Lời nói của Sát Mộc Thanh khiến cho Giang Lệ Châu rơi xuống một khoảng trầm lắng, không phải bà không biết suốt mười mấy năm nay tính cách của mình đã thay đổi tiêu cực hơn, cũng không phải bà không biết mình luôn đối xử với Sát Mộc Dân rất nghiêm khắc, nhưng mà những điều đó là bởi vì bà rất hận Sát gia, nếu như người trong Sát gia không đấu đá lẫn nhau như vậy thì đã không có chuyện con trai của bà vừa mới ra đời đã bị bắt cóc. Mỗi lần nhìn thấy Sát Mộc Dân được người trong Sát gia quan tâm, bà lại tự cảm thấy đau lòng, những đối đãi đặc biệt kia đáng lý ra phải thuộc về con trai của bà mới đúng, cũng không biết trong lúc Sát Mộc Dân đang sống tốt như vậy thì con trai bà có gặp phải chuyện gì xấu hay không, thế cho nên Giang Lệ Châu mới càng ngày càng nghiêm khắc với Sát Mộc Dân, càng ngày càng không muốn nghe theo ý của người trong Sát gia nữa, điều này khiến cho Sát Mộc Thanh cũng bị chịu vạ lây.
Đến khi Sát Mộc Thanh nói cho bà biết được một tin xấu, con trai ruột của bà không muốn ở lại, người con trai nuôi mấy chục năm nay vẫn luôn bị bà đối xử nghiêm khắc cũng có thể sắp rời đi, bà mới nhận ra được một điều rằng, bản thân mình dường như đã không tốt cho nên những người xung quanh bà mới muốn rời xa bà như thế.
Người mà bà tưởng chừng không hề quan tâm là Sát Mộc Dân, thì ra cũng có người sắp sửa tới cướp mất đứa con trai này của bà. Mười mấy năm nay bà vẫn luôn nhìn Sát Mộc Dân từ từ lớn lên, mỗi năm đứa con trai này đều vào ngày sinh nhật của bà tặng cho bà một món quà, tuy ngoài mặt bà luôn không để ý nhưng những món quà kia bà vẫn luôn để nó ở một bên không hề bỏ đi món quà nào.
Sát Mộc Thanh nói rằng ba mẹ ruột của Sát Mộc Dân đã tìm đến, bọn họ muốn nhận lại con trai mình, trước kia bỏ Sát Mộc Dân ở lại là vì không có đủ điều kiện kinh tế để chăm sóc, bây giờ lại muốn nhận lại con trai sao, vậy thì bà là cái gì đây, chỉ là người giữ trẻ hộ thôi sao.
"Mộc Thanh, anh nói cái gì? Bọn họ có thật sự là người nhà của Mộc Dân hay không chứ?"
Sát Mộc Thanh gật đầu.
"Đúng vậy, kết quả AND tương thích đến 98%, bọn họ là người thân của Mộc Dân."
Giang Lệ Châu bật khóc, bây giờ bà rất suy sụp. Ngày hôm nay có quá nhiều tin tức chia ly xuất hiện.
"Mộc Dân, Mộc Dân đã biết hay chưa?"
Sát Mộc Thanh chậm rãi trả lời: "Hôm nay hai người bọn họ đã gặp Mộc Dân, may mắn Mộc Dân vẫn còn chưa phát hiện ra chuyện gì cả."
Sát Mộc Thanh biết mục đích của cặp vợ chồng kia, bọn họ không thật sự muốn nhận lại con trai, lúc ông nói nếu như Sát Mộc Dân quay trở về với bọn họ thì ông sẽ để Sát Mộc Dân tay trắng ra đi, rõ ràng là bọn họ không muốn như vậy, cho nên ông đã ra giá để bọn họ rời đi vĩnh viễn nhưng hai người này lại không biết tự cảm thấy đủ, đưa ra một mức giá cao hơn để bán con trai. Số tiền kia không phải Sát Mộc Thanh không có nhưng ông đang muốn tìm kiếm một sự đảm bảo, muốn đảm bảo rằng nếu như hai người bọn họ nhận tiền rồi thì sẽ rời đi.
"Ngàn vạn lần đừng để cho Mộc Dân biết, bọn họ lấy tư cách gì mà nhận lại Mộc Dân chứ, chúng ta là người nuôi thằng bé lớn, bây giờ bọn họ lại muốn cướp thằng bé đi sao." Giang Lệ Châu nắm lấy tay của Sát Mộc Thanh nói.
Sát Mộc Thanh im lặng, ông nhìn vợ mình mấy năm nay đã tiều tụy đi rất nhiều, không còn dáng vẻ tươi trẻ như lúc trước nữa.
