Chuyến bay đáp xuống thành phố lúc 5 giờ sáng, tinh thần của Trương Mạn Đường có phần uể oải. Tịnh Kỳ đi ở bên cạnh Trương Mạn Đường, liếc mắt nhìn qua thấy cần cổ của cậu có dấu vết khả nghi, vội vàng kéo tay cậu lại nhắc nhở:
"Tiểu Đường, cổ của cậu..."
Trương Mạn Đường cảm thấy cả người mệt mỏi, hai chân mỏi nhừ chỉ muốn ngồi ở một chỗ, mỗi bước chân đều chẳng khác gì mang theo một cục chì phía sau:
"Hả?"
Trương Mạn Đường theo hướng chỉ tay của Tịnh Kỳ sờ lên cẩn cổ của mình, đầu ngón tay cậu có thể cảm nhận được dấu vết hoan ái ngày hôm qua, gương mặt thoáng ửng đó, hình ảnh đáng xấu hổ trong đêm một lần nữa xuất hiện trong đại não của cậu.
Cậu bị Trương Dạng đè ở dưới thân tùy ý thao lộng, mỗi lần nhấp nhô kia là một lần đi sâu tới tận trong cơ thể cậu. Trong từng nhịp hô hấp hỗn loạn, dưới ánh đèn vàng lờ mờ của căn phòng khách sạn, mùi hương tình dục ngập tràn trong không khí, một giọng nói đàn ông trầm khàn quyến rũ, mang theo ngữ khí bá đạo, thấp giọng nói ở bên tai cậu.
"Cún con, tôi không thích em trò chuyện với người đàn ông khác"
Trương Dạng chỉ nói duy nhất một câu đó, không, phải nói đúng hơn là hắn chỉ cảnh cáo cậu như vậy, nhưng lời cảnh cáo bá đạo kia của hắn, lại khiến cho một người luôn có cảm giác muốn bị ngược đãi là cậu kia cảm thấy vô cùng thích thú. Có đôi lúc Trương Mạn Đường cũng tự cảm thấy con người mình thật là kỳ quái, tại vì sao luôn có ham muốn bị Trương Dạng hành hạ như vậy.
"Tiểu Đường, cậu sao vậy?" Tịnh Kỳ thấy Trương Mạn Đường đột nhiên thất thần thì ở bên cạnh khẽ lay cậu.
Trương Mạn Đường giật mình, vội vã thoát ra khỏi những hình ảnh trần trụi đêm hôm qua, gương mặt thoáng hiện lên một vệt ửng hồng, vội vã kéo cao cổ áo lên một chút.
"Hả, em không sao"
Tịnh Kỳ làm sao mà không biết được chuyện tối hôm qua, sau khi kết thúc buổi quảng bá cho Thanh Xuân Tươi Đẹp, Trương Mạn Đường ngay cả dành một chút thời gian giao lưu với người hâm mộ cũng không có đã lập tức lên xe rời đi. Mà cho đến tận ba giờ sáng hôm nay, trước khi lên máy bay hai mươi phút, Trương Mạn Đường mang theo dáng đi xiêu vẹo, gương mặt mệt mỏi, bờ môi sưng mọng, trên cần cổ có dấu vết đỏ vô cùng khả nghi bước xuống chiếc xe màu đen sang trọng. Tuy rằng Tịnh Kỳ không nhìn thấy người trong xe là ai, nhưng nhìn mũi giày da lộ ra ở chiếc ghế ngồi phía sau xe cũng đoán ra được người này không ai khác chính là Trương Dạng.
"Tiểu Đường, chị có điều này phải nhắc nhở cậu. Hôm nay là ngày khá là quan trọng với cậu, cậu lại mang dáng vẻ này xuất hiện trước công chúng..."
Trương Mạn Đường cũng biết đêm qua mình đã phóng túng vô cùng, sức lực giống như bị hút cạn, lúc này chỉ muốn nghỉ ngơi một ngày, nhưng mà đối với sự quyến rũ của Trương Dạng kia, khiến cho cậu không có năng lực để phản kháng, chỉ có thể tùy ý để người đàn ông này ra vào trong cơ thể cậu một cách mãnh liệt:
"Chị Tịnh Kỳ, em sẽ rút kinh nghiệm. Hôm nay em nhất định sẽ không để cho chuyện gì làm ảnh hưởng đến buổi ra mắt đâu"
Nói rồi điện thoại trong túi quần của Trương Mạn Đường lại rung lên một nhịp, là chiếc Lamborghini dành riêng cho những cuộc gọi của Trương Dạng gọi đến. Trương Dạng rất ít khi chủ động gửi tin nhắn trước cho cậu, lần này hắn lại làm như vậy khiến cho cậu không thể chậm trễ giây phút nào mà mở lên xem lập tức.
