Thời điểm Trương Mạn Đường tỉnh lại, vị trí nằm bên cạnh sớm đã không còn độ ấm nữa. Nhớ lại tối hôm qua, một đoạn ký ức trào dâng như sóng biển ập tới, quấn lấy tâm trí của cậu, khiến cho cậu vừa kích thích lại vừa xấu hổ.
Cả Trương Dạng và cậu đều không chịu được sự dằn vặt của đối phương, ở trên giường bệnh làm ra chuyện ấy, chỉ cách một tấm rèm trắng mỏng manh với giường của Trương Tu. Sự kích thích lo sợ đó làm cho Trương Mạn Đường càng sinh ra loại khoái cảm khó nói, trong cơn mơ màng của tình dục cậu còn nghe loáng thoáng được giọng nói trầm khàn xen lẫn tia trêu chọc của Trương Dạng:
"Thì ra Tiểu Đường Tử thích kiểu này"
A, nghĩ đến câu nói đó của Trương Dạng, thật đúng là làm cho cậu cảm thấy xấu hổ không thôi, cậu sao lại có thể thích kiểu kích thích biến thái như vậy chứ... nhưng đúng là cậu thích thật.
Trương Mạn Đường u sầu, cảm thấy con người mình càng ngày càng đen tối rồi, mà sự biến thái này là do một phần tính cách con người cậu bị ẩn sâu sau đó bị Trương Dạng moi ra, hay là do Trương Dạng đã huấn luyện mà thành đây.
Có tiếng gõ cửa ở bên ngoài, có lẽ là bác sĩ đến kiểm tra, Trương Mạn Đường không chậm trễ, nhanh chóng bước xuống giường, đi ra mở cửa.
Người ở bên ngoài không phải bác sĩ, đối phương mặc một chiếc quần jeans cùng áo len cardigan khoác ngoài, là loại trang phục bình thường không phải đồng phục của bệnh viện, mà gương mặt này hình như cũng rất quen...
"Xin chào, tôi đến thăm Trương Tu"
Đây là lần đầu tiên Trương Mạn Đường nhìn tình đầu của Trương Dạng ở khoảng cách gần như vậy, cậu thanh niên này đúng là rất đẹp, ngũ quan trên gương mặt mềm mại nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn, ở tại bên cánh mũi còn có một nốt ruồi đen rất nhỏ nhưng lại vô cùng thu hút người đối diện.
Trương Mạn Đường nghiêng người, để cho người kia bước vào. Cậu ta mang theo một giỏ hoa quả đi đến giường bệnh của Trương Tu, quan sát Trương Tu một lượt rồi mới nói:
"Nhóc con vẫn còn ngủ sao? Tôi có thể nói chuyện với cậu một chút được không?"
Trương Mạn Đường là kiểu người không thích tranh giành hơn thua, một người tính cách như vậy nhất định sẽ không thể tồn tại được trong giới giải trí, ngay cả khi có thực lực mà không có người chống lưng.
Nếu như người đứng trước mặt Trương Mạn Đường bây giờ là một nghệ sĩ nào đó có tranh chấp trong công việc muốn nói chuyện, thì cậu hẳn là sẽ từ chối gặp mặt nếu như bên cạnh không có quản lý, nhưng lần này sự tranh chấp kia lại là Trương Dạng, mối tình đầu của hắn muốn nói chuyện cùng cậu, mà thái độ của cậu ta cũng rất bình tĩnh, không tỏ ra hận ý gì cho nên Trương Mạn Đường cũng đồng ý.
Hai người đứng ở trước cửa phòng bệnh của Trương Tu im lặng quan sát đối phương, có lẽ ai cũng cần nhìn nhau thật kỹ để đánh giá một lượt, muốn nhìn xem đối phương rốt cuộc có những đặc điểm gì mà Trương Dạng từng thích, đang thích.
"Tôi là Nhậm Tử Sâm, Trương Dạng hẳn có nói gì đó với cậu về tôi rồi"
Trương Mạn Đường im lặng, ngoài thông tin cậu ta là mối tình đầu thì hình như là Trương Dạng chưa hề nói gì với cậu cả:
"Anh ấy nói, anh là người quen cũ"
Trương Mạn Đường lựa chọn từ ngữ khác so với Trương Dạng, dù sao mối tình đầu là ba từ mà cậu không muốn nhắc đến nhiều.