"Lệ Châu, Mộc Nhân cũng như vậy, chúng ta cũng không thể muốn nói để con trai về là về được. Mộc Nhân chịu nhận lại chúng ta đã là tốt rồi, nó không oán hận, trách móc chúng ta đã là tốt rồi. Trân trọng người trước mắt, Mộc Dân cũng là con trai của chúng ta, hãy để Mộc Nhân đi cùng cậu ta đi."
Giang Lệ Châu ôm lấy Sát Mộc Thanh khóc, cuối cùng bà cũng không thể có được cả hai người con trai sao, vẫn luôn phải lựa chọn giữa một trong hai, điều này khiến cho bà cảm thấy rất khổ sở.
...
Buổi tối ngày hôm đó Trương Mạn Đường và Trương Dạng mang theo một giỏ quà tặng sang trọng đi tới Sát gia. Lúc xe hơi của Trương Dạng đi vào trong khoảng sân rộng lớn kia, Trương Mạn Đường rất lo lắng, không biết lát nữa Giang Lệ Châu sẽ có phản ứng như thế nào nữa, có phải lại lên cơn đau tim, sau đó mọi việc sẽ lại quay trở về mở hỗn độn như cũ.
Trương Dạng nhận ra được sự bất an của Trương Mạn Đường. Hắn nắm lấy tay cậu, khẽ vỗ vỗ an ủi.
"Đừng lo, chẳng phải có tôi ở đây rồi sao, mọi chuyện đều có thể giải quyết được."
Trương Mạn Đường quay sang nhìn Trương Dạng khẽ mỉm cười, đúng là trên đời này không có chuyện gì là Trương Dạng không giải quyết được cả.
Khi Trương Mạn Đường cùng Trương Dạng tiến vào, đã có 3 người ngồi sẵn trên bàn ăn rồi. Trương Mạn Đường đưa giỏ quà tặng cho quản gia đứng bên cạnh, rồi chậm rãi đi vào bên trong cùng Trương Dạng.
"Xin chào, hôm nay đã đường đột đến rồi." Trương Dạng nắm tay Trương Mạn Đường, chậm rãi gật đầu ý muốn chào hỏi hai trưởng bối trước mặt.
Trương Mạn Đường cúi đầu, cậu không biết lúc này nên nói gì mới đúng cho nên vẫn luôn im lặng nghe theo sự sắp đặt của Trương Dạng. Sát Mộc Dân bất ngờ khi thấy Trương Dạng cũng xuất hiện ở chỗ này, lại nhìn thấy hành động thân thiết của hắn và anh trai mình thì rất ngạc nhiên, thì ra hai người này có mối quan hệ từ trước.
"Trương tổng, sao ngài lại ở đây?"
Trương Dạng nhàn nhạt trả lời: "Không nghĩ tới tôi lại có duyên với Sát gia như vậy, thì ra cậu là em trai của Mạn Đường."
Trương Mạn Đường ngẩng đầu nhìn Trương Dạng.
"Hai người có quen biết sao?"
Trương Dạng gật đầu.
"Đúng vậy, tháng trước cậu ấy của một dự án muốn Trương thị đầu tư, tôi cảm thấy rất có hứng thú nên hai bên đang hợp tác."
Trương Mạn Đường à một tiếng, thì ra là như vậy, hóa ra Trương Dạng và Sát Mộc Dân có hợp tác làm ăn.
Sát Mộc Thanh biết những lời nói kia của Trương Dạng chỉ là đang giả bộ mà thôi, chỉ là ông cũng không có ý định muốn vạch trần hắn. Làm gì có chuyện Trương Dạng không biết thân phận của Sát Mộc Dân chứ, hắn là nhắm vào Sát gia, nhắm vào con trai ông mà đến.
"Được rồi, đừng đứng như vậy mãi, mau ngồi xuống đi." Sát Mộc Thanh lên tiếng
Trương Mạn Đường gật đầu, ngồi xuống ghế cùng với Trương Dạng. Nãy giờ Giang Lệ Châu vẫn luôn im lặng không lên tiếng, tuy rằng bà không biểu hiện thái độ gì cả nhưng sự im lặng này lại khiến cho Trương Mạn Đường càng thêm hồi hộp hơn.
"Phải rồi, tôi ở lại đây cũng đã lâu rồi, ngay mai tôi sẽ quay về." Trương Mạn Đường chậm rãi lên tiếng, nói xong câu này cũng quan sát sắc mặt của hai người ngồi đối diện rất kỹ.
Giang Lệ Châu không nói gì cả, bà vẫn cúi đầu ăn cơm, biểu hiện này của bà khiến cho Trương Mạn Đường cũng thật bất ngờ. Sát Mộc Thanh không làm khó thêm nữa, ông gắp cho Trương Mạn Đường một miếng thịt quay rồi nói: "Sau này con phải thường xuyên quay về đây thăm ba mẹ đấy."
Trương Mạn Đường cũng không nghĩ mọi chuyện sẽ lại dễ dàng được chấp thuận như vậy, chuyện này cứ thế đã được giải quyết rồi hay sao.
Trương Dạng bình thản lên tiếng nói: "Điều đó là đương nhiên rồi, nhà của chúng tôi cũng luôn mở cửa đón hai vị, dù sao cũng đều là người một nhà, sau này có dịp lễ tết gì tôi cũng sẽ đưa em ấy về đây thăm hai vị."
Trương Mạn Đường vẫn luôn để ý đến Giang Lệ Châu, tuy rằng bà không phản đối nhưng cứ mãi im lặng như thế, cậu khẽ thở dài gắp vào bát của bà một miếng cá, do dự một hồi cũng gọi Giang Lệ Châu một tiếng mẹ.
"Sức khỏe của mẹ không tốt, mỗi ngày đều phải thoải mái, có chuyện gì thì đừng giữ ở trong lòng. Tuy rằng con không ở lại đây được nhưng mà sau này cũng sẽ thường xuyên về đây, đi máy bay cũng chưa đầy 2 tiếng là tới nơi rồi, cũng không phải quá xa xôi gì."
Một tiếng mẹ ân cần kia của Trương Mạn Đường khiến cho Giang Lệ Châu đình chỉ lại toàn bộ động tác, bà vẫn luôn cảm thấy có lỗi vì đã đánh cậu nên nãy giờ không dám nhìn cậu, bây giờ cậu lại gọi bà một tiếng mẹ, tiếng mẹ này bà đã đợi lâu lắm rồi, kế tiếp vẫn là không kìm được nổi rơi nước mắt.
"Được rồi, em xem kìa, chuyện vui như vậy sao lại khóc chứ, cũng không phải là sau này không được gặp lại con" Sát Mộc Thanh đưa khăn giấy cho Giang Lệ Châu, khẽ mỉm cười nói.
Giang Lệ Châu gật đầu, cuối cùng cũng chấp nhận được chuyện con trai bà sẽ không ở lại nhưng mà trong lòng nó có bà đã là tốt lắm rồi.
Sát Mộc Dân ngồi ở một bên, vẫn luôn muốn đưa tay qua giúp Giang Lệ Châu lau nước mắt nhưng cậu nghĩ mẹ luôn không gần gũi với mình cho nên kìm lại.
"Xin lỗi Mộc Nhân, thời gian qua đã khiến cho con cảm thấy không thoải mái." Giang Lệ Châu ngẩng đầu nhìn Trương Mạn Đường.
Trương Mạn Đường cảm thấy thật tốt, có thể nhận lại người thân cũng có thể ở bên cạnh người quan trọng nhất với cậu, khung cảnh này thật sự rất mỹ mãn.
"Không sao, không sao cả."
Giang Lệ Châu quay sang nhìn Sát Mộc Dân ở bên cạnh mình, chủ động nắm lấy tay của cậu, sự gần gũi này khiến cho Sát Mộc Dân cũng phải giật mình ngây ngốc bởi vì từ trước đến nay mẹ luôn không bao giờ thân thiết với cậu cả.
"Xin lỗi cả Mộc Dân nữa, mấy năm nay con đã phải chịu đựng mẹ rất nhiều rồi. Sau này mẹ sẽ bù đắp cho con, Sát gia cũng còn cần có con nữa, chuyện cổ phần công ty mẹ đã thương lượng với ba con rồi, chúng ta sẽ chuyển cổ phần qua cho con, vị trí điều hành kia đáng lẽ ra con nên ở đó từ lâu rồi mới phải."
Hôm nay Sát Mộc Dân vốn định thông bảo rằng cậu sẽ chuyển gia khỏi Sát gia, sẽ không còn dây dưa gì với Sát thị nữa, ngay cả nhà mới cậu cũng đã mua rồi, định sẽ nói tin này ra nhưng bây giờ Giang Lệ Châu lại đột nhiên nói như vậy khiến cho khóe mắt của cậu cũng cay xè, mọi dự định rời đi cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng mà thôi.
Sát Mộc Thanh khẽ mỉm cười.
"Con nhìn xem con giống mẹ con biết bao, rõ ràng là chuyện vui lại cứ khóc như vậy, đừng khóc, hôm nay là tiệc gia đình, mọi khúc mắc đều được hóa giải, sau này chúng ta cứ sống vui vẻ là được rồi."