Trương Dạng gửi tới một tấm ảnh, mà người trong ảnh mang theo gương mặt tràn đầy dục vọng, ánh mắt mơ màng, trên gương mặt còn có nhiều dòng tinh dịch vô cùng dâm mỹ.
Trương Mạn Đường vừa nhìn thấy tấm ảnh kia, lập tức run tay, vội vã tắt điện thoại giấu đi. Trái tim trong lồng ngực đập loạn thình thịch, hô hấp hỗn loạn. Tịnh Kỳ đứng ở bên cạnh thấy thế thì nhíu mày lo lắng hỏi:
"Có chuyện gì sao?"
Trương Mạn Đường lắc đầu, hơi hơi lúng túng một chút, vội vã cất lại điện thoại vào trong túi quần nhưng lúc này chiếc điện thoại Lamborghini kia lại có tiếng chuông truyền tới. Trương Mạn Đường nhìn Tịnh Kỳ nói:
"Là Trương tổng gọi tới, em phải nghe điện thoại"
Tịnh Kỳ gật đầu, kéo hành lý ra khỏi sân bay trước. Trương Mạn Đường đi qua một bên, hít thở một hơi thật sâu rồi mới nhấn vào nút tiếp nhận cuộc gọi:
"Trương Dạng..."
Người đàn ông ở đầu dây bên kia có một giọng nói nam tính quyến rũ không thể cưỡng lại được, mà lời nói của hắn lúc này lại mang theo tia trêu chọc lưu manh:
"Tiểu Đường Tử, đã nhìn thấy tấm ảnh tôi gửi hay chưa?"
Trương Mạn Đường cúi đầu nhìn xuống mũi giày, đầu ngón tay vân vê vạt áo khoác của mình, bối rối nói khẽ:
"Anh đã chụp khi nào?"
Trương Dạng cười khẽ, từ trong chiếc điện thoại còn nghe thấy được tiếng thở của hắn, giống như là người đàn ông này đang ngay gần sát bên tai cậu, dùng đôi môi gợi cảm kia của hắn mà ngậm lấy vành tai mình:
"Chụp khi nào sao? Ý của em là muốn hỏi lúc đó tôi đang làm gì hả?"
Trương Mạn Đường vẫn còn chưa hiểu hết ý nghĩa thâm sâu trong lời nói của Trương Dạng, chỉ im lặng mê man mà thôi.
"Là lúc em đang cầu xin tôi tiến vào thật sâu"
Hô hấp của Trương Mạn Đường bắt đầu dồn dập, cậu có cảm giác người đàn ông này thật sự rất ma quỷ, từng lời nói của hắn có thể dễ dàng khiến cho dục vọng trong cơ thể cậu nổi lên.
"Trương Dạng... hôm nay mấy giờ anh về?"
Trương Mạn Đường cố gắng muốn rời khỏi cảm giác đen tối ướt át kia, cậu không muốn bản thân mình biến thành con người lúc nào cũng có dục vọng như vậy.
Trương Dạng ở bên này đang xem lại một loạt hình chụp của Trương Mạn Đường ngày hôm qua, nếu như không phải vì hôm nay cậu có cuộc họp báo thì hắn sớm đã giữ cậu lại ở bên cạnh, cho đến bây giờ vẫn muốn đè cậu ở dưới thân mình mà điên cuồng dày vò đến khi người này khóc ngất mới thôi.
"Buổi tối, tôi sẽ đến đón em"
Trương Mạn Đường chẳng khác gì một cậu nhóc mới được nếm mùi vị ngọt ngào của tình yêu, ở trong một góc của sân bay lúng túng gật đầu, không biết nên phải nói lời nào. Mà con sói già lão luyện nào đó lại có khả năng nắm bắt tâm lý đối phương cực kỳ tốt, một lời nói phát ra qua điện thoại đã có thể khiến cho con mồi ngoan ngoãn phục tùng:
"Tiểu Đường Tử, nhớ lời dặn của tôi hôm qua hay không?"
Hai từ hôm qua ở tại thời điểm này luôn là từ nhạy cảm đổi với Trương Mạn Đường, bởi vì ngày hôm qua đối với cậu mà nói vô cùng xấu hổ, không những đánh mất hết thể diện tiểu ngay tại chỗ còn bị Trương Dạng ép buộc tự mình cầm lấy máy ghi hình ghi lại cảnh nhấp nhô của bản thân.
"Hả? Nhớ!"
Trương Dạng khàn giọng:
"Nhắc lại nguyên văn cho tôi nghe"
Trương Mạn Đường im lặng một lúc mới thấp giọng trả lời:
"Cún con... tôi không thích em trò chuyện với người đàn ông khác"
Trương Dạng ừ một tiếng:
"Em có biết lý do là gì hay không?"
Trương Mạn Đường cũng không biết lý do là gì, có lẽ chỉ bởi vì Trương Dạng không thích mà thôi, người đàn ông này vẫn luôn bá đạo như thế, không thích thì sẽ ngăn cản.
"Hả? Bởi vì anh không thích"
Trương Dạng ở bên kia trầm mặc hồi lâu mới đáp lại:
"Bởi vì em là người của tôi"
Một câu ngắn gọn của Trương Dạng đối với Trương Mạn Đường mà nói bao hàm rất nhiều hàm nghĩa, khiến cho cậu phải để tâm suy nghĩ thật nhiều. Nhưng cũng bởi vì một câu nói đó của hắn, đã khiến cho cậu cả ngày hôm nay vô cùng vui vẻ, ngay cả người ngoài cũng nhìn thấy được nét cười hạnh phúc trên gương mặt cậu kia.
...
Hội trường tổ chức buổi họp báo ra mắt chính thức bộ phim Thanh Xuân Tươi Đẹp được trang hoàng rất cầu kỳ, nghe nói cũng có sự đầu tư của Trình Thị cho nên đoàn làm phim mới có thể lựa chọn được địa điểm rộng rãi, lý tưởng ngay ở giữa trung tâm thành phố như vậy.
Lãng hoa cùng poster bên ngoài được xếp một hàng dài hai bên lối ra vào. Trương Mạn Đường đứng ở trong hội trường nhìn đoàn người bước vào, có thể nhận ra được trong đám người kia ai là fan hâm mộ của cậu vì trên tay bọn họ đều cầm theo những lightstick sáng đèn có chữ Tiểu Đường.
Trương Mạn Đường không chỉ ngóng trông fan hâm mộ, cậu còn đang ngóng trông lãng hoa chúc mừng của Trương Dạng. Cậu biết mọi lãng hoa cơ bản đều sẽ giống như nhau, nhưng mà những món đồ mà Trương Dạng mang tới, cậu đều muốn trân trọng giữ gìn.
"Chị Tịnh Kỳ, lãng hoa của Trương tổng đến chưa?"
Tịnh Kỳ lắc đầu:
"Còn chưa đến"
Trương Mạn Đường đã hỏi câu hỏi kia đến lần thứ sáu rồi, mà Tịnh Kỳ cũng đã đáp lại câu hỏi của cậu cũng sáu lần. Trương Mạn Đường thở dài một hơi, đặc biệt nhắc nhở Tịnh Kỳ:
"Một lát nữa nếu chị thấy lãng hoa của Trương tổng được đưa tới, hãy đưa vào bên trong giúp em"
Lãng hoa xếp ở bên ngoài rất dễ bị đám đông xô đẩy, cũng không biết chừng còn có người tiện tay lấy xuống vài bông hoa, cậu không muốn món quà mà Trương Dạng tặng cho cậu bị người khác phá hủy, cho nên mới quan tâm đến chuyện lãng hoa đó đã đến hay chưa.
Trương Mạn Đường đứng ở sau cánh gà nhìn ra bên ngoài thật là lâu, sắp đến giờ bắt đầu rồi nhưng lãng hoa mà Trương Dạng hứa sẽ tặng cậu vẫn còn chưa đến, trong lòng cậu tránh không được có tia thất vọng, có lẽ Trương Dạng bận rộn công việc đã quên mất rồi.
Thời điểm trước khi bắt đầu diễn ra khoảng 5 phút, Trương Mạn Đường nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở phía xa, người nọ mặc một bộ vest màu trắng, là kiểu áo vest bốn hàng nút đặc biệt thời trang, hơn nữa trên gương mặt còn mang một cặp kính râm vô cùng thần bí cho nên cậu không thể nhìn ra được ẩn sau cặp kính kia rốt cuộc là sẽ mang theo ánh mắt như thế nào.
Trương Mạn Đường thất thần hồi lâu, người này đáng lẽ ra không nên xuất hiện tại chỗ nào mới đúng, hơn nữa còn rất quang minh chính đại đi cửa trước. Bộ vest kia nổi bật như vậy, chẳng mấy chốc đã trở thành tâm điểm của tất cả mọi người rồi.