Trong Mắt Có Kịch

Chương 72: Nỗi khổ riêng



Hình ảnh đầu tiên mà Trương Mạn Đường mở mắt ra chính là gương mặt hoàn mỹ như tạc tượng của Trương Dạng đang ở khoảng cách rất gần mình, hơn nữa hắn còn đang nhìn cậu rất chăm chú, giống như là đã nhìn từ rất lâu rồi khiến cho cậu cũng phải ngượng ngùng đôi chút:

"Trương Dạng, anh dậy sớm như vậy sao?"

Trương Dạng vẫn chống tay nằm ở bên cạnh Trương Mạn Đường, ánh mắt kia mang theo ý cười, trêu chọc đáp lại:

"Tôi không ngủ được"

Trương Mạn Đường hả một tiếng:

"Không ngủ được sao?"

Trương Dạng ừ nhẹ, ánh mắt đột nhiên nhìn xuống dưới, theo đó cậu mới phát hiện thì ra cậu đang ôm lấy cánh tay của Trương Dạng rất chặt, thế cho nên cậu mới nhanh chóng buông tay:

"À... xin lỗi, em không cố ý"

Trương Dạng bất ngờ nắm lấy eo của Trương Mạn Đường kéo gần về phía mình, hơi thở nam tính luẩn quẩn nơi đầu mũi. Buổi sáng chính là thời điểm rất khó khống chế dục vọng, cậu cảm nhận được phía dưới của đối phương đang nóng lên, cự vật thô to chạm đến bắp đùi trần chụi của cậu:

"Tiểu Tu đã lên phòng của tôi hai lần, nó hỏi chú Mạn Đường sao mà mãi không chịu tỉnh"

Trương Mạn Đường hả một tiếng, Trương Dạng cười tà ác:

"Tôi nói rằng chú Mạn Đường của nó làm việc quá sức rồi, cho nên phải để nghỉ ngơi. Vẻ mặt lúc rời đi của Tiểu Tu rất là hờn dỗi, buổi tối em hẳn lại phải tốn công dỗ dành nó rồi"

Trương Mạn Đường lúc này mới nhớ ra, ngày hôm qua cậu đã hứa đưa Trương Tu đi học. Khoan đã, Trương Tu đi học thì chẳng phải Trương Dạng cũng đi làm hay sao? Tại sao bây giờ hắn vẫn còn ở chỗ này, hơn nữa còn cởi trần nằm ở bên cạnh cậu, người đàn ông này từ trước đến nay cũng chưa nghỉ làm một buổi nào cơ mà:

"Anh không đến công ty sao?"

Trương Dạng vốn dĩ đã định đến công ty rồi, nhưng mà người này tối hôm qua lại phát sốt, cứ ôm chặt lấy cánh tay của hắn, cả người nóng bừng bừng như lửa, khiến cho hắn không nỡ bỏ mặc vật nhỏ này.

"Buổi chiều sẽ đến, thức dậy thôi, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong rồi"

Trương Mạn Đường thấy Trương Dạng bước xuống giường, hắn chỉ mặc trên người một chiếc quần lụa dài màu lam nhạt, thân trên để trần, nhìn ra được cơ bắp cuồn cuộn ở phần hai bả vai sau lưng. Dáng người của hắn thật hoàn mỹ, thật là có sức hút, khiến cho Trương Mạn Đường nhìn muốn chảy nước miếng luôn.

Trương Dạng bất ngờ xoay người lại nhìn Trương Mạn Đường, Trương Mạn Đường xấu hổ hoảng hốt, vội cúi đầu nhìn xuống để trốn tránh ánh mắt kia. Sau đó cậu mới phát hiện ra trên người mình cũng mặc một chiếc áo pijama màu sắc tương tự với chiếc quần mà Trương Dạng đang mặc, hơn nữa kích thước này không đúng cho lắm, rất rộng so với cậu, bởi vì phần tay áo và vai rất dài.

Ừm... hình như chiếc áo này vốn dĩ là cùng một cặp với chiếc quần của Trương Dạng đang mặc đúng không, cậu nhăn mũi hít hít một chút, giống như một con cún nhỏ đang đánh hơi, mà hình ảnh này lại vừa hay rơi vào trong đáy mắt của Trương Dạng:

"Áo của tôi, cùng một bộ với chiếc quần này"

Trương Mạn Đường ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt mang theo ý cười lưu manh của Trương Dạng thì xấu hổ:

"À... thì ra là vậy"

Trương Dạng đứng ở bên cạnh cửa sổ sát đất, sau cơn mưa tối hôm qua, bầu trời vẫn chưa trong sáng trở lại, nhưng ánh sáng từ bên ngoài chiếu lên bóng dáng của người đàn ông cao lớn kia lại khiến cho Trương Mạn Đường có cảm giác, Trương Dạng tại sao cứ sáng bừng đến chói mắt như vậy chứ.

