Trương Mạn Đường cũng không thể nào giống như Trương Dạng nói, mỗi ngày đều ở nhà nhìn chằm chằm mối tình đầu của hắn được, huống chi người đàn ông này nếu thật sự muốn quay lại với Nhậm Tử Sâm thì cho dù cậu có nói gì cũng sẽ không ngăn cản được hắn, cậu không có cách nào khác chỉ có thể lựa chọn tin tưởng vào nhân phẩm của người đàn ông này mà thôi.
Nhân phẩm của Trương Dạng nói thấp không thấp nhưng nói cao hình như cũng không mấy cao. Hắn vốn dĩ là một tay chơi lão làng, trước cậu hắn đã từng quen rất nhiều tình nhân, nhưng hắn đã từng nói với cậu rằng hắn sẽ không mặc lại chiếc áo cũ, Nhậm Tử Sâm còn để lại cho hắn một vết thương lòng không thể xóa ngay được. Chỉ là mối tình đầu luôn là thứ gì đó rất sâu đậm, nó có thể sâu đậm đến khắc cốt ghi tâm, cho dù là một nhát đao chí mạng cũng vẫn luôn ghi nhớ suốt cả cuộc đời.
"Trương Dạng, không thể để cậu ấy ở khách sạn hay sao?"
Trương Dạng trả lời: "Nếu có thể để cậu ta ở trong khách sạn thì tôi cũng không đưa cậu ta về nhà làm gì."
Trương Mạn Đường im lặng, Trương Dạng có nhiều tiền như vậy nếu như muốn thì sắp xếp một chỗ ở cho Nhậm Tử Sâm cũng không phải là điều gì khó cả, nhưng hắn lại lựa chọn đưa cậu ta về nhà, có phải để thuận tiện nhìn thấy cậu ta bất cứ lúc nào hay không.
Trương Mạn Đường mím mím môi, nội tâm đấu tranh mãnh liệt, do dự hồi lâu mới lấy hết dũng khí để nói ra một câu thế này.
"Trương Dạng, nếu như cậu ấy về nhà thì em sẽ rời đi."
Không gian tiếp theo rơi vào trầm mặc, ánh mắt của Trương Dạng cũng biến đổi trở nên âm trầm u tối. Trong khoảnh khắc đó, trái tim của cậu giống như đã ngừng hoạt động, cậu nói ra câu này cũng thật sự đã hối hận rồi, nếu lỡ như Trương Dạng nói cậu cứ đi đi thì đoạn tình cảm này cứ như vậy chấm dứt hay sao.
"Ý của em là... em không thoải mái nếu như cậu ấy cũng ở đó."
Dù sao cũng đã nói ra rồi, lời này không thể rút lại được nữa, Trương Mạn Đường đã đâm lao thì phải theo lao. Trương Mạn Đường đến thở cũng không dám thở mạnh, bàn tay bất giác nắm chặt lấy cổ tay của Trương Dạng lúc nào không hay. Trương Dạng đưa tay nâng cằm Trương Mạn Đường lên, dùng đôi môi đa tình của hắn chạm tới phần yết hầu hơi gồ lên ở giữa cổ cậu.
"Em không nghĩ đến chuyện nếu như tôi giấu cậu ta ở một chỗ nào đó, mỗi ngày tôi sẽ giấu em đến gặp cậu ta hay sao. Để cậu ta ở trước mặt em, em luôn có thể rõ ràng mọi chuyện, cái nào có lợi hơn đây?"
Trương Mạn Đường đúng là đã không nghĩ nhiều như vậy, khi nghe Trương Dạng nói thì cậu mới nghĩ đến khả năng kia.
"Nhưng tại sao anh lại phải quan tâm đến cậu ấy? Chẳng phải cậu ấy đang ở nhà ba của anh sao?"
Trương Dạng khẽ cắn lên phần yết hầu liên tục chuyển động kia của Trương Mạn Đường, động tác này thật lão luyện khiến cho người ta có một loại trải nghiệm tê dại kích thích.
"Tôi không quan tâm đến cậu ta, còn không phải tôi đang quan tâm đến em hay sao? Nếu không tôi đã không nói cho em biết chuyện này."
Trương Mạn Đường im lặng, chuyện này có thể giải thích như vậy hay sao, nhưng lời của Trương Dạng nói đúng là vẫn có chỗ đúng.
"Vậy tại sao cậu ấy lại phải ở nhà của anh?"
Trương Dạng hơi rời khỏi cần cổ của Trương Mạn Đường, ánh mắt phong tình kia của hắn làm cho cậu khó lòng chống đỡ, không biết người đàn ông này đã dùng ánh mắt đó chinh phục biết bao nhiêu người mới có thể khiến cho người ta cảm thấy quyến rũ ngay trong một khoảnh khắc như thế.
"Nóng nảy quá, bình thường rất ngoan ngoãn, tại sao bây giờ cứ liên tục truy hỏi tôi vậy?"
Trương Mạn Đường thấy Trương Dạng có vẻ chưa giận nên vòng tay ôm lấy cần cổ của hắn, chủ động hôn vào má hắn.
"Em muốn biết có được không? Bây giờ trong lòng em rất không thoải mái."
Trương Dạng cảm thấy chuyện hắn làm đều quang minh chính đại, cũng không thể không nói cho Trương Mạn Đường biết.
"Là một cuộc giao dịch, ba của tôi có vẻ như làm việc xấu rồi, ông ta đang bị thẩm vấn, sẽ tạm giam một thời gian. Ông ta không muốn con mèo nhỏ của ông ta chạy mất, cho nên muốn đưa đến đây nhờ tôi trông chừng."
Trương Mạn Đường vẫn cảm thấy không nhất thiết phải đưa Nhậm Tử Sâm về nhà, có thể sắp xếp cho cậu ta ở một căn nhà nào đó rồi gọi người đến để mắt cậu ta. Trương Dạng giống như là đoán ra được suy nghĩ của Trương Mạn Đường nên đã lên tiếng nói tiếp.
"Là ông ta nhờ tôi, còn hứa sẽ cho tôi lợi ích mà tôi đang cần. Cuộc giao dịch này quá mức hấp dẫn, em sẽ không nhỏ mọn như vậy có phải không?"
Trương Dạng, cái tên này luôn là một thứ ma lực vô hình nào đó có thể khống chế toàn bộ suy nghĩ của cậu.
"Đừng lo, chỗ đứng của em trong lòng tôi rất vững vàng, nếu như em không làm chuyện gì có lỗi với tôi thì tôi cũng sẽ không làm chuyện gì có lỗi với em cả."
Trương Dạng là người đàn ông đã có tất cả mọi thứ từ rất sớm, tất cả mọi người khi nhìn thấy hắn đều sẽ phải xun xoe nịnh nọt, nếu như lần đầu tiên yên đương không bị đả kích nặng nề như vậy thì có lẽ tính cách của hắn cũng không chuyển biến phát sinh dị thường như thế. Hắn luôn coi tất cả mọi người xung quanh mình đều có thể dễ dàng điều khiển, chỉ cần hắn nói đối phương rẽ trái thì người đó sẽ không dám bước một bước qua phải. Tình yêu an toàn nhất chính là kiểu thống trị chi phối đối với hắn, Trương Dạng luôn cảm thấy mình đã đối xử rất tốt với Trương Mạn Đường. Trương Mạn Đường muốn nhanh chóng nổi tiếng, hắn đã giúp cậu chuyển công ty giải trí, bồi thường hợp đồng cho cậu, tranh thủ kiếm một bộ phim có thể để lại danh tiếng cho cậu. Trương Mạn Đường bị tình nhân cũ của hắn bắt nạt, hắn cũng ra mặt xử lý thật tốt thay cậu. Trong thời gian hắn quen với Trương Mạn Đường, hắn đã không qua lại với bất cứ nghệ sĩ nào khác cả, cho dù có rất nhiều người tìm đến tận cửa thì hắn cũng không rung động. Hắn đối xử với Trương Mạn Đường tốt như vậy, tại sao cún con này lại cứ thích suy nghĩ lung tung.
Đợi cho Trương Tu hết thuốc mê tỉnh lại, Trương Dạng đã đi làm thủ tục xuất viện cho nhóc con. Ở nhà hắn có bác sĩ riêng, không cần phải để Trương Tu ở lại bệnh viện, huống chi hắn cũng không thích bác sĩ ở bệnh viện này cho lắm.
Trương Tu tỉnh lại thì khóc rất nhiều, chấn thương ở chân đau đến mức một đứa nhỏ như nhóc con không tài nào kiên cường nổi. Trương Mạn Đường chỉ có thể ôm Trương Tu vào lòng, an ủi nhóc con.
"Được rồi, để về nhà ba ba nhỏ làm canh xương hầm hạt sen cho con ăn, ăn nhiều canh xương thì chân sẽ mau chóng tốt lại."
Trương Tu rất ỷ lại vào Trương Mạn Đường, ôm Trương Mạn Đường khóc đến ướt một mảng áo trước ngực cậu.
"Hu hu... còn chuyến đi Nhật Bản thì sao đây, ba ba nhỏ, con có thể đi được hay không?"
Trương Mạn Đường vuốt nhẹ sống lưng của Trương Tu.
"Đương nhiên vẫn có thể đi, đợi Tiểu Tu khỏe rồi thì chúng ta sẽ đi sau."
Trương Tu buồn bã, ôm lấy Trương Mạn Đường nhỏ giọng.
"Ba ba nhỏ, con muốn đi Nhật Bản, lâu lắm rồi con chưa được đi chơi. Lần trước nhà của Tiểu Triệu còn cùng nhau đi cắm trại rất vui."
Trương Mạn Đường cúi đầu hôn lên mái tóc của Trương Tu, nhóc con này luôn khiến cho cậu cảm thấy yêu thương không dừng lại được.
"Được được, ba ba nhỏ sẽ chọn một ngày, chúng ta sẽ cùng nhau đi cắm trại, có được không?"
Trương Tu ngẩng đầu, dùng đôi mắt long lanh ngập nước kia nhìn cậu, giống một ngôi sao băng lấp lánh làm cho cậu không có cách nào từ chối nhóc con.
"Có thật không? Con chưa được ngủ ở trong lều bao giờ."
Trương Mạn Đường gật đầu.
"Khi nào chân của Tiểu Tu tốt lên thì ba ba nhỏ sẽ dựng lều cùng con đi cắm trại."
Trương Tu cũng ngừng khóc, dường như nhóc con đã bị sự phấn khích của bản thân mà quên mất cơn đau chấn thương ở chân rồi.
"Còn cả ba ba nữa, chúng ta phải dựng một chiếc lều thật lớn."
Khi Trương Mạn Đường rời khỏi bệnh viện thì tình cờ gặp được Du Viết Trạch ở bên dưới sảnh. Du Viết Trạch biết đứa bé kia đã làm thủ tục xuất viện cho nên nhanh chóng muốn đi gặp mặt Trương Mạn Đường, thuận tiện muốn hỏi xem cậu có cần sự giúp đỡ nào từ anh không.
Khi Du Viết Trạch chạm mặt Trương Dạng, ánh mắt của người đàn ông kia vừa lạnh lẽo lại vừa thờ ơ lướt qua anh một chút, một màn trong phòng bệnh vừa rồi lại xuất hiện khiến cho anh cũng phải thoảng mất tự nhiên.
Trương Dạng đã vào trong xe ngồi đợi trước, Trương Mạn Đường lán lại một chút để nói chuyện với Du Viết Trạch.
"Mạn Đường, đây là thuốc xoa bóp, buổi tối cậu dành thời gian xoa bóp khoảng 10 phút là sẽ nhanh khỏi hơn... Hiện tại cậu sống tốt chứ, nếu có việc gì cứ nói ra, tôi có thể giúp đỡ cậu."
Trương Mạn Đường không để ý quá nhiều đến thái độ dè dặt kia của Du Viết Trạch, cậu mỉm cười nhận lấy thuốc xoa bóp rồi nói một tiếng cảm ơn.
"Cảm ơn, tôi bây giờ rất tốt, khi nào có thời gian rảnh rỗi thì chúng ta sẽ gặp nhau nói chuyện có được không. Số điện thoại của cậu là gì, tôi sẽ lưu lại."
Du Việt Trạch đọc số điện thoại của mình cho Trương Mạn Đường, hai người trao đổi phương thức liên hệ cho nhau rồi cậu cũng nhanh chóng chào tạm biệt Du Viết Trạch bước về phía chiếc xe hơi đã đợi sẵn ở bên ngoài kia.