Trương Mạn Đường lớn lên trong cô nhi viện từ nhỏ, bởi vì cậu là một đứa nhỏ yên tĩnh nhút nhát cho nên không có ai muốn nhận nuôi cậu, những đứa nhỏ bên cạnh cậu lần lượt được đưa đi khiến cho cậu có cảm giác mình bị bỏ rơi, thế cho nên ngay từ khi còn nhỏ cậu đã có mơ ước muốn làm người nổi tiếng bởi vì chỉ có được làm người nổi tiếng thì mới được mọi người quan tâm.
Chỉ là sau khi lớn lên, con đường trở thành người nổi tiếng của Trương Mạn Đường không hề bằng phẳng, trước khi gặp Trương Dạng cậu đã phải làm rất nhiều công việc cùng một lúc mới có thể duy trì được cuộc sống. Tuy rằng đã thành công ký được hợp đồng với một công ty giải trí nhưng công ty lại không có ý định bồi dưỡng cậu, chỉ cho cậu vài vai diễn quần chúng không có lời thoại, không lộ mặt, việc này khiến cho cậu lại một lần nữa có cảm giác bị người khác bỏ rơi.
Mãi cho đến khi gặp được Trương Dạng trong bữa tiệc tối đó, lần đầu tiên Trương Mạn Đường được một người xuất sắc như vậy chú ý, cho nên cậu không muốn bỏ qua cơ hội này, luôn luôn cố gắng nghe theo người đàn ông thích khống chế người khác này. Tuy Trương Dạng sẽ có lúc vô cùng lạnh lùng với cậu, cũng sẽ có lúc khiến cho cậu phải khóc nhưng chỉ cần hắn chịu nhìn cậu, chịu nói chuyện với cậu là cậu đã cảm thấy được quan tâm vô cùng hạnh phúc rồi.
Xung quanh Trương Dạng có rất nhiều tình nhân, thời gian gần đây mối tình đầu của hắn cũng trở về, điều này khiến cho cậu cảm nhận được sự uy hiếp về vị trí của mình trong lòng hắn. Cậu luôn cố gắng làm mọi chuyện thật tốt, nghe lời của hắn, không làm trái ý hắn nhưng đến bây giờ mọi sự cố gắng đó lại vì chính sự nổi tiếng của cậu mà phá hủy. Bởi vì cậu là người nổi tiếng cho nên mọi người đều sẽ luôn luôn dõi theo cậu, chỉ cần cậu có động thái gì đều sẽ đưa ra bàn tán, ngay cả hai người quan trọng nhất đối với cậu, cậu cũng không bảo vệ được. Cậu chợt nhận ra mình không muốn nổi tiếng nữa, chỉ muốn ở nhà nấu cơm cho Trương Dạng và Trương Tu mà thôi.
"Trương Dạng, Trương Dạng... em xin lỗi..."
Trương Dạng không lên tiếng cũng không có hành động gì tiếp theo, chuyện này khiến cho cậu càng thêm sợ hãi.
"Trương Dạng, em sẽ giải quyết chuyện này thật ổn thỏa, sẽ không để anh và Tiểu Tu gặp phiền phức.
Không gian yên tĩnh đến mức chỉ cần một chiếc kim rơi xuống sàn cũng có thể nghe ra được tiếng động, lúc này Trương Dạng mới chịu nhàn nhạt mở miệng nói một câu.
"Không ai có thể gây phiền phức cho tôi được... bởi vì tôi luôn biết cách giải quyết chúng một cách triệt để."
Câu nói của Trương Dạng luôn khiến cho Trương Mạn Đường phải suy nghĩ rất nhiều, lần nào cậu cũng đoán sai ý của hắn, hoặc có thể nói hắn không muốn để cậu được như ý nguyện.
Đúng lúc này ngoài cửa có tiếng động phát ra, giọng nói quản gia khe khẽ cất lời.
"Ông chủ, tiểu thiếu gia nằm mơ, dỗ như thế nào cũng không chịu chỉ muốn tìm cậu Trương."
Trương Dạng kéo tay của Trương Mạn Đường đang đặt trên eo mình xuống, hắn nâng giọng nói với quản gia.
"Tôi biết rồi."
Trương Dạng cúi đầu nhìn Trương Mạn Đường, hắn không nói gì nhưng Trương Mạn Đường hiểu được ánh mắt ra lệnh kia của hắn, cậu đưa tay lau nước mắt trên mặt mình rồi xoay người rời khỏi phòng ngủ đi xuống dưới lầu.
Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng cậu được gặp Trương Tu, nhóc con tóc vàng kia vô cùng ngọt ngào và đáng yêu nhưng cậu lại không thể tiếp tục được ở bên cạnh nhóc con nữa rồi.
Trương Mạn Đường đẩy cửa phòng ngủ bước vào, nhìn thấy Trương Tu đang ngồi ở trên giường cùng với một người giúp việc, nhóc con vừa thấy cậu đã lên tiếng gọi.
"Chú Mạn Đường ôm ôm."
Trương Mạn Đường đi đến chỗ Trương Tu, người giúp việc hiểu ý rời đi, đóng cửa phòng lại cho hai người. Trương Tu nhào vào lòng của cậu, giọng nói non nớt kia liên tục nói rằng.
"Chú Mạn Đường đừng rời đi có được không, cháu rất thích chú Mạn Đường."
Trương Mạn Đường im lặng, cậu nên nói như thế nào đây, nhóc con này khiến cho cậu không thể cầm lòng được, nếu như thật sự được ở lại thì cậu sẽ không lựa chọn rời xa nhóc con.
"Tiểu Tu, chú sắp phải đi rồi."
Trương Tu bĩu môi hờn dỗi.
"Chú lại đi nữa sao, khi nào thì chú mới về?"
Trương Mạn Đường đỏ mắt, hai mắt ngập nước long lanh, cố gắng không muốn để cho nước mắt rơi xuống.
"Có lẽ... sẽ rất lâu mới được gặp lại... ba ba không muốn cho chú về."
Trương Tu vừa nghe thấy thế thì nhíu mày ngồi dậy, vội vã ôm lấy cánh tay của Trương Mạn Đường.
"Không được, Tiểu Tu sẽ không để chú Mạn Đường đi, Tiểu Tu muốn ở cùng với chú Mạn Đường."
Trương Mạn Đường muốn kìm nén nước mắt nhưng chẳng hiểu sao hai khóe mắt lại có dòng nước nóng ấm chảy ra. Trương Tu vừa nhìn thấy vậy cũng khóc theo, cứ như thế hai người một lớn một nhỏ ôm nhau khóc một hồi.
Trương Tu muốn cùng Trương Mạn Đường lên gặp Trương Dạng, nhóc con muốn nói chuyện rõ ràng với ba của mình. Đến khi hai người bọn họ mang theo dáng vẻ đáng thương, khóc đến sưng cả hai mắt đứng trước cửa phòng của Trương Dạng, lại phát hiện ra người đàn ông này một thân tây trang lịch sự chuẩn bị đi ra ngoài.
Bây giờ cũng không còn sớm nữa, Trương Mạn Đường không biết Trương Dạng muốn đi đâu nhưng có lẽ chuyện này khá quan trọng đối với hắn cho nên khi nhìn thấy hai người hắn chỉ ngừng lại một chút rồi bình thản hỏi Trương Tu.
"Có chuyện gì sao Tiểu Tu?"
Trương Tu nắm tay của Trương Mạn Đường, dáng vẻ đáng thương nhìn Trương Dạng.
"Ba ba muốn để chú Mạn Đường đi hay sao, con muốn ở cùng với chú Mạn Đường."
Trương Dạng bình tĩnh đưa tay lên xoa đầu của Trương Tu, hắn vẫn giữ thái độ như thường ngày nhàn nhạt nói.
"Tiểu Tu, nếu chú ấy muốn đi thì chúng ta cũng không thể giữ. Được rồi, bây giờ ba có chuyện phải ra ngoài, con ở nhà đi ngủ sớm đi."
Trương Tu nói.
"Con muốn ngủ ở phòng của ba ba với chú Mạn Đường."
Trương Dạng gật đầu ừ một tiếng, có lẽ công việc của hắn rất gấp cho nên mới vội vã rời đi nhanh như vậy. Trương Mạn Đường cảm thấy trái tim của mình như thắt lại, cuối cùng cũng đến lúc kết thúc rồi hay sao.
Trương Tu kéo lấy tay của Trương Mạn Đường, nhóc con nhảy lên giường lớn của Trương Dạng, ngoan ngoãn đắp chăn ngang người mình.
"Chú Mạn Đường, ngủ thôi, không cần đợi ba ba."
Trương Mạn Đường hít một hơi thật sâu nhưng chẳng hiểu sao khi hơi thở kia hít vào lại mang theo sự đau đớn đến tận nơi trái tim. Cậu chậm rãi bước tới nằm xuống bên cạnh của Trương Tu, vỗ về nhóc con đi ngủ lần cuối cùng...
