Lại nói đến Sát gia ở bên Lệ Giang, sau khi công ty Sota của Sát Mộc Dân ký kết hợp đồng hợp tác với Trương thị, sự nghiệp quả nhiên thăng hoa, cậu có thể nhìn thấy được hướng phát triển của công ty ít nhất là trong 3 năm tới đây. Sát Mộc Dân mở công ty riêng là muốn khẳng định năng lực, ba mẹ cậu không ai biết cả, vốn dĩ định thành công mới nói nhưng mà đợi thật lâu cũng chưa thấy công ty phát triển, bây giờ có trợ lực tài chính từ Trương thị cậu tin Sota có không muốn phát triển cũng không được.
Sát Mộc Dân biết được tin ba mẹ mình sẽ trở về thì vô cùng vui vẻ, buổi sáng hôm đó đã cẩn thận nhắc nhở người làm trong nhà chú ý một chút. Quản gia nghe thấy tiếng xe từ xa đã vội chạy vào trong thông báo với Sát Mộc Dân, Sát Mộc Dân thấy thế thì ra bên ngoài cửa chờ sẵn, vừa nhìn thấy ba mẹ từ trên xe bước xuống đã nhanh chóng mỉm cười đi tới, lại không ngờ trong xe còn xuất hiện thêm một cậu thanh niên lạ mặt trong độ tuổi cậu cũng xuống theo.
"Mộc Nhân, đây là nhà của chúng ta." Giang Lệ Châu nắm tay của Trương Mạn Đường ân cần nói.
Sát Mộc Dân nhận ra thái độ của Giang Lệ Châu đối với người này rất thân thiết thì hơi khó hiểu, có lẽ đến cậu cũng không hề nhận được sự thân thiết đó từ mẹ mình.
"Ba mẹ đi đường vất vả rồi, con vốn định ra sân bay đón hai người."
Sát Mộc Thanh ừ một tiếng.
"Chúng ta đổi chuyến bay sớm cho nên không kịp thông báo cho con."
Sát Mộc Dân nhìn Trương Mạn Đường hỏi: "Ba, vị này là?"
Sát Mộc Thanh nhàn nhạt trả lời: "Chúng ta vào nhà rồi nói, đừng đứng hết ở ngoài này. Quản gia, giúp tôi mang hành lý vào trong."
Quản gia nghe được thì nhanh chóng vòng ra phía sau lấy hành lý, bốn người theo đó cũng bước vào trong. Lần đầu Trương Mạn Đường đến với thành phố này, quả nhiên giống như Giang Lệ Châu nói, có sông nước hữu tình, là một nơi vừa cổ kính lại vừa yên ả, không giống với không khí náo nhiệt của thủ đô.
Khu nhà ở của Sát gia cũng được thiết kế theo lối cổ kính ngày xưa, không phải là kiểu nhà lầu mà là từng gian nhà được thiết kế trên một sàn, vô cùng rộng lớn giống như một kinh thành thu nhỏ vậy.
Sát Mộc Dân vẫn luôn để ý thái độ của mẹ mình đối với cậu thanh niên mới đến kia, cậu không biết đó là ai lại có thể khiến cho mẹ vui vẻ đến như vậy. Giang Lệ Châu ở trong tâm trí cậu vẫn luôn là một người lãnh đạm, từ nhỏ đến lớn bà không bao giờ cười với cậu cũng không hề có ý thân cận cậu.
"Mộc Dân, lẽ ra nên nói với con trước mới phải, cũng là do chúng ta gấp gáp trở về nên không nói. Người này chính là anh trai thất lạc của con, Mộc Nhân."
Sát Mộc Dân nghe được thì chấn động, anh trai? Từ khi nào cậu có thêm một người anh trai đã lớn như vậy, chẳng phải cậu là con trai độc nhất của Sát Mộc Thanh và Giang Lệ Châu hay sao.
Trương Mạn Đường thấy Sát Mộc Dân bị dọa cho ngây ngốc thì chủ động lên tiếng chào hỏi trước.
"Chào cậu."
Sát Mộc Dân vẫn chưa thể nào thích ứng được ngay việc mình có một người anh trai cho nên cứ ngây người như thế.
Giang Lệ Châu thấy vậy thì nghiêm giọng nhắc nhở: Mộc Dân, sao còn không chào anh?"
Sát Mộc Dân nghe được câu hỏi chất vấn kia của Giang Lệ Châu thì mới quay trở về thực tại.
"Hả? Nhưng mà từ trước đến nay con chưa từng nghe ba mẹ nhắc tới mình cũng còn có một người anh trai."
Sát Mộc Thanh ở bên cạnh bình tĩnh giải thích.
"Anh của con từ khi sinh ra đã bị người xấu đưa đi, vốn tưởng không thể tìm lại được cho nên mới không nói chuyện này cho con biết. Bây giờ khó khăn lắm mới tìm về được, hy vọng con chăm sóc anh trai thật tốt."
Sát Mộc Dân nhận ra thái độ của Giang Lệ Châu và Sát Mộc Thanh đối với Trương Mạn Đường vô cùng thiên vị, từ nhỏ đến lớn ba mẹ lúc nào cũng đối với cậu rất nghiêm khắc, cho dù cậu có cố gắng đến đâu đi chăng nữa cũng chưa từng được nhận một lời khích lệ nào từ ba mẹ, hiện tại một người anh trai thất lạc nào đó vừa về đã chiếm được cảm tình của bọn họ, cậu thật sự rất không phục.
"Ba, mẹ, hai người thật sự xác định rằng đây là anh trai chứ? Đã làm xét nghiệm..."
Lời của Sát Mộc Dân còn chưa chấm dứt, Giang Lệ Châu đã tức giận lên tiếng: "Ý của con như vậy là sao chứ, đây là anh trai của con, không có gì phải nghi ngờ cả."
Sát Mộc Dân nhíu mày, thấy mẹ tức giận đến như vậy cũng chỉ im lặng không nói tiếp. Sát Mộc Thanh thì bình tĩnh hơn nhưng vẫn không giảm đi chút nghiêm khắc nào.
"Đây là anh trai của con, chúng ta đã có kiểm tra chứng nhận ADN rồi. Mộc Dân, sau này con phải thay chúng ta chăm sóc anh trai con, anh trai con từ nhỏ đã thất lạc, hiện tại trở về rồi, cả nhà chúng ta phải bù đắp cho Mộc Nhân thật tốt."
Sát Mộc Dân tuy không có thù hận gì với Trương Mạn Đường, cậu chỉ là cảm thấy không thoải mái khi thái độ của ba mẹ đối với cậu và người kia khác nhau một trời một vực mà thôi.
"Được. Đúng rồi ba mẹ, con có chuyện quan trọng muốn nói."
Sát Mộc Thanh phất tay.
"Có chuyện gì để sau rồi nói. Mẹ và anh con mới trở về, để bọn họ nghỉ ngơi trước đã."
Sát Mộc Dân cảm thấy rất hụt hẫng, ngày hôm nay cậu đã nghĩ đến chuyện ba mẹ mình bất ngờ như thế nào khi cậu thông báo đã thành lập công ty riêng, lại không nghĩ tới chuyện ba mẹ chẳng quan tâm đến mình, cứ như vậy mà coi nhẹ tất cả chuyện của cậu. Sát Mộc Dân đứng ở dưới nhìn theo ba người đang bước lên lầu, cảm giác mình dường như chưa bao giờ tồn tại ở trong gia đình này vậy mà ba người đang đi kia mới là gia đình thật sự.
Trương Mạn Đường về đến Sát gia là 9 giờ sáng, lúc cậu ra sân bay Trương Tu vẫn còn ngủ, Trương Dạng đích thân lái xe đưa cậu và vợ chồng Sát Mộc Thanh ra sân bay. Cậu biết thái độ của hai bên không tốt nhưng có lẽ vì cậu mà bọn họ đều lựa chọn hòa hoãn giữ im lặng. Lúc xuống xe vào sân bay, Trương Mạn Đường rất muốn hôn Trương Dạng, nhưng ngại ở đây còn có người khác cho nên kìm xuống, bây giờ có thời gian một mình trong phòng không ai quấy nhiễu, cậu lập tức lấy điện thoại ra gọi cho hắn.
Đầu dây bên kia vẫn có tiếng chuông chờ đơn điệu, người đàn ông này dường như không để ý điện thoại cho nên phải trải qua một hồi chuông ngân mới chịu bắt máy, nếu như là cậu thì khác rồi, cậu vẫn luôn ôm điện thoại chờ đợi hắn, chỉ cần hắn gọi là sẽ lập tức nghe máy luôn.
"Em về đến bên đó rồi sao?"
Giọng nói của Trương Dạng rất trầm, là giọng của một người đàn ông thủ đô chính gốc, vừa khàn vừa quyến rũ giống y như hắn vậy.
"Vâng, em đang ở trong phòng nghỉ ngơi."
Không gian lại im lặng, tuy Trương Mạn Đường muốn gọi cho Trương Dạng nhưng lại chẳng có quá nhiều chuyện để nói với hắn, vắt óc suy nghĩ một hồi lâu mới nói thêm một câu.
"Thì ra em còn có cả em trai nữa."
Trương Dạng nhàn nhạt trả lời.
"Vậy sao, người đó đối với em thế nào?"
Trương Mạn Đường nghĩ lại gương mặt và thái độ của Sát Mộc Dân.
"Dường như rất bất ngờ, cũng không biết thế nào nữa."
Trương Dạng có vẻ như đang bận rộn cho nên không muốn kéo dài cuộc nói chuyện bâng quơ này.
"Lát nữa tôi phải bay qua Ý để xử lý công việc, có lẽ mất 1 tuần, qua bên đó tôi sẽ gửi số liên lạc cho em."
Trương Mạn Đường nhận ra mình đang làm cản trở Trương Dạng cho nên cũng gấp gáp theo.
"Vậy được, anh qua bên đó nhớ gọi cho em... Cho dù có muộn đến mấy em cũng sẽ chờ điện thoại."
Lại là sự im lặng ở phía bên kia, Trương Mạn Đường cảm thấy rất nhớ Trương Dạng, cậu chỉ mới đi có vài tiếng đồng hồ thôi mà, thật sự rất nhớ hắn.
"Ừ, ở bên đó chơi vui vẻ đi. Tôi cúp máy đây."
Người đàn ông này vẫn như vậy, luôn lạnh lùng cúp máy như thế, chẳng đợi cậu nói lại một câu, khiến cho cậu vừa giận lại vừa nhớ hắn. Khi đầu dây bên kia đã không còn bất cứ âm thanh nào cả, Trương Mạn Đường vẫn đặt điện thoại ở bên tai, ảo não nói khẽ một câu vào không khí.
"Em rất nhớ anh."
Lúc này Trương Mạn Đường mới có thời gian nhìn xung quanh căn phòng một lượt, đây dường như không phải là căn phòng nghỉ dành cho khách mà giống như một căn phòng của người nhà trong gia đình, bởi vì nơi này có treo ảnh người thân. Trương Mạn Đường nhìn thấy bức ảnh của Sát Mộc Thanh và Giang Lệ Châu đứng cạnh nhau, trên tay của Giang Lệ Châu còn cầm theo cả tấm hình siêu âm đen trắng nho nhỏ, ngay cả trên bàn cũng đặt khung hình của một đứa bé mới sinh rất nhỏ, vẫn còn được bế trong tay của ai kia.
Trương Mạn Đường nghĩ có lẽ Giang Lệ Châu và Sát Mộc Thanh vẫn luôn nhớ đến cậu, căn phòng này được lau chùi rất cẩn thận nhưng lại chẳng thể tránh đi được dấu ấn của thời gian. Tủ đồ, giường ngủ cho đến đèn trần trên cao đều là thiết kế của ngày xưa nhưng lại còn rất mới đủ để thấy bọn họ đã giữ gìn nơi này cẩn thận như thế nào.