Mạn Đường nhìn thấy ánh mắt của Doãn Kính Đào đang nhìn mình qua gương chiếu hậu, cậu nhanh chóng chuyển tầm nhìn về hướng khác, cuối cùng Doãn Kính Đào nhàn nhạt đáp một câu thế này.
"Vây làm phiền cô."
Doãn Kính Đào cố tình đi đường lòng vòng, lái xe cũng chậm, phải mất 30 phút mới có thể về đến khách sạn, lúc xuống xe đi vào khách sạn hắn cũng đi theo phía sau Trương Mạn Đường, Trương Mạn Đường cảm thấy phiền phức quyết định dừng bước quay lại phía sau nhàn nhạt nói.
"Cảm ơn Doãn phó tổng đã có lòng đưa chúng tôi về, sau này ngài không nên như vậy nữa. Hôm nay cũng muộn rồi, ngài đi đường cẩn thận."
Doãn Kính Đào rất thích vẻ kiêu ngạo này của Trương Mạn Đường, hơn nữa gương mặt cùng dáng người của cậu cũng thuộc vào hàng cực phẩm từ trước đến nay, chẳng trách Trương Dạng trước nay luôn đổi tình nhân rất nhanh lại ở bên cạnh người này lâu như thế.
"Được rồi, tôi không làm phiền em nữa nhưng mà tôi còn có điều muốn hỏi."
Trương Mạn Đường gật đầu.
"Ngài có điều gì thì cứ hỏi."
Doãn Kính Đào mỉm cười.
"Bánh ngọt hôm nay tôi mua, em ăn có ngon hay không?"
Trương Mạn Đường vừa nghe thấy thế thì mở lớn hai mắt, bánh ngọt? Ngày hôm nay sao? Thứ đó là do Doãn Kính Đào mua đến?.
"Tôi thấy em ăn rất vui vẻ, nếu như thích thì ngày mai tôi sẽ lại nói người mang đến nữa."
Trương Mạn Đường cảm thấy thật bất an, sáng nay cậu còn gửi hình chụp mấy chiếc bánh đó cho Trương Dạng, không biết là hắn có tức giận hay không nữa.
"Không cần đâu Doãn tổng, tôi không thích ăn đồ ngọt."
Doãn Kính Đào khoanh tay trước ngực không nói gì, cũng không có ý định rời đi. Trương Mạn Đường đành phải lên tiếng đuổi khách.
"Vậy tôi lên phòng trước, Doãn phó tổng đi đường cẩn thận."
Trương Mạn Đường cùng Tịnh Kỳ vào trong thang máy, vừa rồi Tịnh Kỳ có nói với Doãn Kính Đào rằng phòng bên cạnh cậu là chuẩn bị cho Trương Dạng, vài ngày nữa hắn sẽ đến thăm cậu.
"Chị Tịnh Kỳ, vài ngày nữa Trương tổng thật sự sẽ đến sao?"
Tịnh Kỳ lắc đầu.
"Chị chỉ nói vậy cho tên họ Doãn kia biết khó mà rút lui thôi chứ Trương tổng sao có thể đến được chứ."
Trương Mạn Đường à một tiếng, trong lòng cũng bắt đầu thất vọng trùng xuống.
Sáng sớm ngày hôm sau, trên mạng xã hội lại xảy ra biến cố lớn, một loạt hình ảnh từ phim trường đến khách sạn được cư dân mạng bàn tán vô cùng nhiệt tình. Trong hình là Trương Mạn Đường cùng trợ lý đang đứng nói chuyện với một người đàn ông ở trước phim trường, sau đó hai người lên xe của người đàn ông kia đi về khách sạn. Một loạt những giả định bắt đầu được mọi người vẽ ra.
[Ô Khắc Lạp Tư]: Chẳng trách Trương Mạn Đường chỉ là một diễn viên phụ lại có thể nổi tiếng nhanh đến như vậy, còn được đóng phim của đạo diễn gạo cội, thì ra là có kim chủ sau đài.
[Chớp Nhoáng]: Quản lý đưa diễn viên đi tìm kim chủ, sau đó thì vào khách sạn, sự việc tiếp sau đó là gì không cần tôi phải nói cũng biết rồi đó.
[Hoa Đỏ Nắng Vàng]: Bây giờ người trong vòng giải trí đều thế, làm gì có ai đi lên bằng thực lực đâu chứ, nếu đợi thực lực thì cũng hết thanh xuân rồi.
[Mơ Màng Nhặt Được Bảo Vật]: Hình tượng Đường ca của những người nào đó sụp đổ rồi. Đường ca của các vị là người vì tiền mà không cần liêm sỉ.
[Tuyết Lạc]: Hôm nay ai ở phim trường thấy dáng đi của Trương Mạn Đường rất khác hay không, để ý mà xem trên cổ của anh ta còn có vết tím.
[Xuân Phong Lạc Lối]: Người kia là phó tổng giám đốc của Doãn thị chuyên kinh doanh mặt hàng gia dụng rất nổi tiếng ở Tô Châu nha. Nghe nói người này là một tay chơi khá chịu chi, Trương Mạn Đường phải vội quyến rũ anh ta ngay.