Nhậm Tử Sâm khẽ mỉm cười, khi cười lên đúng là rất đẹp chỉ có điều nụ cười đó hơi giả tạo, chính là kiểu một diễn viên lâu năm khi gặp được người hâm mộ trong sự kiện, trước ống kính của phóng viên phải làm ra dáng vẻ thật thân thiện.
"Vậy hả, nhưng hình như cậu cũng đoán ra được tôi là ai rồi đúng không?"
Trương Mạn Đường im lặng không nói, quả nhiên người kia đến không mang theo ý tốt.
Nhậm Tử Sâm lại nói tiếp:
"Tôi có nghe nói cậu và Trương Dạng là mối quan hệ kim chủ và diễn viên. Một kim chủ bề thế như Trương Dạng, hẳn là cho cậu rất nhiều tài nguyên rồi"
Trương Mạn Đường vẫn im lặng, thời điểm khi chưa nổi tiếng, Trương Mạn Đường giỏi nhất là nhẫn nhịn im lặng, cho dù các nghệ sĩ khác có nói như thế nào cậu đi chăng nữa thì cậu cũng không tỏ thái độ tức giận, cậu nhận ra được từ đó về sau bọn họ không còn hứng thú mà mỉa mai cậu nữa.
Nhậm Tử Sâm đối với thái độ im lặng không biểu hiện cảm xúc gì kia của Trương Mạn Đường lại càng cảm thấy tức giận, mỗi lời nói ra càng như muốn động chạm mạnh hơn đến cậu:
"Phải rồi, nghe nói cậu đang ở nhờ nhà của Trương Dạng?"
Ở nhờ sao? Hình như đúng là như vậy thật, chỉ có điều là Trương Dạng đón cậu về nhà hắn, còn chưa có ý định tiễn cậu đi, hơn nữa căn phòng trên tầng 6 kia, cũng là do hắn nói người sắp xếp, mang về tất cả đồ đạc tại phòng cũ của cậu thì phải.
"Ừ, anh ấy cho tôi ở nhờ tại đó"
Cuối cùng Trương Mạn Đường cũng chịu lên tiếng, Nhậm Tử Sâm giống như nhận ra chuyện gì đó càng muốn chọc ngoáy sâu hơn vào vấn đề kia:
"Có tính tiền không? Hay là..."
Nhậm Tử Sâm cố tình thả dài câu nói phía sau, Trương Mạn Đường chậm rãi đáp lại:
"Không tính tiền, anh ấy có nhiều tiền như vậy, sẽ không tính một chút tiền lẻ đó với tôi"
Nhậm Tử Sâm à một tiếng, gương mặt mang theo biểu cảm giống như sáng tỏ mọi việc:
"Phải rồi, kim chủ và diễn viên cần cái khác cơ"
Trương Mạn Đường thở nhẹ một hơi:
"Hôm nay anh đến đây là có chuyện gì nữa không?"
Nhậm Tử Sâm cười ha ha:
"Tôi muốn đánh giá lại tình cảm của Trương Dạng một chút, nhưng mà đã đánh giá được rồi"
Trương Mạn Đường gật đầu, cậu cũng không muốn tiếp tục đôi co nữa, mấy lời cậu trả lời lại Nhậm Tử Sâm đều là sự thật. Cậu chỉ nói những gì cậu biết, còn tình cảm của Trương Dạng cậu không đánh giá được, không thể nào đề cập đến vấn đề này:
"Như vậy tôi vào trong trước"
Trương Mạn Đường vừa đẩy cửa bước vào, Nhậm Tử Sâm theo đó cũng chen vào bên trong, hơn nữa còn cố tình đẩy cậu qua một bên để đi vào. Trương Mạn Đường nhíu mày, đang định lên tiếng nói thì điện thoại của cậu có tin nhắn, trên màn hình của chiếc điện thoại Lamborghini chỉ hiển thị vỏn vẹn một dòng ngắn gọn:
"10 phút nữa xe đến"
Tối hôm qua Trương Dạng cũng đã nói rồi, Trương Tu sẽ được bác sĩ chăm sóc và theo dõi tại nhà. Trương Mạn Đường nhìn Nhậm Tử Sâm đang ở bên giường bệnh của Trương Tu thì khẽ thở dài, cậu bước đến hỏi:
"Anh còn chuyện gì sao?"
Nhậm Tử Sâm đáp:
"Tôi đến để thăm con trai của Trương Dạng, nhóc con chưa tỉnh dậy cho nên tôi muốn ngồi đợi"
Trương Mạn Đường chậm rãi đáp lời:
"Bây giờ Tiểu Tu sẽ xuất viện"
Nói rồi Trương Mạn Đường im lặng quan sát Nhậm Tử Sâm một chút, không thấy người này có ý định đứng dậy thì bước tới khẽ lay Trương Tu tỉnh lại.
"Tiểu Tu, Tiểu Tu..."
Trương Tu nhíu mày, gương mặt trẻ con non nớt hơi có phần tái nhợt, Trương Mạn Đường nhìn thấy thế lại có phần áy náy, lần sau cậu nhất định sẽ lưu ý vấn đề ăn uống của Trương Tu một chút, cũng sẽ lên mạng đọc một vài kiến thức cơ bản liên quan đến trẻ con, chứ như ngày hôm qua cũng thật sự đã dọa cậu muốn ngất một phen rồi.
Trương Tu vừa mở mắt thì thấy có hai người xuất hiện, một người là Trương Mạn Đường, một người lại là chú lạ mặt mà nhóc con không quen biết. Người kia mỉm cười, vẫy tay chào hỏi:
"Xin chào Tiểu Tu"
Trương Tu nhíu mày, nhóc con chưa ngủ đủ giấc cho nên có chút cáu kỉnh khó hầu hạ, lại cộng thêm vết thương dưới bụng còn đau cho nên mếu máo muốn tìm Trương Mạn Đường làm lũng dỗ dành:
"Chú Mạn Đường"
Vừa rồi Trương Mạn Đường bị Nhậm Tử Sâm cố tình xô đẩy để đứng trước mặt Trương Tu, cậu cũng lười không muốn đôi co với cậu ta, nhanh chóng đi tới ngồi bên cạnh Trương Tu. Nhóc con nhỏ bé dụi đầu vào lồng ngực cậu, giọng nói còn mang theo tia gắt ngủ:
"Chú Mạn Đường, con muốn ba ba"
Trương Mạn Đường vỗ vỗ lưng của Trương Tu dỗ dành:
"À, ba ba đi làm rồi, chú đưa cháu về nhà nhé"
Trương Tu mếu máo không chịu rời khỏi lồng ngực của Trương Mạn Đường, dường như là nhóc con này bị ánh sáng làm chói mắt cho nên không ngủ được, vì thế mới làm ra hành động kia:
"Chú Mạn Đường, cháu đau bụng"
Trương Mạn Đường hơi lo lắng một chút, cậu nhìn Nhậm Tử Sâm ở đối diện đang đứng thì lên tiếng nói:
"Phiền anh gọi bác sĩ đến đây được không?"
Nhậm Tử Sâm nhìn một màn trước mắt rất khó chịu, nhưng cũng không còn cách nào khác đành phải xoay người đi tìm bác sĩ. Trương Mạn Đường ở trong phòng nhẹ giọng dỗ dành:
"Đừng lo, chú nói bác sĩ xem cho cháu, sau đó chúng ta sẽ về nhà nhé"
Trương Tu dùng giọng mũi nũng nịu muốn tìm Trương Dạng:
"Ba ba..."
Trương Mạn Đường không còn cách nào khác đành phải nói:
"Ba ba nói tối nay sẽ về sớm với Tiểu Tu, chú ở cùng cháu có được không?"
Trương Tu vẫn cọ cọ vào lồng ngực của Trương Mạn Đường, nhóc con này chẳng biết từ lúc nào đã leo đến trên đùi cậu, hình như rất thích cọ người thì phải:
"Cháu đói"
Trương Mạn Đường à một tiếng, thì ra là đói rồi. Cậu vỗ vỗ lưng của Trương Tu:
"Vậy để chú mặc quần áo cho cháu, chúng ta về nhà rồi ăn có được không?"
Trương Tu vẫn còn gắt ngủ nhưng cũng chịu ngoan ngoãn ngồi ở trên giường để Trương Mạn Đường thay quần áo cho mình. Trương Mạn Đường không dám mạnh tay, cả một quá trình đều cẩn thận nhẹ nhàng, chỉ sợ chạm vào đâu đósẽ khiến nhóc con bị đau.
Thay quần áo xong xuôi, Nhậm Tử Sâm cuối cùng cũng dẫn theo bác sĩ quay lại, bác sĩ làm một vài kiểm tra cho Trương Tu cũng phải khó khăn bởi vì biết đây chính là tiểu thiếu gia nhà giàu cho nên không dám để xảy ra sơ xuất gì, có điều tiểu thiếu gia này đúng thật rất khó hầu hạ, chân tay loạn soạn ngăn cản ống kiểm tra của ông.
"Chú Mạn Đường"
Trương Tu bị chọc tức, mếu máo khóc oa oa gọi Trương Mạn Đường, Trương Mạn Đường khó xử, từ trước đến nay cậu cũng chưa từng thấy qua bộ dạng này của nhóc con, chỉ còn biết hướng bác sĩ xin lỗi:
"Xin lỗi, Tiểu Tu vẫn còn buồn ngủ, cho nên mới như thế"
Trương Tu tìm kiếm cánh tay của Trương Mạn Đường thì lúc này Nhậm Tử Sâm lại nhanh hơn một bước đi đến trước mặt của Trương Tu, cúi người xoa đầu nhóc con:
"Nếu không thì không cần kiểm tra, để cho Tiểu Tu của chúng ta ngủ đi"
Trương Tu có chứng gắt ngủ rất nặng, hơn nữa bây giờ còn bị khó chịu vùng bụng. Cho dù nhóc con này vốn rất ngoan nhưng một tiểu thiếu gia được chiều chuộng từ nhỏ như vậy cũng sẽ rất khó hầu hạ, mà bây giờ đối diện lại có một người lạ mặt xoa xoa đầu mình, khiến cho nhóc con không thấy thoải mái, lập tức gạt tay Nhậm Tử Sâm ra mà cáu gắt:
"Cháu muốn ba ba, muốn ba ba..."
Trương Mạn Đường thấy Trương Tu khóc lớn như thế, sợ ảnh hướng đến vết thương mới làm phẫu thuật ngày hôm qua thì cũng không còn cách nào khác đành lấy điện thoại ra để gọi cho Trương Dạng:
"Được được, vậy để chú gọi ba ba cho cháu"
Điện thoại rất nhanh được kết nối tới Trương Dạng, Trương Dạng ở bên này chuẩn bị tham gia cuộc họp, vừa nhìn thấy người gọi tới là Trương Mạn Đường thì dừng lại, nói mọi người vào phòng họp trước, hắn đứng ở bên ngoài chậm rãi nhấn vào nút tiếp nhận cuộc gọi.
"Có chuyện gì sao?"
Trương Mạn Đường hơi gấp gáp:
"Trương Dạng, Tiểu Tu tỉnh dậy chỉ muốn tìm anh..."
Trương Dạng không cần phải nghe hết lời nói của Trương Mạn Đường đã ừ một tiếng, nhàn nhạt đáp lại:
"Ừ, để tôi nói chuyện với Tiểu Tu đi"
Trương Mạn Đường ngoan ngoãn nghe lời vâng một tiếng rồi đưa điện thoại cho Trương Tu. Trương Dạng đúng là người tài giỏi mọi mặt, chẳng biết hắn đã nói gì với Trương Tu mà sau khi Trương Tu vừa cầm vào điện thoại đã lập tức ngừng khóc, im lặng ngồi nghe Trương Dạng nói, dáng vé kia giống như một đứa nhỏ làm sai biết lỗi, rất là ăn năn.
Trương Dạng không nói quá lâu, Trương Tu vâng vâng vài tiếng rồi nhìn Trương Mạn Đường với ánh mắt cầu cứu, cậu cũng không hiểu nổi tại sao nhóc con lại nhìn mình với ánh mắt này, không biết Trương Dạng ở bên kia có nói xấu gì cậu hay không đây.
"Chú Mạn Đường, ba ba muốn nói chuyện với chú"
Trương Mạn Đường giật mình, cậu hơi lo lắng, cảm giác như đang nói chuyện với phụ huynh sau khi gây ra lỗi lầm vậy. Đến khi áp điện thoại lên tai rồi, giọng nói vẫn còn hơi run rẩy:
"Trương Dạng..."
Trương Dạng ừ một tiếng:
"Tôi đã nói chuyện với Tiểu Tu rồi, em đưa nó về nhà giúp tôi"
Trương Mạn Đường nhẹ giọng:
"Vâng"
Trương Dạng hỏi cậu:
"Còn có vấn đề gì nữa hay không?"
Trương Mạn Đường quay qua nhìn Trương Tu, vô tình nhìn thấy Nhậm Tử Sâm đang giúp nhóc con thu dọn đồ đạc, có lẽ cậu ta sẽ muốn cùng đi đến nhà của Trương Dạng. Nhưng mà căn nhà kia đúng là như Nhậm Tử Sâm từng nói với cậu, cậu chẳng qua là chỉ ở nhờ mà thôi, không có quyền quyết định gì cả, huống chi nói gì thì nói thì Nhậm Tử Sâm cũng có quen biết với Trương Dạng.
"Còn có, cậu ấy cũng đang ở đây... có thể sẽ muốn đến nhà chơi"
Trương Dạng biết rồi vẫn còn hỏi:
"Ai?"
Trương Mạn Đường do dự một chút mới đáp:
"Là... Nhậm Tử Sâm"
Trương Dạng nghe được Trương Mạn Đường đã biết tên của Nhậm Tử Sâm, cũng đoán ra được hai người bọn họ đã nói chuyện rồi. Hắn lạnh giọng hỏi:
"Bạn của em?"
Trương Mạn Đường ngơ ngác, chẳng phải là bạn của Trương Dạng hay sao, người này sao có thể là bạn của cậu được chứ:
"Hả? Không phải..."
Trương Dạng lạnh giọng:
"Tôi cũng không có liên quan gì đến cậu ta"
Trương Mạn Đường à một tiếng, trong lòng nhảy nhót vui vẻ, một câu không liên quan gì giống như là đã phủi sạch quan hệ với người cũ, mà điều này làm cho cậu vô cùng thoải mái và an tâm:
"À, như vậy... em sẽ từ chối nếu như cậu ấy muốn đến nhà..."
Trương Dạng im lặng, Trương Mạn Đường lại lo lắng, sợ rằng mình nói sai điều gì đó, hơi hơi gấp gáp gọi một tiếng:
"Trương Dạng, không được sao?"
Trương Dạng trầm giọng:
"Ừ, buổi tối tôi sẽ về nhà ăn cơm"
Trương Mạn Đường thở phào một hơi, may mắn cậu không nói sai điều gì cả:
"Vậy em sẽ nói quản gia chuẩn bị vài món anh thích ăn"
Trương Dạng đáp lại:
"Cà ri gà, tôi thích ăn cay một chút"
Trương Mạn Đường nghiêm túc lắng nghe:
"Được, em sẽ nói lại với quản gia"
Trương Dạng nhàn nhạt hỏi:
"Em không biết nấu món đó hả?"
Trương Mạn Đường vẫn còn chưa hiểu ý của Trương Dạng, hắn ở bên này bồi thêm một câu:
"Tôi muốn ăn thử món em làm, muốn xem xét em một chút"
Trương Mạn Đường giật mình, Trương Dạng muốn ăn món ăn cậu làm hay sao. Cảm giác lo lắng tột độ, tuy rằng cậu biết nấu ăn nhưng mấy món ăn mà cậu ăn ở nhà Trương Dạng thời gian này quả thật rất ngon, giống như là đầu bếp chuyên nghiệp làm ra vậy, mà tay nghề nấu nướng của cậu vẫn chưa đạt đến trình độ đó được. Vế sau Trương Dạng còn nói muốn xem xét cậu, rốt cuộc là muốn xem xét cái gì đây? Có phải ý nói muốn cậu ở nhà hắn lâu như vậy nên làm một chút việc nhà đi, hay là muốn xem xem mấy món ăn cậu nấu ra có thể đảm bảo không ảnh hưởng đến dạ dày của Trương Tu. A, điều này thật sự khiến cho cậu chẳng khác gì một bạn nhỏ chưa học bài nghe thầy giáo nói rằng sẽ kiểm tra bài tập vậy.
"À, cà ri gà sao, ăn cay một chút... em nhớ rồi, em tự mình làm"
Trương Mạn Đường nghe được bên kia đầu dây điện thoại có tiếng cười khẽ, vô cùng nhỏ, khiến cho cậu cũng nghi ngờ chính bản thân mình có phải là cậu đã nghe thấy Trương Dạng cười hay không:
"Ngoan, được rồi, tôi phải làm việc".