Trương Mạn Đường là một người rất có trách nhiệm, dù sao chuyện Cao Phương Nhạn bị thành ra như vậy cũng là có một phần lỗi do cậu, nếu như cứ mặc kệ cô ấy như vậy dường như không tốt cho lắm.
"Sưng lớn lắm, không biết biết có tổn thương gân cốt không nữa." Trương Mạn Đường nhíu mày nói.
Cao Phương Nhạn thấy đối phương lo lắng cho mình như thế thì càng cảm thấy vui vẻ hơn, dường như Trương Mạn Đường cũng không phải ghét bỏ cô.
"Em không sao đâu, về nhà thoa chút cao có lẽ ổn rồi."
Trương Mạn Đường thở dài, cậu đứng dậy nhìn xung quanh, phía bên kia đường có một tiệm thuốc nhỏ, nếu như Cao Phương Nhạn không muốn đi bệnh viện thì cậu đành phải giúp cô ấy đi mua cao dán vậy.
"Được rồi, em ở đây đợi anh, anh qua phía bên kia mua cao dán."
Cao Phương Nhạn gật đầu, dáng vẻ lo lắng của Trương Mạn Đường làm cho trái tim cô đập loạn, người đàn ông này vừa ôn nhu lại tử tế.
Ngày hôm nay Trương Mạn Đường luôn cảm thấy rất nóng ruột, ngay cả bây giờ mí mắt trái cũng giật liên hồi. Nhiệt độ buổi tối ở Lệ Giang khá thấp, gió thổi buốt lạnh khiến cho người ta cảm thấy lười biếng muốn quay trở về nhà, còn cậu thì lại dính vào một chuỗi rắc rối như vậy, nếu như có Trương Dạng ở đây thì tốt rồi, hắn sẽ nói cho cậu biết cậu nên làm cái gì, hoặc người đàn ông này sẽ thay cậu quyết định hết mọi việc.
Trương Mạn Đường nghĩ không muốn ăn cơm nữa, đợi giúp cho Cao Phương Nhạn dán cao sẽ lấy cớ chân cô ấy không tốt để đưa cô ấy trở về nhà. Trương Mạn Đường nghĩ vậy thì nhanh chóng băng qua tuyến đường thưa thớt đi về phía bên kia nhà hàng. Lệ Giang không sầm uất như ở thành phố, nơi đây mọi người ngừng hoạt động từ rất sớm, hơn nữa thời tiết hôm nay cũng không thuận lợi để đi chơi.
Trước đây khi còn là diễn viên quần chúng, Trương Mạn Đường cũng nhiều lần vào vai binh lính diễn cảnh đánh trận, chân bị trẹo một vài lần là chuyện không tránh khỏi vì thế lúc này ngồi xuống giúp Cao Phương Nhạn dán cao rất thuần thục, động tác chậm rãi cố gắng không chạm mạnh vào vết thương của cô.
"Nếu như vài ngày mà vết thương không thuyên giảm thì em nên đi khám bác sĩ. Chân em như vậy để anh đưa em về."
Trương Mạn Đường đứng lên, cảm thấy một trận nóng rực đánh thẳng đến đại não, cậu luôn có cảm giác vô cùng bất an, tâm trạng không thoải mái, cũng chẳng biết tại sao lại xuất hiện cảm giác này nữa. Nhưng mà rất nhanh sau đó thì cậu đã biết lý do rồi, bởi vì sau lưng cậu lúc này có một ánh mắt sắc bén đang nhìn cậu, người nọ ngồi ở một chiếc bàn ăn trong góc phòng, xem dáng vẻ kia dường như là hắn đã ngồi đó từ rất lâu, lâu đến mức hắn đã thấy hết những hành động của cậu vừa rồi cho nên mới có ánh mắt sắc bén như thú giữ an tĩnh rình con mồi như vậy.
"Vâng, em nghĩ chúng ta cũng nên về nhà."
Cao Phương Nhạn vẫn chưa nhận ra được dáng vẻ khác lạ của Trương Mạn Đường, lúc cô không thấy đối phương có phản ứng gì nữa thì lên tiếng gọi thêm: "Anh Mộc Nhân, có chuyện gì sao?"
Rõ ràng Trương Mạn Đường không làm gì sai cả nhưng lại cảm thấy lo lắng vô cùng, ánh mắt nguy hiểm kia của Trương Dạng khiến cho cậu rất sợ hãi, giống như là vừa rồi cậu đã làm một chuyện rất có lỗi với hắn vậy.
Cao Phương Nhạn chống tay lên ghế đứng dậy, đưa tay quơ qua quơ lại trước mặt Trương Mạn Đường.
"Anh Mộc Nhân, anh sao vậy?"
Trương Mạn Đường giật mình, vội lùi lại một bước muốn giữ khoảng cách với Cao Phương Nhạn.
"Xin lỗi, em tự về một mình được không?"
Cao Phương Nhạn cũng không hiểu được tại sao Trương Mạn Đường đột nhiên lại thay đổi như thế.
"Hả?"
Trương Dạng mới xuống máy bay hai tiếng trước, hắn thuê một phòng khách sạn ngay bên trên tòa nhà này, vốn dĩ muốn cho cún con của mình điều bất ngờ nhưng ai ngờ người bất ngờ có lẽ là hắn. Vừa rồi hắn gọi điện cho cậu nhưng lại không thấy cậu bắt máy, hơn nữa tiếng nhạc chuông mặc định thông dụng lại trùng hợp truyền ra từ trong nhà hàng này. Trương Mạn Đường chưa bao giờ không bắt máy của hắn cả, người này còn chỉ hận không được hàng giờ chờ điện thoại của hắn, có lẽ tiếng chuông mặc định kia chỉ là trùng hợp mà thôi. Có điều sự việc tiếp theo đúng là trùng hợp thật, chỉ mới hai tuần thôi mà ai kia đã đi hẹn hò cùng cô gái khác, còn ân cần đến mức ngồi xuống dưới chân của cô ta, cún con của hắn chẳng phải chỉ nên quỳ ở dưới chân một mình hắn thôi hay sao, đúng là đáng giận mà.
Trương Dạng bước về phía trước, ánh mắt của hắn tỏa ra tia lạnh lẽo cùng tức giận, cũng chẳng buồn che dấu như thường ngày nữa. Xem dáng vẻ bối rối của cún con kia, quả nhiên là hành động của một kẻ lén lút làm chuyện xấu sau lưng người khác bị bắt gặp.
"Trương Dạng..." Trương Mạn Đường muốn nắm lấy tay của Trương Dạng, là động tác vô cùng tự nhiên, giống như là thấy hắn thì sẽ muốn đứng cạnh hắn, chạm vào hắn vậy.
Trương Dạng ừ một tiếng, lại lảng tránh cái động chạm kia của Trương Mạn Đường.
"Thì ra em ở đây, trùng hợp thật, vừa rồi tôi gọi em nhưng em lại không thấy bắt máy."
Trương Mạn Đường giật mình vội cầm lấy điện thoại ở trên bàn xem thử, có hai cuộc gọi nhỡ từ hắn, là gọi lúc cậu đi qua bên đường mua cao dán.
"Xin lỗi, em vừa qua bên kia tiệm thuốc, không cầm theo điện thoại."
Trương Dạng nhàn nhạt hỏi: "Tiệm thuốc?"
Trương Mạn Đường nhớ ra Cao Phương Nhạn còn đang đứng bên cạnh nãy giờ thì xoay người qua nhìn cô một chút rồi lại nhìn về phía Trương Dạng.
"Phải rồi, đây là Cao tiểu thư, cô ấy bị trật chân cho nên em mới giúp cô ấy dán cao."
Trương Mạn Đường luống cuống, nói năng cũng hơi lộn xộn. Trương Dạng chỉ nhìn lướt qua Cao Phương Nhạn một chút rồi thờ ơ hỏi Trương Mạn Đường.
"Vậy bây giờ hai người định làm gì?"
Trương Mạn Đường đáp.
"Trở về, cô ấy sẽ đi về."
Trương Dạng gật đầu, bước lên đi trước.
"Vậy đi thôi, tôi có xe, nhân tiện đưa hai người về."
Từ khi người đàn ông này xuất hiện, Cao Phương Nhạn luôn cảm thấy Trương Mạn Đường đã thay đổi rất nhiều, dương như cậu có sự sợ hãi với người đàn ông cao lớn này.
Trương Mạn Đường vốn muốn đuổi theo Trương Dạng nhưng lại nhớ tới Cao Phương Nhạn di chuyển bất tiện thì thả chậm cước bộ lại. Cậu do dự muốn đỡ lấy cô nhưng mà cậu biết mình không nên làm thế, giữa Trương Dạng và Cao Phương Nhạn đương nhiên Cao Phương Nhạn không thể so sánh được với hắn.
"Em... tự mình đi được chứ?"
Cao Phương Nhạn di chuyển rất khó khăn, nếu như có người giúp cô sẽ bớt chật vật hơn nhưng nhìn thái độ kia của Trương Mạn Đường cô liền gật đầu mỉm cười nói: "Được, em không sao."
Trương Dạng sớm đã ngồi trên chiếc xe hơi bốn chỗ sang trọng đỗ trước cửa hàng, hắn thông qua gương chiếu hậu nhìn Trương Mạn Đường, đối phương không dám làm hành động quá phận khiến cho lửa giận trong lòng hắn được hạ đi một ít, nhưng chỉ là rất ít mà thôi.
Trương Mạn Đường mở cửa xe giúp Cao Phương Nhạn, cậu cũng chỉ có thể giúp cô mở cửa xe phía sau, không thể làm gì khác hơn được nữa bởi vì sườn nhan lạnh lùng của người đàn ông kiêu ngạo kia đang không được vui vẻ cho lắm.
Nhà của Cao Phương Nhạn rất gần nhà hàng này, lái xe 5 phút là tới nơi. Trương Mạn Đường ngồi trên ghế lái phụ bên cạnh Trương Dạng vẫn luôn im lặng cả một đoạn đường đi. Chờ đến khi người làm trong nhà đi ra giúp Cao Phương Nhạn quay vào rồi, lúc này trên xe mới có không gian riêng cho hai người.
Trương Mạn Đường đang định lên tiếng giải thích thì Trương Dạng nói: "Nhà em ở đâu, tôi đưa em về."
Trương Mạn Đường cảm thấy nếu như đêm nay Trương Dạng ngủ lại Sát gia thì không tiện cho lắm, cậu không muốn Giang Lệ Châu lại lên cơn đau tim nữa.
"Anh... định ngủ lại chỗ em sao?"
Trương Dạng quay sang nhìn Trương Mạn Đường, trong xe khá tối, chỉ có cột đèn bên ngoài chiếu sáng lờ mờ, trong màn đêm sáng tối mờ ảo đó, Trương Mạn Đường nhìn thấy được đôi mắt sắc lạnh như gươm của Trương Dạng.
"Không, tại sao tôi phải ngủ ở chỗ em chứ."
Lời nói mang theo ngữ điệu giận dỗi, Trương Mạn Đường biết Trương Dạng đang không vui nên nắm lấy tay hắn nhưng người đàn ông này vẫn kiên quyết không để cậu chạm vào, giống như một vị thần mà dân thường khó chạm tới.
"Vậy... Em đến chỗ anh được không?"
Đột nhiên trời có gió lớn, cơn mưa to rất nhanh đổ xuống ào ạt, tầm nhìn trước mặt bị làn mưa làm cho trắng xóa, tia sét xé ngang bầu trời, theo đó là tiếng sấm nổ phía trên đỉnh đầu. Trương Mạn Đường lại thử thăm dò, vươn tay ôm lấy cánh tay bên trái của hắn, lần này vị thần đó đã cho phép cậu chạm vào rồi.
"Em và cô ấy không có gì cả, chỉ là cô ấy bị trật chân, em giúp cô ấy mà thôi. Mỗi ngày em đều rất nhớ anh, anh xem, tin nhắn em gửi cho anh đã dài mấy trang rồi, anh cũng không chịu trả lời em."
Trương Dạng vẫn im lặng, Trương Mạn Đường tựa đầu lên vai hắn, lại tiến hắn gần hơn một chút.
"Tôi này em ngủ ở chỗ anh được không. Khách sạn anh đang ở cách đây bao xa?"
Vẫn là sự im lăng đó, Trương Mạn Đường lại nói thêm một cậu: "Hẳn là không xa bằng sự xa cách bây giờ của anh đâu."
Trương Dạng không lên tiếng, Trương Mạn Đường đánh liều hôn lên môi của hắn, cảm giác vừa cứng vừa ngứa do bị chiếc cằm đã mọc râu lún phún của hắn đâm phải. Dường như người đàn ông này đúng thật rất bận rộn, ngay cả râu cũng chưa cao nữa.
"Ngứa quá, đợi về tới khách sạn, em giúp anh cạo râu được không?"