Trên người của Trương Dạng luôn có mùi hương nam tính vững chãi như một cây cổ thụ, là mùi gỗ hương khiến cho người ta vừa ngửi thấy liền không muốn chia xa. Trương Mạn Đường ngồi ở trên đùi của Trương Dạng, bị hắn trêu chọc đến mức mềm nhũn mất hết sức lực, chỉ có thể tùy ý phơi bày ra những bộ phận thầm kín trên cơ thể, mặc cho hắn muốn làm cái gì thì làm.
"Tiểu Đường Tử, hình như em quên công việc chính của mình rồi, tại sao gần đây tôi về nhà lại không thấy cơm đâu?"
Trương Dạng cảm thấy bản thân mình không phải đang nuôi một tình nhân, nếu như là tình nhân của hắn có thể ra ngoài làm việc mấy ngày không trở về đều được, nhưng nếu muốn ở bên cạnh hắn thì nhất định mỗi ngày phải để hắn nhìn thấy, ngoan ngoãn phục tùng hắn, mỗi buổi tối đều phải có cơm ngon đa dạng chuẩn bị sẵn.
"Ưm... xin lỗi Trương Dạng, bởi vì thời gian này chị Tịnh kỳ sắp xếp cho em lịch trình hơi dày đặc cho nên mới không thể chuẩn bị cơm cho anh."
Trương Dạng hửm một tiếng, nắm lấy điểm nhỏ trước ngực của Trương Mạn Đường hơi kéo ra.
"Nói như vậy nghĩa là công việc của em quan trọng hơn cả tôi sao?"
Trương Mạn Đường vội lắc đầu, đương nhiên không phải như vậy, Trương Dạng bao giờ cũng quan trọng nhất trong cuộc đời cậu, công việc chỉ có thể xếp phía sau mà thôi.
"Là anh... xin lỗi Trương Dạng, sau này cho dù có làm cái gì cũng nhất định sẽ chuẩn bị cơm tối cho anh và Tiểu Tu."
Trương Dạng híp mắt, hắn cúi đầu ngậm lấy cánh môi cậu, đầu lưỡi luồn vào bên trong khoang miệng cậu. Nụ hôn này vô cùng cuồng nhiệt và thô bạo, cảm giác giống như nếu không đổ máu thì người đàn ông này sẽ không chịu buông cậu ra vậy.
"Ưm..."
Trương Mạn Đường ở bên cạnh Trương Dạng lâu như vậy, đã quen với việc biến cảm giác đau đớn của bản thân thành khoái cảm. Mỗi lần Trương Dạng dùng lực thì cậu sẽ vô cùng khao khát đón nhận, ví như nụ hôn hiện tại cũng vậy, cảm giác như người đàn ông này muốn mang cậu hòa thành một thể với hắn.
Môi dưới của Trương Mạn Đường bị cắn đến sưng đỏ, còn có máu xuất hiện ở bên khóe miệng, vết thương kia không nghiêm trọng nhưng nếu đợi nó lành lại cũng phải mất ít nhất một ngày.
"Tiểu Đường Tử, hôm nay tôi muốn ăn bò hầm ngũ hương, làm thêm cho tôi một bát chè trôi nước vừng đen nữa, lần trước món đó em làm rất hợp khẩu vị của tôi."
Lần trước Trương Mạn Đường làm chè trôi nước vừng đen cho Trương Tu, làm khá nhiều, vốn dĩ muốn để cho nhóc con mang đến lớp tặng cho bạn. Nhân tiện hôm đó còn sót lại một chút trong nồi, Trương Mạn Đường không muốn bỏ phí mới cho ra một bát nhỏ, lại bỏ thêm vài viên đá mát lạnh mang cho Trương Dạng ăn thử. Trương Dạng ăn xong cũng không nói thêm lời nào cả, vốn tưởng rằng hắn không thích ăn mấy món ngọt kiểu như thế này, không ngờ đàn ông nào đó lại thích ăn.
"Vâng, hôm nay nhất định sẽ có hai món đó... Em sẽ quay hình xong thật sớm... Có thể không cần mang thứ kia được không?"
Trương Mạn Đường thấy Trương Dạng nhìn mình chằm chằm không nói gì thì vội lúng túng giải thích thêm.
"Sẽ vướng víu, em muốn quay hình thật nhanh để trở về... có được không?"
Trương Dạng hừ một tiếng, Trương Mạn Đường mang thứ đó thì cả gương mặt nhất định sẽ bị bao phủ bởi một tầng ửng hồng. Trương Dạng không muốn Trương Mạn Đường mang dáng vẻ phát tình kia đi gặp người ngoài thế cho nên chỉ muốn dọa cậu một chút mà thôi. Trương Dạng điều chỉnh tốc độ rung lên đến mức tối đa, Trương Mạn Đường lập tức khổ sở vặn vẹo người, hai tay nắm lấy vai của hắn, gương mặt ửng đỏ khổ sở cầu xin.
"Đừng mà, Trương Dạng... em không được."
Trương Mạn Đường chưa từng chơi qua món đồ chơi này, tuy rằng kích thước của nó chẳng là gì so với hàng thật của Trương Dạng, nhưng vì quá nhỏ hơn nữa mức độ rung cũng cực kỳ cao nên cậu cảm thấy rất sợ... sợ nó sẽ chui vào bên trong không thể lấy ra được mất.
Trương Dạng là người đàn ông cực kỳ tà ác, hắn thích nhìn thấy cậu rơi vào túng quẫn như vậy.
"Đừng nói những lời như thế, của tôi em còn có thể nuốt hết được huống chi chỉ là món đồ chơi cỏn con này."
Trương Mạn Đường cắn chặt môi, hai tay run rẩy ôm lấy cần cổ của Trương Dạng, giống như một bé cún con hoảng sợ chạy đi tìm chủ nhân che chở vậy.
"Trương Dạng... a... ưm..."
Trương Mạn Đường lại bị trêu chọc cho bắn ra một đợt tinh dịch nữa, tinh dịch trắng như màu nước gạo kia nhầy nhụa trên chân cậu, ngay cả phần quần âu của Trương Dạng cũng bị dính lại một chút.
Trương Dạng đặt Trương Mạn Đường ngồi ở trên đùi của mình, hắn tách rộng hai chân của cậu ra, dáng vẻ hiện tại của cậu thật sự rất khó coi, mọi thứ đều bại lộ trước mắt của người đàn ông này.
Trương Dạng lấy thứ đồ chơi kia ra khỏi cơ thể của Trương Mạn Đường, trên bề mặt nhưa silicon kia vô cùng ướt át bóng bẩy. Trương Mạn Đường được giải thoát, chỉ còn biết thở dốc, cả cơ thể đều bao phủ một tầng mồ hôi mỏng.
"Tiểu Đường Tử, nhắc lại những việc hôm nay em cần làm cho tôi nghe."
Trương Mạn Đường khàn giọng, bây giờ cậu rất xấu hổ bởi vì Trương Dạng cứ tách rộng hai chân của cậu ra như vậy, ánh mắt kia của hắn đang nhìn chằm chằm cậu nữa.
"Hôm nay em sẽ cố gắng về nhà sớm để nấu cơm, sẽ có món thịt bò hầm ngũ vị và chè trôi nước mè đen..."
Trương Mạn Đường còn chưa nói xong thì Trương Dạng đã mạnh tay bóp lấy điểm nhỏ trước ngực của cậu.
"Không phải cố gắng mà là phải về nhà sớm, có hiểu không?"
Trương Mạn Đường bị bất ngờ tập kích lại khẽ rên lên một tiếng: "A... em sẽ về nhà sớm mà... Trương Dạng, cầu xin anh nhẹ tay."
Trương Dạng buông tay, chuyển sang xoa nắn nhào nặn nơi đó.
"Tiểu Đường Tử, mỗi ngày nấu cơm thật ngon thì tôi sẽ càng thích em thật nhiều."
Trương Mạn Đường nghe thấy vậy thì vô cùng lưu tâm, chỉ cần cậu có thể nấu cơm thật ngon thì Trương Dạng sẽ thích cậu càng nhiều hay sao, chuyện này cậu đương nhiên có thể dễ dàng làm được.
Trương Dạng trêu đùa Trương Mạn Đường đến mức mềm nhũn, ngay cả cơm trưa cũng không cho cậu ăn khiến cho cậu mất sức chỉ còn biết thở hổn hển mà mềm nhũn dựa vào người hắn, cả người trơn bóng ửng hồng đến đáng thương.
Gần đây Trương Dạng rất thích chụp hình nhạy cảm của Trương Mạn Đường, mỗi lần đều bắt cậu phải nhìn thẳng vào máy điện thoại không cho né tránh, còn muốn cậu tự mình làm ra những dáng vẻ khó coi nhất, hơn thế nữa còn muốn cậu tự mình chụp. Hôm nay cũng không ngoại lệ, Trương Mạn Đường bị Trương Dạng trêu chọc đến không còn mặt mũi rồi.
Trương Dạng để cho Trương Mạn Đường mặc quần áo vào, vốn tưởng rằng như vậy là đã xong rồi, ai ngờ hắn còn muốn cậu khẩu giao cho hắn. Lại là một hồi bị hắn ép buộc đến hoa mắt chóng mặt, cổ họng đau rát, vết thương bên khóe miệng cũng vị thế mà rách ra sưng đỏ hơn, một lát nữa lên hình mang dáng vẻ này thật sự sẽ rất kỳ quái.
"Khụ khụ... ưm..."
Chỉ hơn một tiếng nghỉ trưa ngắn ngủi, Trương Mạn Đường đã bị Trương Dạng biến thành một bộ dạng giống như vừa bị người xấu cưỡng hiếp. Cần cổ chi chít những vết hôn bá đạo, ngay cả khóe miệng cũng có vết rách rõ ràng, người nhạy cảm vừa thấy đã có thể nhận ra được cậu vừa trải qua loại chuyện gì.
"Trương Dạng... em... nhìn em bây giờ rất khó coi."
Trương Mạn Đường bỏ điện thoại ra xem thử, dáng vẻ này làm sao cậu có can đảm để gặp người khác chứ nói gì đến chuyện tiếp tục quay hình. Trương Dạng đúng là rất biết cách làm cho người khác phải ghi nhớ mà, sau này cậu đúng là sẽ không dám không quay trở về nhà chuẩn bị cơm tối cho hắn nữa.
"Khó coi một chút cũng tốt, người khác sẽ không mời em làm việc, chẳng phải có nhiều thời gian chuyên tâm ở nhà hay sao?"
Trương Dạng rất hài lòng nhìn người bên cạnh, hôm nay hắn tới chính là muốn để cho cậu không thể quay hình được nữa. Tốt nhất nên ghi nhớ chuyện phải về sớm để chuẩn bị cơm tối cho hắn, mấy ngày nay ăn món ăn người giúp việc làm đã sớm không hợp khẩu vị rồi.
Trương Mạn Đường bị Trương Dạng dày vò một lúc mới chịu thả người ta xuống xe, vừa rồi bởi vì quá gấp gáp chạy ra gặp Trương Dạng cho nên không mang theo khẩu trang, bây giờ mang cái miệng bị hôn đến sưng lên này đi ra ngoài khiến cho cậu luôn phải cúi đầu né tránh.
Trương Mạn Đường nhìn thấy Tịnh Kỳ đang ngồi ở một góc xem điện thoại, xung quanh không có ai thì vội vã chạy tới, dáng vẻ xấu hổ ngượng ngùng.
"Chị Tịnh Kỳ."
Tịnh Kỳ ngẩng đầu, cô vừa nhìn thấy dáng vẻ này của Trương Mạn Đường thì giật mình, không chỉ có miệng sưng mà ngay cả trên cần cổ cũng chi chít những vết hôn đỏ ửng.
"Cậu mới làm cái gì đó?"
Trương Mạn Đường đưa tay sờ cổ của mình, dáng vẻ hơi lúng túng.
"Hôm nay em không thể ghi hình được rồi, chị nói với tổ chương trình giúp em có được không?"
Tịnh Kỳ đang ngồi cũng phải đứng dậy chạy đi tìm khẩu trang và áo khoác có cổ cổ cho Trương Mạn Đường, sợ rằng sẽ có nhà báo chụp lại được cảnh này.
"Mau mặc vào đi, cậu không thể chú ý một chút được hay sao, hơn nữa bây giờ là ban ngày ban mặt cậu còn có thể làm ra chuyện đó."
Trương Mạn Đường cũng biết bây giờ không phải là thời điểm thích hợp nhưng mà Trương Dạng làm chuyện này không cần biết là có thích hợp hay không, chỉ cần là hắn muốn thì phải làm, cậu sao có thể ngăn cản hay từ chối chứ.
"Chị Tịnh Kỳ, em cũng đã nói như vậy..."
Tịnh Kỳ hừ lạnh tỏ vẻ không tin tưởng.
"Đã nói như vậy tại sao còn để lộ liễu thế kia, thân thể cũng là của cậu cơ mà, cậu không muốn thì người ta tính cường bạo cậu hay sao?"
Trương Mạn Đường khó xử, bây giờ cậu rất ngại ngùng, nhưng mà cậu là cún con nghe lời của Trương Dạng cho nên cậu sẽ làm theo tất cả những gì hắn nói, thân thể này... cũng là của Trương Dạng luôn cho nên không thể từ chối được.
"Trương tổng nói sau này không thể quay hình về muộn như vậy nữa, em chỉ có thể ghi hình muộn nhất đến 4 giờ chiều mà thôi, chị có thể trao đổi lại việc này với tổ chương trình hay không?"
Tuy rằng Tịnh Kỳ cảm thấy điều kiện này của Trương Mạn Đường rất khó nhưng mà người ở phía sau chống lưng cho cậu kia quả thật là còn khó để đối phó hơn.
"Tiểu Đường, cậu không phải không biết đợt quay hình này cũng không phải chỉ quay riêng mình cậu, nếu như cậu chỉ quay đến 4 giờ chiều mà thôi thì sẽ ảnh hưởng đến cả tổ chương trình đấy. Rốt cuộc là cậu muốn chị phải làm thế nào mới tốt đây?"
Trương Mạn Đường cũng nghĩ đến vấn đề này rồi, cùng nắm thì cậu xin rút khỏi dàn khách mời thường trú, số tiền mà hiện tại cậu có hẳn cũng đủ tiền để đến bù hợp đồng rồi. Đối với cậu, Trương Dạng vẫn là quan trọng nhất, cậu sẽ không xếp hắn ở phía sau cái gì cả.
"Chị Tịnh Kỳ, nếu không thể như vậy thì em chỉ còn cách rút khỏi dàn khách mời thường trú mà thôi."
Tịnh Kỳ nghe thấy vậy thì giật mình.
"Rút khỏi dàn khách mời thường trú sao? Tiểu Đường, cậu đã nghĩ kỹ hay chưa, sẽ phải đền bù hợp đồng một số tiền không hề nhỏ đâu. Hơn nữa chương trình này đang rất được nhiều người quan tâm, cậu rút khỏi thì không chỉ gây tổn thất về tài chính mà còn cả danh tiếng nữa đấy. Cậu có biết ở bên ngoài có rất nhiều nghệ sĩ muốn được tham gia chương trình hay không hả?"
Trương Mạn Đường gật đầu, cậu đương nhiên là biết nhưng so với việc làm một nghệ sĩ nổi tiếng thì cậu vẫn muốn làm cún con của Trương Dạng hơn.
"Em biết, nhưng mà chị Tịnh Kỳ... em không muốn làm trái ý Trương tổng."
Tịnh Kỳ cảm thấy bất lực với nghệ sĩ nhà mình, người khác lôi kéo mối quan hệ với kim chủ chỉ là muốn được càng ngày càng nổi tiếng, có chỗ đứng vững chắc trong giới giải trí. Nhưng mà nghệ sĩ nhà cô thì lại khác, chấp nhận đánh đổi sự nổi tiếng để ờ nhà đi theo kim chủ, cũng chẳng biết là do Trương Mạn Đường tốt số hay là thật sự ngốc đây.
"Được rồi chị hiểu ý của cậu rồi, nhưng mà làm gì cũng nên có đường lui cho mình. Chị là suy nghĩ cho cậu mà thôi, nếu như chuyện của cậu và Trương tổng không thành, sau này hai người chia tay thì cậu vẫn sẽ có sự nghiệp của riêng mình nên chị hy vọng cậu đừng rút khỏi giới giải trí quá sớm, nhất là bây giờ cậu đang bắt đầu nổi tiếng rồi."
Trương Mạn Đường gật đầu, lời của Tịnh Kỳ nói không hề sai, chỉ là trong tâm trí của cậu lúc nào cũng chỉ tồn tại hai chữ Trương Dạng. Trương Dạng nói cậu không được về muộn, cậu thà đắc tội với tổ chương trình chứ không muốn làm trái ý hắn. Trương Dạng nói việc chính của cậu là nấu cơm, cậu thà bỏ đi mơ ước lúc nhỏ của mình là làm người nổi tiếng để nghiên cứu tất cả những công thức nấu ăn ngon trên mạng. Nếu như Trương Dạng nói muốn mạng sống này của cậu, có lẽ cậu cũng sẽ vui vẻ tình nguyện dâng lên cho hắn.