Một câu nói của Trương Dạng đã đủ làm cho trái tim của Trương Mạn Đường xao xuyến loạn nhịp, hai từ "và em" kia của hắn giống như một mũi gây mê đâm thẳng vào tận tâm can của cậu, hại cậu u mê mất cả nửa ngày không nói ra được bất cứ lời nào, điện thoại sớm đã bị đối phương ở đầu bên kia cúp máy nhưng cậu vẫn ngây ngốc mà đặt điện thoại ở bên tai để nghe.
"Nói chuyện với kim chủ của cậu sao?"
Một giọng nói không mấy dễ chịu vang lên ở phía sau lưng của Trương Mạn Đường, cậu quay người lại nhìn thì phát hiện ra người lên tiếng là Hạ Tử Mạch. Hạ Tử Mạch mặc một bộ trang phục cổ trang màu nâu đậm có phần hơi rách rưới, đây là tạo hình của Tân Tử ở trong phim, Chung Sở Phi cũng từng khen ngợi Hạ Tử Mạch sinh ra là để làm Tân Tử.
Trương Mạn Đường không có ý định trả lời câu hỏi của Hạ Tử Mạch, dù sao khi nói chuyện thì cậu ta cũng không gọi tên cậu, có thể miễn cưỡng cho rằng đối phương không phải đang nói chuyện cùng mình.
Trong suy nghĩ của Hạ Tử Mạch thì Trương Mạn Đường lúc này đang cố tình coi thường mình, có lẽ Trương Mạn Đường đang ra vẻ rằng bây giờ cậu ta đang quen với Trương Dạng cho nên không coi mình là cái gì. Hạ Tử Mạch vốn là người háo thắng, không chịu nhường nhịn bất cứ điều gì lại cố tình muốn nâng giọng gọi Trương Mạn Đường lại.
"Đừng tưởng quen được Trương tổng thì có thể nắm giữ được trái tim của ngài ấy, nếu không phải lần đó tôi đến Thành Đô quay phim gần bốn tháng thì cậu cũng không có cơ hội thay thế chỗ của tôi đâu."
Trương Mạn Đường tuy dừng bước lại lắng nghe nhưng không có câu nói nào đáp lại, mà căn bản cậu cũng không biết nên đáp lại Hạ Tử Mạch cái gì nữa, chỉ là cậu theo thói quen thường ngày khi có người nhắc đến Trương Dạng thì sẽ ở lại mà chăm chú lắng nghe mà thôi.
"Trương tổng là người thế nào cậu có biết hay không? Ngài ấy luôn muốn được chú ý, nếu như cậu không ở bên cạnh ngài ấy thì ngài ấy cũng không có ý định nhớ thương cậu mà sẽ tìm người khác thế chỗ cậu ngay, giống như ngài ấy đã dùng cậu thế chỗ của tôi vậy."
Trương Mạn Đường tin tưởng Trương Dạng, chẳng phải hắn đã nói với cậu rồi hay sao, trên đời này ngoài Trương Tu và cậu ra thì chẳng ai ảnh hưởng được đến hắn cả, huống chi mối quan hệ giữa cậu và hắn cũng đã được cải thiện rất nhiều. Trương Dạng thích người nghe lời, tin tưởng hắn vô điều kiện, hắn thích một cún con ngoan ngoãn chứ không phải một người đa nghi luôn muốn chất vấn hắn, cậu sẽ không vì tác động của người ngoài mà dao động, cậu muốn giữ gìn chăm sóc mối quan hệ này của hai người.
Trương Mạn Đường rời đi, bỏ lại Hạ Tử Mạch ở một bên tức giận đến muốn hét lớn. Trong thời gian Hạ Tử Mạch và Trương Dạng quen nhau, tuy Trương Dạng đã giúp cậu có nhiều phúc lợi nhưng hắn lại là người không thích phô trương công khai mối quan hệ, cậu biết đứa bé xuất hiện trong mấy trang tin tức gần đây cùng Trương Mạn Đường là con trai của Trương Dạng, Trương Dạng vốn rất bảo hộ đứa bé này, cậu chỉ thấy nó một lần thông qua điện thoại của hắn, khi hắn nói chuyện với con trai mà thôi, thế mà Trương Dạng lại để cho Trương Mạn Đường ở bên cạnh đứa bé đó như thế. Còn có chuyện ngày hôm nay đưa đồ ăn sáng đến cho đoàn làm phim, ai tinh ý một chút có thể nghe ra được người hào phóng chi tiền như vậy là Trương Dạng, công khai phô trương như vậy há chẳng phải là muốn nói Trương Mạn Đường và hắn đang quen nhau hay sao.
