Trong phòng ngổn ngang mấy chai rượu thủy tinh đã rỗng, bên trong là một mớ hỗn loạn cùng mùi rượu và mùi thuốc lá khá nồng quẩn quanh trong không khí. Đèn điện đã được bật sáng, nam phục vụ liên tục cầm điện thoại chụp lại cảnh Trương Mạn Đường đang nằm ngủ ở trên ghế số pha.
Đột nhiên bản thân cậu ta cảm thấy sống lưng lạnh toát, giống như có thứ gì đó xuất hiện. Khi quay lại quả nhiên thấy được Trương Dạng đang đứng ở đó, dùng ánh mắt lạnh lẽo, nguy hiểm nhìn chằm chằm cậu ta. Nam phục vụ rất sợ sẽ đắc tội mấy vị khách ở chỗ này, dù sao người tới đây chơi đều là người giàu có, cậu ta vội vàng thu điện thoại lại ấp úng nói.
"Xin lỗi, tôi chỉ..."
Trượng Dạng tiến lên vài bước, giọng nói trầm khàn chứa đầy tia uy hiếp.
"Xóa đi."
Nam phục vụ vội vã xóa đi hết những hình ảnh vừa chụp, dù sao những người tới đây chơi đều là những người có tiền, có địa vị, cậu cũng không muốn bị gây khó dễ. Trương Dạng đứng ở một bên nhìn chằm chằm động tác của người kia, sau khi xác nhận đối phương đã thành thật xóa hết mấy hình ảnh của Trương Mạn Đường rồi mới đuổi cậu ta ra khỏi phòng.
Bây giờ đã là 12 giờ đêm, trời còn đang mưa rất lớn, vừa rồi nhóm bạn của Trương Dạng đã thuê lại vài phòng nghỉ để ngủ lại trong chính tòa nhà này. Trương Dạng cũng không có ý định quay về nhà nữa, cho nên sớm đã nói người đặt giúp hắn một phòng khách sạn rồi.
Trương Dạng gọi Trương Mạn Đường vài tiếng, người nọ mở mắt, trong ánh mắt có tia mơ màng quyến rũ, hiển nhiên đối phương sớm say đến nhũn cả người rồi.
"Hôm nay chúng ta ở lại khách sạn dưới tầng."
Trương Mạn Đường không nghe rõ lời của Trương Dạng nói chỉ ầm ừ, cứ như vậy bị hắn đỡ dậy bước ra khỏi phòng. Hành lang yên tĩnh, ánh đèn điện không quá sáng, Trương Mạn Đường loạng choạng nâng bước, cậu cảm giác áo của mình hình như là bị kéo lên cao, có một bàn tay to lớn cố tình luồn vào bên trong xoa nắn sờ soạng cậu.
Cả người của Trương Mạn Đường cũng bị động tác này của Trương Dạng làm cho khô nóng, thở dốc, nhưng cậu vẫn ý thức được hiện tại hai người bọn họ đang ở trong tháng máy, nơi công cộng như vậy không nên có những hành động quá mức thân mật.
"Ưm... đừng mà Trương Dạng."
Sự phản kháng yếu ớt này căn bản không thể làm khó Trương Dạng được. Hắn ghé sát vào bên tai của cậu nói: "Thơm quá, tôi muốn làm quá."
Cả người của Trương Mạn Đường căn bản đã mất hết sức lực, không còn phương hướng, chỉ có thể dựa vào Trương Dạng mà bước đi. Hai người bọn họ dường như quấn quít lấy nhau như vậy cho đến khi về tới cửa phòng khách sạn. Trương Dạng lập tức ôm lấy Trương Mạn Đường nhấc bổng lên, thuận chân đá cửa phòng đóng lại. Nụ hôn cuồng nhiệt, bá đạo liên tục che lấp khoang miệng cùng không khí của cả hai. Trương Mạn Đường không tỉnh táo, cả người đều mềm nhũn, đôi khi làm ra một chút hành động trốn tránh cũng không còn sức lực.
"Ưm.. Trương Dạng."
Quần áo trên người Trương Mạn Đường đã sớm bị Trương Dạng lột sạch ném ở dưới sàn. Thân thể trơn bóng mềm mại còn mang theo chút hương vị cay ngọt của rượu vang càng khiến cho Trương Dạng thêm yêu thích hơn.
Bàn tay nóng bỏng của hắn vuốt ve cơ thể cậu, chuyên nghiệp giống như một ảo thuật gia có thể biến hóa mọi thứ vậy.
"Ư... hừ... em muốn."
Trương Dạng ngậm lấy môi dưới của Trương Mạn Đường, coi đôi môi đó như một viên kẹo ngọt ngào mà cắn mút dày vò. Cơ thể của Trương Mạn Đường nóng lên, khắp người một tầng ướt át trơn bóng được mồ hôi bao phủ. Một cơn gió nhẹ thổi tới làm cho cậu thanh tỉnh phát hiện ra bây giờ hai người đang ở ngay bên cạnh ban công, ban công không đóng cửa, mấy tòa nhà cao tầng phía xa xa vẫn còn chưa tắt điện hoàn toàn.
"Anh không cởi quần áo sao?"
Trương Mạn Đường cười nhẹ đáp.
"Một mình em cởi là được rồi."
Trương Mạn Đường thầm nghĩ là do kỹ thuật cởi đồ của Trương Dạng rất tốt hay là do đồ cậu mặc căn bản rất dễ cởi cho nên khi lên giường với hắn, cậu cũng không biết Trương Dạng rốt cuộc cởi đồ của cậu từ lúc nào.
"Cởi ra được không?"
Trương Mạn Đường cũng muốn nhìn thấy cơ thể hoàn hảo săn chắc kia của Trương Dạng, hơn nữa cậu cũng không muốn bản thân mình trần trụi trước mặt hắn như vậy, rất là không an toàn.
"Em cởi cho tôi."
Trương Dạng hơi dừng lại động tác, cười tà nói như vậy.
Trương Mạn Đường loay hoay mò tìm từng nút áo sơ mi của hắn. Bây giờ hắn đang liên tục quấn quít, hôn lấy cậu khiến cho cậu đến một chiếc nút áo cũng mãi không tìm ra. Trương Mạn Đường hơi hờn dỗi, có lẽ do men rượu cổ vũ cho nên cậu mới sinh ra chút năng lực phản kháng với hắn như vậy.
"Hừ... em không cởi được... cởi không được."
Trương Dạng buồn cười, nắm lấy hai tay của Trương Mạn Đường đặt lên trước ngực mình.
"Cởi đi."
Xúc cảm đụng chạm này thật là tốt,Trương Mạn Đường không che dấu nổi ham muốn của bản thân mà liên tục nuốt vài ngụm nước miếng, yết hầu lăn lộn rất rõ ràng. Từng nút áo sơ mi được cởi ra, phần ra thịt khỏe khoắn săn chắc cũng bại lộ dưới ánh trăng, hai mắt của Trương Mạn Đường giống như bị thôi miên, chỉ liên tục nhìn đến những mảng da thịt đó.
"Đẹp quá... Chỉ có em mới được chạm tới, mới được nhìn thấy thôi. Sau này không cho ai thấy."
Lời nói ngây ngô kia của Trương Mạn Đường làm cho Trương Dạng cũng phải buồn cười. Hắn cúi người ngậm lấy bên tai cậu khẽ ừ một tiếng, tiếp sau đó là từng nhịp thở dồn dập cùng cơ thể đong đưa điên cuồng.
Trương Dạng giỏi chuyện tình dục, chuyện này khỏi phải bàn cãi. Nơi đó của hắn vừa lớn vừa cứng, mỗi lần đưa vào bên trong là từng đợt kích thích khoái cảm đến phát điên, hơn nữa thể chất của người đàn ông này cũng không tệ, có thể ôm cậu áp sát vào tường liên tục thúc mạnh mấy tiếng đồng hồ cũng không hề hấn gì.
Ban công mở, có hai người liên tục chuyển động điên cuồng, cơn gió mùa thu mát mẻ lại giống như là đang vuốt ve cổ vũ hai người bọn họ. Trương Mạn Đường hừ hừ rên rỉ, vật nam tính phía dưới chỉ vừa mềm xuống đã bị Trương Dạng ép buộc cho phải cương cứng lên. Trong cơn mơ màng Trương Mạn Đường còn cảm nhận được, trong miệng bị đổ vào một thứ nước kỳ quái, vừa đắng lại vừa chát, sau đó lập tức bị Trương Dạng kéo quỳ xuống, ép buộc đón nhận vật nam tính cương cứng kia của hắn. Sự chà sát đưa đẩy đó khiến cho Trương Mạn Đường còn chưa kịp phục hồi tinh thần đã nuốt xuống thứ nước kỳ quái kia.
Cậu ho khan quỳ ở dưới sàn, đầu óc choáng váng, cả người nóng bừng bừng như muốn nổ tung.
"Trương Dạng... đó là thứ gì thế?"
Trương Dạng kéo Trương Mạn Đường đứng lên, ép sát cậu vào bức tường phía sau lưng.
"Thuốc giải rượu thôi, Tiểu Đường Tử say quá, không chịu làm cẩn thận gì cả."
Trương Dạng cứ liên tục, liên tục như vậy, không cho phép cậu nghỉ ngơi, hai chân run rẩy, vùng eo đau mỏi, phía bên dưới cũng như sắp chịu không nổi nữa. Vật nam tính của cậu đã mềm, liên tục bị nắm lấy, bắn ra những thứ trong suốt lấp lánh. Dưới sàn nhà là những vũng nước trắng đục ngổn ngang, những thứ đó còn dính lại trên bức tường và dọc hai bên bắp đùi của Trương Mạn Đường.
"Trương Dạng... em không thể tiếp tục nữa..."
Trương Dạng hừ một tiếng, hắn vẫn còn chưa thỏa mãn đâu, nhanh chóng ôm lấy cậu đi vào trong giường ngủ, tiếp tục nâng hai chân của cậu lên đưa đẩy mãnh liệt.
"Đừng mà... thật sự chịu không nổi nữa đâu."
Thể lực của Trương Mạn Đường khá tốt, chỉ là sức khỏe của Trương Dạng căn bản không phải là bình thường. Hắn luôn rất mạnh mẽ trên phương diện tình dục, mỗi đêm đều có thể duy trì đến 7, 8 lần, ép cho Trương Mạn Đường giống như là bị vắt kiệt sức lực.
Buổi sáng ngày hôm sau, khi Trương Mạn Đường tỉnh lại phát hiện ra xung quanh đều rất xa lạ, ngay cả người bên cạnh cũng đã sớm rời đi. Cả người cậu nặng trĩu, đầu óc choáng váng, phía bên dưới ướt dính khó chịu, chỉ vừa nhấc người di chuyển một chút đã cảm thấy thân thể nặng nề nhức mỏi.
Trương Mạn Đường đưa tay sờ soạng trên giường muốn tìm điện thoại của mình xem giờ, bây giờ mới chỉ 8 giờ sáng, cũng không phải muộn lắm, hôm nay cậu không có lịch trình gì cả, mà nói đúng hơn thì bắt đầu từ hôm nay cậu sẽ không tham gia vào giới giải trí nữa, hợp đồng với bên Trình thị cũng đã được thanh lý ổn thỏa rồi. Trương Mạn Đường đặt điện thoại xuống giường, đưa tay xoa bóp hai huyệt thái dương của mình, lúc này cậu mới nhận ra được một điểm bất thường trên tay mình, ngón áp út của cậu xuất hiện một vòng tròn màu trắng, hơn nữa còn có vài viên đá lấp lánh đắt tiền, có lẽ đó là kim cương. Cậu giật mình đưa tay lên trước mặt xem thử, chiếc nhẫn rất đơn giản nhưng không hề tầm thường, thiết kế vừa tối giản lại vừa tinh tế, không quá mạnh mẽ nhưng cũng không quá nữ tính. Trương Mạn Đường cố gắng nhớ lại chuyện buổi tối ngày hôm qua nhưng trong đầu của cậu chỉ toàn là những hình ảnh quấn quít ướt át, cũng không biết Trương Dạng đã mang thứ này vào tay cậu lúc nào nữa.
Trương Dạng từng tặng cho cậu rất nhiều món trang sức quý giá như đồng hồ, cài áo, khuyên tai, lắc tay nhưng chưa khi nào tặng nhẫn cho cậu cả. Trong lòng cậu, nhẫn luôn có một loại ý nghĩa rất cao cả, cũng chỉ có đối tượng kết hôn mới có thể có mà thôi, hơn nữa hắn còn cố ý mang nhẫn vào ngón áp út của cậu nữa, chuyện này khiến cho khóe miệng nhỏ nhắn của cậu lúc này cũng run rẩy, nhịn không được nở nụ cười nhưng sau đó lại buồn bã.
Trương Dạng luôn như vậy, lần trước nói yêu cậu xong thì cậu ngất xỉu, muốn hắn nói lại một lần nữa cũng phải đợi rất lâu. Lần này cũng vậy, còn nhân lúc cậu không tỉnh táo trao nhẫn cho cậu, dù sao giây phút đáng trân trọng như thế cậu rất muốn lưu lại, nhưng mà hắn lại không để cậu thấy.