Bây giờ cũng không còn sớm, Trương Tu vừa nằm lên giường một lúc đã ngủ say. Trương Mạn Đường nhìn Trương Tu, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của nhóc con, đứa trẻ này rất ngọt ngào, cậu cũng không biết mình phải mất bao lâu mới có thể không buồn nữa.
Tính ra đồ đạc của Trương Mạn Đường cũng không nhiều, chỉ vỏn vẹn một chiếc va li đựng quần áo và một chiếc túi xách đựng vài thứ lặt vặt cá nhân. Trương Mạn Đường vừa muốn đợi Trương Dạng trở về rồi mới đi, lại vừa muốn rời đi trước khi hắn về. Cậu sợ khi nhìn thấy hắn thì sẽ không thể rời đi được, lại cũng nuối tiếc khi không được nói lời tạm biệt cuối cùng đối với hắn, rất muốn nói với hắn rằng cậu rất yêu hắn.
11 giờ đêm, Trương Mạn Đường đã chuẩn bị mọi thứ của mình xong xuôi, cậu chậm rãi hôn lên trán của Trương Tu một nụ hôn, nước mắt rơi xuống bên má của nhóc con, khe khẽ nói một tiếng tạm biệt.
Trương Dạng chưa trở về, cậu cũng không biết hôm nay hắn có về hay không nữa, có thể hắn sẽ không về cũng có thể hắn sẽ về nhưng chuyện đó cũng không quan trọng bởi vì cậu vẫn sẽ phải rời đi.
Trương Mạn Đường không có nhà riêng, căn nhà riêng của cậu cũng ở trên tầng 6 của căn biệt thự nhà Trương Dạng, thế cho nên nơi mà cậu nghĩ đến có thể nương tựa lúc này chỉ có thể là nhà của Tịnh Kỳ mà thôi.
Nửa đêm có người nhấn chuông cửa, Tịnh Kỳ mơ màng đi ra ngoài, không nghĩ tới lại nhìn thấy Trương Mạn Đường mang theo một va li hành lý giống như chuyển nhà đến gặp mình.
"Tiểu Đường, cậu đi đâu vậy?"
Trương Mạn Đường cúi đầu nhìn xuống dưới chân, sau đó ngẩng đầu hít một hơi khẽ nói.
"Xin lỗi chị Tình Kỳ, nửa đêm rồi vẫn làm phiền chị nhưng chị có thể cho em ở lại một đêm hay không?"
Tịnh Kỳ nhìn ra được dáng vẻ khác thường của Trương Mạn Đường cũng đoán ra được giữa cậu và Trương Dạng hẳn đã xảy ra vấn đề, bây giờ đã muộn rồi, tâm trạng của Trương Mạn Đường cũng chưa ổn định lại cho nên cô tạm thời chưa hỏi tới, chỉ có thể để cho cậu vào trong nghỉ ngơi trước.
Lại nói đến Trương Dạng, sau khi hắn rời khỏi nhà được một lúc đã nhận được tin nhắn của quản gia, quản gia nói Trương Mạn Đường đã rời đi. Trương Dạng chỉ nhìn tin nhắn đó một lúc cũng không có động thái gì tiếp theo, hắn tắt máy tiếp tục ngẩng đầu nói chuyện với người đối diện.
"Ba nên quản tốt người của ba, đừng để tôi phải động đến cậu ta."
Người ngồi đối diện Trương Dạng là một người đàn ông trung niên nhưng vẫn còn rất trẻ, gương mặt của ông ta giống Trương Dạng đến bảy phần chỉ là trên mặt lúc nào cũng mang theo một nụ cười nhàn nhạt.
"Cậu ta lại gây ra chuyện nữa rồi hay sao?"
Trương Dạng nhấp một ngụm rượu, trong đôi mắt của hắn lóe lên tia đáng sợ, hắn đưa điện thoại của mình đến trước mặt của Trương Đạo, Trương Đạo cúi đầu nhìn xuống màn hình điện thoại kia cũng tự động hiểu ra được chuyện gì đã xảy ra.
"Chuyện này để ba nhắc nhở cậu ta."
Truơng Dạng chậm rãi nói.
"Tôi không muốn nhắc nhở, tôi muốn cậu ta phải ghi nhớ thật kỹ chuyện này, ba có hiểu ý của tôi hay không?"
Trương Đạo không nói gì cả, chỉ chậm rãi đứng dậy xoay người rời đi.