Trương Mạn Đường vào hóa trang, trang phục của cậu luôn là một thân áo dài màu trắng ngập tràn khí chất của một công tử thế gia nho nhã, bởi vì để tăng độ phiêu dật khi quay phim cho nên chất liệu của bộ trang phục này được làm từ voan và lụa mỏng manh vô cùng, đối với thời tiết lạnh giá như hiện tại thì có dán lên rất nhiều miếng dán giữ nhiệt cũng không ăn thua.
Trương Mạn Đường mặc trang phục xong, nhân viên hóa trang đang ngồi đội tóc giả cho cậu, Tịnh Kỳ từ bên ngoài đi vào mang cho cậu một túi đồ.
"Cái này là Trương tổng tặng cho cậu, nói rằng mỗi ngày cậu phải dùng ít nhất hai hũ."
Trương Mạn Đường bất ngờ, lại là quà của Trương Dạng nữa, người đàn ông này khiến cho cậu có cảm giác hắn rất quan tâm đến cậu. Trương Mạn Đường mở túi ra nhìn phát hiện là một hộp nước yến màu vàng vô cùng sang trọng và đắt tiền, cậu ngượng ngùng khẽ mỉm cười nhìn về phía Tịnh Kỳ nói.
"Hay là chị cũng uống một hũ đi."
Tịnh Kỳ lắc đầu.
"Vừa rồi người giao hàng đưa đến, nói yến này rất đắt tiền hơn nữa chỉ dành cho nam giới thôi, nữ giới không thể uống.".
—
Lại nói đến Nhậm Tử Sâm, sau khi bị Trương Dạng bắt gặp làm chuyện đó với Trương Đạo thì luôn tìm cách gặp mặt hắn để giải thích, cậu biết Trương Mạn Đường đã đi quay phim một thời gian, đây chính là thời gian thuận lợi nhất cho cậu để tranh thủ tình cảm.
"Trương tổng, có người muốn gặp ngài."
Trương Dạng nhận được một cuộc gọi từ thư ký thông báo có người muốn gặp hắn.
"Là ai?"
Nữ thư ký trả lời.
"Là ngài Nhậm, ngài ấy nói là người quen lâu năm của ngài."
Trương Dạng trầm mặc, thời gian này Nhậm Tử Sâm luôn tìm cách gặp hắn, nếu không phải là tại nhà riêng thì cũng là công ty, dù sao hắn cũng không có gì phải hổ thẹn, không cần thiết phải tránh mặt người này.
"Nói cậu ta lên phòng gặp tôi."
Nhậm Tử Sâm ở bên dưới hồi hộp chờ đợi, mãi cho đến khi thư ký nói rằng cậu có thể lên gặp hắn thì cậu vô cùng vui sướng, vội vã chỉnh lại quần áo trên người đi theo thư ký vào thang máy.
Thời điểm hai người quen nhau, Trương Dạng vẫn còn là sinh viên chưa phải là một tổng tài như bây giờ cho nên cậu chưa từng đến nơi này. Khi thang máy càng ngày càng lên cao, Nhậm Tử Sâm cũng cảm thấy áp lực dồn nén, sự hồi hộp trong lòng xen lẫn với trái tim đập mạnh không có cách nào không chế được.
Nữ thư ký gõ cửa căn phòng duy nhất trên tầng.
"Trương tổng, ngài Nhậm đã đến rồi."
Một giọng nam từ tính lạnh nhạt nhưng gập tràn sự quyến rũ của đàn ông thủ đô đáp lại.
"Cho cậu ta vào đi."
Nữ thư ký mở cửa phòng, Nhậm Tử Sâm hít một hơi thật sâu, chậm rãi bước vào trong căn phòng ngập tràn mùi vị nam tính của Trương Dạng.
Người nọ mặc một chiếc áo sơ mi trắng ngồi ở vị trí ghế đơn của tổng giám đốc, ánh mắt nhàn nhạt nhìn thẳng về phía cậu. Trương Dạng giống như một kiệt tác mà tạo hóa chú tâm kiến tạo, gương mặt nam tính của hắn có đường nét kiêu ngạo xen lẫn chút lưu manh, dáng người cao lớn săn chắc, hắn của bây giờ có nhiều hơn vài phần thành thục trường thành so với nam sinh Trương Dạng năm đó.
"Muốn tìm tôi?"
Nhậm Tử Sâm bị câu hỏi lạnh nhạt kia kéo trở về thực tại, cậu hơi luống cuống khi đứng trước người đàn ông vừa thân quen vừa xa lạ này.
"Trương Dạng, em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh."
Trương Dạng nhếch môi cười lạnh.
"Chuyện gì?"
Nhậm Tử Sâm cũng không biết nên phải nói từ đâu, phải giải thích thế nào để cho Trương Dạng quay trở về bên mình vì thái độ của hắn bây giờ rất xa cách cậu.
"Trương Dạng, xin lỗi... chuyện năm đó là do em sai."
Trương Dạng dùng một ngón tay gọi Nhậm Tử Sâm tới.
"Đến đây."
Nhậm Tử Sâm thấy Trương Dạng gọi mình thì tràn đầy hy vọng bước tới, năm đó Trương Dạng yêu cậu rất sâu đậm, tuy rằng đã cách xa nhiều năm nhưng tình cảm cũng không thể phôi pha hết được.
"Cậu nên xin lỗi tôi thành ý một chút."
Nhậm Tử Sâm nghe được lời nói kia của Trương Dạng thì tiến gần về phía hắn, muốn cùng hắn tiếp xúc thân mật, một nụ hôn sau nhiều năm xa cách cũng có thể nhóm lên ngọn lửa dục vọng của cả hai, nhưng khi cậu vừa định cúi đầu thì Trương Dạng lại nói thế này.
"Chẳng phải nên quỳ xuống để tỏ rõ thành ý hay sao?"
Nhậm Tử Sâm chợt khựng lại, Trương Dạng ở trong tâm trí cậu là người vô cùng dịu dàng, hơn nữa cũng rất cưng chiều cậu, còn nhớ năm đó cậu vì nấu ăn mà chảy máu ở đầu ngón tay, hắn đã không cho cậu xuống bếp suốt ba tháng, bây giờ hắn lại nói muốn cậu quỳ xuống để xin lỗi.
"Quỳ xuống sao? Trương Dạng..."
Ánh mắt của Trương Dạng giống như bị phủ một đám mây đen u ám, Nhậm Tử Sâm nhìn thấy mà hoảng hốt bàng hoàng, trong nhất thời đứng im tại chỗ.
"Sao nào? Người như cậu quá thanh cao hay sao?"
Nhậm Tử Sâm bị lời nói kia của Trương Dạng làm cho có cảm giác đau nhói nơi trái tim, có lẽ cậu đã để lại trong lòng hắn một sự tổn thương sâu sắc cho nên hắn mới muốn gây khó dễ cho cậu một chút. Có khi khi cậu đã quỳ xuống dưới chân hắn, người đàn ông này cũng sẽ không nỡ để cho cậu quỳ lâu được. Đây là lần đầu tiên Nhậm Tử Sâm quỳ gối trước một người, cảm giác không mấy tốt đẹp, ngay cả gương mặt cũng hiện lên rất rõ sự không tình nguyện.
Trương Dạng nhìn xuống phía Nhậm tử Sâm, hắn lười biếng dùng mũi giày da bóng loáng của mình nâng cằm của cậu. Nhậm Tử Sâm bị hành động này của hắn làm cho hoảng hốt, vội vã đẩy chân hắn ra lùi lại.
"Trương Dạng..."
Trương Dạng nhếch môi, hỏi một cậu.
"Ngại giày tôi bẩn?"
Nhậm Tử Sâm thấy được sắc mặt của Trương Dạng không tốt, cậu cố gắng chịu đựng sự tủi nhục này, dáng vẻ đáng thương mong muốn hắn đau lòng thay mình.
"Trương Dạng, không phải... em đến đây để xin lỗi anh, anh cho dù có trừng phạt em như thế nào em cũng sẽ không tức giận."
Trương Dạng khẽ cúi người, gương mặt của hắn càng ngày càng tới gần cậu, đầu ngón tay của hắn cũng nâng cằm của cậu lên. Nhậm Tử Sâm cảm nhận được mùi vị nam tính bao trùm, hai mắt nhắm lại đón nhận sự thân thuộc này.