"Tiểu Đường Tử, lại đây"

Trương Mạn Đường nghe thấy Trương Dạng gọi mình thì không nghĩ nhiều mà nhanh chóng bước xuống giường, ngay cả dép lê đi trong nhà cũng quên mang theo, đến khi đi tới trước mặt của Trương Dạng rồi thì thấy người đàn ông kia cúi đầu nhíu mày nhìn cậu. Trương Mạn Đường cũng theo đó cúi đầu nhìn xuống, một đôi chân dài trắng trẻo có vài vết đỏ do dấu hôn để lại, áo lụa bóng màu lam nhạt chỉ có thể che được đến bắp đùi cậu, lại nhìn sang phía trước có một người mặc chiếc quần đồng dạng, trong lòng tránh không được có tia nhảy nhót vui vẻ.

"Em không nên đi chân trần"

Trương Mạn Đường nghe thấy giọng nói nghiêm túc kia thì giật mình:

"À... vậy để em quay trở vào"

Trương Dạng lùi lại một bước, để đôi dép của mình ở phía trước:

"Được rồi, mang dép của tôi đi"

Trương Mạn Đường nhìn chằm chằm đôi dép size lớn kia một hồi, cảm nhận được trên đỉnh đầu mình có một đôi mắt đang quan sát gắt gao, ngẩng đầu lên quả nhiên là thấy được đôi con ngươi sắc bén kia đang nhìn chằm chằm cậu, khiến cho cậu không dám nhiều lời nữa mà làm theo ý hắn.

Đôi dép này thật lớn, còn mang theo độ ấm của Trương Dạng, chiếc áo ở trên người cậu cũng là áo của hắn, mà phía sau lưng cậu lúc này cũng là vòng tay cả hắn. Thời điểm này cậu cảm nhận được rất rõ ràng sự tồn tại của Trương Dạng, rất là ngọt ngào, ngọt ngào đến mức khiến cho cậu rơi vào trầm mê mất rồi.

"Phía dưới sân"

Trương Dạng đột nhiên nói thế, Trương Mạn Đường cũng không hiểu, hướng mắt nhìn xuống bên dưới, phát hiện ra có một cậu thanh niên cả người ướt sũng đang đứng ở trước cổng. Dáng vẻ kia rất đáng thương, giống như một chú chim nhỏ bị lật tổ sau cơn mưa, hình như sắp sửa chịu không nổi nữa rồi. Có phải đó là người đêm hôm qua đã gọi điện đến cho Trương Dạng hay không? Có phải là người đã nói rằng không gặp Trương Dạng thì sẽ không về?

Trương Dạng ở phía sau ôm lấy eo của Trương Mạn Đường, cằm của hắn đặt trên vai cậu, giọng nói nam tính trầm khàn phát ra bên tai của cậu:

"Tiểu Đường Tử, tình địch của em đến rồi đó"

Tuy rằng Trương Mạn Đường không nhìn rõ được gương mặt của người bên dưới, nhưng xem dáng vẻ phía xa xa kia có lẽ cũng là một người có gương mặt rất đẹp, đương nhiên là phải đẹp rồi bởi vì Trương Dạng đẹp như vậy cơ mà.

"Hỏi tôi đi, hỏi tôi về cậu ta, tôi sẽ nói cho em biết mọi thứ"

Trương Mạn Đường hơi bất ngờ, quãng thời gian cậu ở cùng Trương Dạng, cậu phát hiện ra hắn không thích bị người khác dò hỏi, tìm hiểu sâu vào cuộc sống riêng tư của hắn, cho nên khi ở bên cạnh hắn cậu chưa từng tò mò hỏi những điều đó. Bây giờ Trương Dạng lại muốn cậu hỏi hắn, người đàn ông này đúng thật là khó hiểu mà... nhưng mà sự khó hiểu khác thường này là do cậu thanh niên phía dưới mang lại, hay là do cậu mà thành đây, cậu thật muốn ảo tưởng là vì cậu nên mới thế.

"Trương Dạng, người đó là ai vậy?"

Trương Dạng đáp:

"Người đầu tiên tôi quen"

Người đầu tiên hắn quen sao? Mối tình đầu? Là mối tình đầu sâu đậm? Sẽ là người khác biệt với tất cả mọi người sau này của hắn hay sao? Trái tim trong lồng ngực của Trương Mạn Đường lại bắt đầu đau nhói, cậu rất là lo lắng mối quan hệ của hai người sẽ không tiến triển tốt đẹp nữa:

"Anh... thích cậu ấy sao?"

Trương Dạng hỏi lại cậu:

"Có người nào không thích mà quen sao?"

Trương Mạn Đường cúi đầu im lặng, Trương Dạng vẫn ôm lấy cậu từ phía sau. Cậu rất muốn quay lại phía sau nhìn hắn, muốn xác nhận được trong ánh mắt kia của hắn là đang nhìn cậu hay nhìn người đứng bên dưới, muốn xác nhận xem tâm trạng hiện tại của hắn như nào. Nhưng mà cậu lại không có đủ dũng khí, sợ rằng bản thân phát hiện ra trong đôi mắt thâm sâu kia của hắn chứa hình bóng của người khác mà không phải cậu, hoặc là biết rằng cho dù cậu có nhìn thì cũng không thể đoán ra được ý nghĩ hiện tại của người đàn ông khó nắm bắt này.

"Trương Dạng... anh thích em không?"

Trương Dạng đáp:

"Thích!"

Trương Mạn Đường lại im lặng, nhớ đến câu nói vừa rồi của Trương Dạng, có người nào không thích mà quen sao... cậu hỏi này của cậu hình như hơi thừa thãi rồi.

Cậu thanh niên kia biết nhà của Trương Dạng, có lẽ trước đây cũng từng đến nơi này, có lẽ đã từng được mặc áo của hắn, từng được cảm nhận sự ấm áp của vòng tay hắn, cũng có lẽ đã từng được đứng ngay tại vị trí hiện tại mà nhìn xuống dưới:

"Trương Dạng... người kia đã đi đâu vậy?"

Trương Dạng đáp:

"Đi nước ngoài, không nhớ bao nhiêu năm rồi, đã không còn liên lạc kể từ ngày đó"

Trương Mạn Đường lại hỏi:

"Cậu ấy về rồi, có vẻ như rất muốn gặp anh để giải thích chuyện gì đó... anh có muốn gặp hay không?"

Trương Dạng thản nhiên đáp:

"Rất muốn gặp, càng muốn nghe xem cậu ta sẽ giải thích cái gì"

Trương Mạn Đường giật mình, trái tim trong lồng ngực cậu giống như bị chính bàn tay đang ôm lấy eo cậu kia bóp nghẹt. Cậu cắn cắn môi, nhìn về phía người đang đứng ở bên dưới kia, hình như đối phương sắp chịu không nổi rồi, có một chút lảo đảo chuếnh choáng ngã khụy xuống.

Trương Mạn Đường lấy hết can đảm xoay người ôm lấy eo của Trương Dạng, sống mũi của cậu hơi cay cay, cả gương mặt vùi vào lồng ngực hắn:

"Trương Dạng"

Trương Dạng vuốt nhẹ mái tóc cậu, đầu ngón tay thon dài của hắn luồn vào bên trong từng lọn tóc ngắn đen hỗn loạn kia:

"Ừ..."

Trương Mạn Đường ôm thật chặt Trương Dạng, rất sợ hắn sẽ đẩy cậu ra, giọng nói của cậu ấm ách run rẩy hỏi hắn:

"Nếu như anh phát hiện ra cậu ta có nỗi khổ riêng cho nên mới rời đi, đến lúc đó..."

Trương Dạng đưa tay xuống, nâng lấy cằm của Trương Mạn Đường, cả gương mặt nhỏ nhắn vì vùi vào lồng ngực hắn bị thiếu dưỡng khí mà đỏ ửng cả lên, đôi mắt ướt át giống như một con cún nhỏ cầu xin chủ nhân đừng bỏ rơi mình, đôi môi căng mọng bị cắn đến sưng lên:

"Tiểu Đường Tử, tôi thích người toàn tâm toàn ý nghe lời tôi, không tồn tại ba chữ nỗi khổ riêng, em hiểu không?"

Trương Mạn Đường gấp gáp gật đầu:

"Hiểu!"

Trương Dạng vuốt ve bên má của Trương Mạn Đường, khẽ thở dài nói một câu:

"Cún con vẫn chưa hiểu đâu".

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv