Trong Mắt Có Kịch

Chương 137: Tấm thiệp trong bó hóa



Trong khán phòng đều chật kín nhiều người, có người không có chỗ ngồi phải đứng, hàng trăm con mắt như vậy đều đổ dồn về phía cậu. Sau khi cậu trả lời xong câu hỏi kia được vài giây thì có tiếng hú hét phấn khích rất lớn, các phóng viên nhà báo cũng nhanh chóng tác nghiệp, liên tục chụp hình và hỏi: "Vậy có nghĩa là cậu và Trương tổng đang yêu nhau hay sao?"

"Mối quan hệ không thể coi là bạn bè bình thường là sao chứ?"

"Trương Mạn Đường, cậu có thể nói rõ hơn một chút cho chúng tôi được không?

Trương Mạn Đường im lặng, Trương Dạng đã dạy cậu cách trả lời phỏng vấn như thế cho nên cậu chỉ có thể nói như vậy được mà thôi. Hơn nữa cậu cũng không muốn nói quá rõ ràng ra mối quan hệ của mình với Trương Dạng cho người ngoài biết, sẽ có rất nhiều người bàn tán không hay.

"Mối quan hệ của chúng tôi, không thể dùng lời lẽ để diễn tả hết được. Tôi chỉ có thể nói rằng chúng tôi không có quan hệ huyết thống và trên mức của bạn bè bình thường mà thôi."

Phóng viên nhà báo cảm thấy không thể hỏi thêm được gì nữa từ vấn đề này liền chuyển sang chuyện khác.

"Có người nói cậu từng gây khó dễ cho Dương Hà và Hạ Tử Mạch? Gần đây cũng không còn thấy hai người đó xuất hiện trước truyền thông nữa."

Trương Mạn Đường chậm rãi trả lời: "Tuy rằng lúc trước Dương Hà và tôi từng chung một công ty quản lý, sau đó có duyên đóng với nhau trong một bộ phim nhưng mà tôi không có hiềm khích gì với cậu ấy cả, có thể là thời gian này cậu ấy bận rộn với những dự định riêng cho nên không thường xuyên xuất hiện nữa. Còn Hạ Từ Mạch thì vì gặp phải tai nạn phim trường nên thời gian này vẫn đang dưỡng thương phục hồi, tôi hy vọng một ngày nào đó cậu ấy sẽ xuất hiện lại trước mặt mọi người.

Thật ra chuyện của Dương Hà và Hạ Tử Mạch đúng là liên quan đến cậu, nhưng cậu không hề gây khó dễ cho hai người này mà là hai người này luôn tìm cách kiếm chuyện với cậu. Chuyện của Dương Hà có thể là do cậu ta tự mình chuốc lấy, khiến cho cả đoàn làm phim hợp lực hủy hoại cậu ta. Chuyện của Hạ Tử Mạch là do Trương Dạng làm, nhưng cậu không hề biết cả hai người này đều do Trương Dạng ở phía sau ra tay dạy dỗ.

"Xin hỏi Trương Mạn Đường, đứa bé có mái tóc vàng thường xuyên xuất hiện bên cạnh cậu là ai vậy?"

"Người đó là con trai của cậu hay là của Trương tổng?"



"Có thể cho chúng tôi một câu trả lời thật rõ ràng hay không?"

Đời tư của nghệ sĩ là một câu chuyện rất được nhiều người muốn biết, tất cả mọi người có mặt ở trong hội trường đều rơi vào một mảnh im lặng như ngừng hít thở để chờ đợi câu trả lời của Trương Mạn Đường.

Trương Mạn Đường hít một hơi thật sâu, ngưng lại một lúc mới chậm rãi lên tiếng: "Có lẽ buổi họp báo ngày hôm nay, ngày mai sẽ có rất nhiều chuyện được viết lại trên mạng. Tôi biết sẽ có những bài post tích cực, cũng có những bài post tiêu cực nhưng tôi hy vọng mọi người hãy nhắm vào tôi mà chỉ trích, đừng nhắm đến nhóc con bởi vì nhóc con là người rất quan trọng đối với tôi."

Cả hội trường lại bắt đầu có tiếng xì xào bàn tán, phóng viên nhà báo vẫn chưa nhận được câu trả lời thỏa đáng liền hỏi: "Trương Mạn Đường, cậu nói rõ hơn một chút được không?"

"Cậu chỉ cần nói đứa bé kia là con của cậu hay là của Trương tổng cũng được!"

Trương Mạn Đường cầm chắc micro ở trong tay, nhớ đến lời nói của Trương Dạng, nhớ tới đêm đó Trương Tu dùng ánh mắt hy vọng cậu có thể nhắc tới nó với mọi người.

"Tiểu Tu là con trai của Trương tổng, nhóc con coi tôi giống như là ba ba nhỏ của nó."

Cả hội trường gần như vỡ òa, có tiếng hú hét reo hò phấn khích của fan hâm mộ. Có lẽ ngày hôm nay mọi người đến đây chỉ để muốn nghe câu trả lời này từ cậu.

"Trương Mạn Đường, chúng em luôn ủng hộ anh."

"Đường ca, chúng em thay anh bảo vệ nhóc con."

"Đường ca, cố lên!"

Trương Mạn Đường nghe thấy những lời cổ vũ kia, thật sự cũng rất xúc động. Cậu có những người quan tâm đến cậu, giống như lúc còn nhỏ luôn ao ước trở thành nghệ sĩ nổi tiếng để không bị mọi người lãng quên. Hiện tại cậu đã có Trương Dạng, có Trương Tu, còn có cả fan hâm mộ luôn luôn ủng hộ cậu, sự hạnh phúc có thể phác họa rõ nét nhất vào chính giây phút này.

Ở bên dưới có rất nhiều sự nhốn nháo, MC vì muốn giảm bớt không khí này để kéo mọi người về chủ đề chính ngày hôm nay thì lên tiếng: "Được rồi, tiếp đến là thời gian giao lưu của khán giả, mọi người có thể đặt câu hỏi với các nghệ sĩ ở trên."

MC chọn ra một người đang cầm bó hoa rất lớn kia đưa lên cao, micro được chuyển đến tay cậu ta, giọng nói của cậu ta cũng hơi mất sức, có lẽ vừa rồi cũng nằm trong nhóm fan hâm mộ quá khích.

"Chào Đường ca, em là fan hâm mộ của anh. Hiện tại đang làm bán thời gian tại một tiệm hoa."

Trương Mạn Đường mỉm cười, còn vui vẻ trêu chọc lại.



"Cảm ơn, cậu có thể nói tên tiệm hoa của mình ra cho mọi người biết, sau này nếu cần đặt hoa tôi cũng sẽ đến đó, hy vọng nhận được giá ưu đãi từ cậu."

Fan hâm mộ kia mặc trên mình một bộ đồ đồng phục của nhân viên giao hàng, bó hoa kia thật sự rất lớn nhưng vì đám đông luôn chen chúc cho nên cậu ta có chút chật vật vì phải bảo vệ bó hoa đó.

"Không quan trọng nữa rồi Đường ca, vừa mới rồi mọi người xô đẩy ác liệt quá cho nên thiệp ghi trong hoa bị rơi xuống khiến cho em xem được những chữ ở bên trong. Em cảm thấy những dòng chữ này rất phù hợp với hoàn cảnh hiện tại, có thể cho em đọc ở ngay tại chỗ này được không?"

Trương Mạn Đường cũng không biết fan hâm mộ kia muốn làm gì nữa nhưng đọc thiệp của người khác rất không tốt.

"Tôi nghĩ có lẽ không thể được đâu, chúng ta phải hỏi ý kiến chủ nhân của nó trước khi được mở ra."

Fan hâm mộ nọ trả lời: "Cái này là hoa của anh, có thể coi là từ một fan hâm mộ gửi tới."

Cả hội trường lại ồ lên một tiếng, mọi người bắt đầu đồng thanh nói: "Đọc đi, đọc đi."

Trương Mạn Đường cười khổ, mọi người đều muốn đọc như vậy, nếu như bây giờ cậu không để cho người kia đọc có lẽ là không được rồi.

Fan hâm mộ kia cũng rất tinh ranh bắt đầu hắng giọng giả bộ trịnh trọng nói: "Giọng phổ thông của tôi không được tốt, có thể sẽ không đọc ra được ngữ điệu chuẩn nhất trong nội dung của bức thư, mọi người thông cảm nhé."

Trương Mạn Đường cũng bị người kia làm cho tò mò giống như fan hâm mộ bên dưới rồi, cậu không biết trong đó viết gì, hy vọng không phải từ một antifan.

"Tiểu Đường Tử, chúc em có buổi lễ ra mắt thành công. Hôm nay đừng quên quay về nhà sớm nấu cơm, tôi muốn ăn món cá quế chiên xù."

Bên trong bức thiệp chỉ đơn giản ghi một dòng chữ ngắn gọn như thế nhưng cũng đủ để khiến cho toàn bộ người có mặt phải la hò phấn khích. Trương Mạn Đường không ngờ tới Trương Dạng sẽ gửi hoa đến, nếu như biết trước là hoa của Trương Dạng thì cậu nhất định sẽ không để cho người kia đọc ra tấm thiệp đó với mọi người rồi.

Sau đó bó hoa lớn kia được chuyển lên cho Trương Mạn Đường, Trương Mạn Đường không thể khống chế được vẻ mặt của mình, khóe miệng đã nhịn không muốn nhếch lên cao nhưng không thể được, cả gương mặt bị bao phủ bởi một tầng ửng hồng xấu hổ rất đáng yêu.

"Đường ca, hôm nay anh nhớ đăng bài dạy bọn em cách nấu món cá quế chiên xù nhé."

"Đường ca, Trương tổng thích ăn món cá quế lắm ạ?"



Buổi họp báo ngày hôm nay vốn dĩ là dành cho Mùa Hè Đến Rồi nhưng cuối cùng lại trở thành buổi họp báo của riêng mình Trương Mạn Đường. Tổ chương trình cảm thấy hiệu ứng mà Trương Mạn Đường mang lại rất tốt, may mắn là lúc đầu quyết định mời cậu tham gia là khách mời thường trú, đảm bảo hiệu suất xem đài về sau nhất định sẽ đạt kỷ lục.

Lại nói đến Cố Giai Thụy, cho dù trước đó đã có sự chuẩn bị, thuê người đến để đặt câu hỏi phỏng vấn cậu nhiều một chút nhưng lại bị Trương Mạn Đường chiếm hết spotlight, sắc mặt của cậu ta lúc này rất khó coi, tâm trạng cũng xuống dốc tồi tệ chỉ muốn nhanh chóng kết thúc rời khỏi chỗ này.

Ngày hôm nay Trương Mạn Đường chỉ có lịch họp báo cho Mùa Hè Đến Rồi mà thôi, cho nên khi xong việc cậu đã lập tức nói người đưa mình trở về nhà. Tịnh Kỳ ngồi ở trong xe vẫn không quên nhắc nhở cậu chuyện của Cố Giai Thụy.

"Tiểu Đường, sau này cậu hãy cẩn thận với Cố Giai Thụy một chút, người này không đơn giản đâu. Chị thấy cậu ta hình như cũng muốn tiếp cận Trương tổng."

Trương Mạn Đường gật đầu, cậu cũng đã nhận ra điều này rồi.

Tịnh Kỳ lại hỏi tiếp: "Bó hoa kia là cậu có chuẩn bị trước rồi hay sao?"

Trương Mạn Đường lắc đầu.

"Em cũng không hề biết chuyện này, Trương tổng không nói lại với em, có lẽ chỉ là do trùng hợp mà thôi."

Tịnh Kỳ cũng nghĩ chuyện này không phải là do Trương Mạn Đường sắp đặt nhưng hẳn là do Trương Dạng sắp đặt từ trước rồi. Cô biết Trương Dạng không có ý định để cho Trương Mạn Đường làm lâu trong giới, tuy rằng chuyện công khai tình cảm kia sẽ khiến cho tên tuổi của Trương Mạn Đường ngày càng nổi tiếng, nhưng sự việc một nghệ sĩ công khai chuyện tình cảm sẽ gặp phải rất nhiều hạn chế sau này, nó cũng có thể khiến cho sự nghiệp của nghệ sĩ đó bắt đầu đi xuống.

"Tiểu Đường, chị hy vọng cậu có thể tiếp tục con đường diễn xuất, ít nhất là cho đến khi công ty có người mới xuất sắc cần bồi dưỡng. Nếu như bây giờ cậu không làm nữa thì chị đây cũng thất nghiệp đó." Tịnh Kỳ thở dài một hơi nói.

Trương Mạn Đường quay sang nhìn Tịnh Kỳ, đúng là cậu đã không còn chú tâm đến công việc như lúc trước nữa, nhưng cậu cũng chưa có ý định trở thành một con sâu gạo trong nhà của Trương Dạng. Tuy rằng Trương Dạng có rất nhiều tiền, nhưng cậu chưa bao giờ tiêu tiền của hắn cả, ngoài việc ở nhà của hắn và thỉnh thoảng nhận một vài món quà xa xỉ, tiền tiêu thường ngày của cậu vẫn là tiền do cậu tự mình kiếm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv