2 giờ sáng.
Phòng khách sạn sáng đèn, có một bóng dáng nhỏ nhắn đang hơi khom người sắp xếp đồ đạc để vào va li. Trương Dạng tắm xong đi ra nhìn thấy cảnh này thì khẽ mỉm cười, ai đó giống như một người vợ nhỏ đảm đang rất biết chăm sóc gia đình vậy.
"Tiểu Đường Tử."
Một giọng nam tính đúng chuẩn đàn ông thủ đô cất lên.,Trương Mạn Đường vừa nghe thấy được thì dừng lại động tác quay đầu nhìn lại, cậu vẫn chưa có chuẩn bị trước, trước tầm mắt bây giờ là một người đàn ông dáng người hoàn mỹ không mặc đồ đứng trước cửa phòng tắm, cơ thể hắn hoàn mỹ giống như bức tượng David do nhà điêu khắc nổi tiếng Michelangelo tạo lên vậy.
Trương Dạng bước về phía trước, người đàn ông này vô cùng thản nhiên, thản nhiên đến mức Trương Mạn Đường cũng phải nghi ngờ rằng hắn dường như quên mất là mình không mặc đồ.
Trương Dạng đứng ở trước mặt của Trương Mạn Đường, hắn đưa tay nâng cằm cậu lên, đôi mắt nhạy bén của hắn nhìn sâu vào trong mắt cậu giống như là muốn thôi miên vây.
"Hay là em theo tôi về đi."
Trương Mạn Đường hả một tiếng, cậu hơi bối rối.
"Phim..."
Chỉ một từ được thốt lên đã lập tức bị Trương Dạng dùng miệng ngăn lại, đầu lưỡi ma mị của hắn tiến vào trong khoang miệng cậu, tàn ác phá hủy bừa bãi, bàn tay kia nắm chặt sau gáy cậu, thế nhưng cậu còn cảm giác được sự nóng cứng của đối phương đang chọc tới phần bụng dưới của cậu.
"Thôi, sau này chỉ có thể nhận phim trong thành phố."
Trương Dạng buông Trương Mạn Đường ra khàn giọng nói một câu như thế. Đôi môi của Trương Mạn Đường bị hôn đến sưng đỏ, trên môi cũng ẩm ướt phát sáng dưới ánh đèn vàng đang treo trên trần nhà kia.
"Cởi quần ra."
Trương Dạng khàn giọng ra lệnh, giọng nói của hắn giống như thú dữ gầm gừ, Trương Mạn Đường vẫn còn chậm chạp chưa có phản ứng, hắn đã không đợi thêm được nữa mà mạnh tay kéo quần cậu xuống một cách thô bạo.
"Tôi không có nhiều thời gian, máy bay sẽ cất cánh lúc 3 giờ."
Đêm hôm trước đã bị hắn làm vô số lần, bây giờ phía sau vẫn còn rất mềm, Trương Dạng lười không làm chuẩn bị nữa, lập tức đâm thẳng vào bên trong khiến cho Trương Mạn Đường bị đau đến khó thở. Người phía sau nắm lấy eo cậu điên cuồng đâm chọc, cảm giác thô lớn xâm lấn cơ thể làm cho cậu rơi vào trạng thái hoang mang.
Trương Dạng ôm trong tay thân thể mềm nhũn giống như một khối vải lụa tơ tằm, hắn cúi đầu gặm cắn cần cổ cậu, để lại nơi đó rất nhiều vết hôn, nhìn thấy nơi đó xuất hiện càng nhiều dấu đỏ thì hắn lại càng muốn điên cuồng tạo ra.
"Tiểu Đường Tử, Tiểu Đường Tử của tôi..."
Tuy rằng Trương Mạn Đường cảm thấy đau đớn nhưng khi nghe thấy giọng nói trầm khàn kia của Trương Dạng thì sự đau đớn đó sớm bị che lấp đi bằng cảm giác ngọt ngào.
"Trương Dạng... em yêu anh."
Đây là lần thứ hai Trương Mạn Đường nói yêu Trương Dạng, cậu đúng là rất yêu Trương Dạng, muốn ở bên cạnh hắn cả đời cho dù người đàn ông này có thô bao bao nhiêu, tính cách của hắn có xấu xa bao nhiêu thì cậu cũng muốn mãi bên cạnh hắn.
Trương Dạng nghe được lời nói đó của Trương Mạn Đường nhưng hắn lại vờ như không nghe thấy, chỉ điên cuồng ra vào trong cơ thể cậu, điên cuồng gặm cắn cần cổ cậu, muốn nơi đó để lại thật nhiều dấu ấn riêng của hắn
Trương Mạn Đường không nghe thấy câu trả lời của Trương Dạng, cố gắng nói lại một lần nữa nhưng cậu chỉ vừa mới gọi tên của hắn thôi đã bị hắn dùng miệng ngăn lại rồi. Đây là một nụ hôn thô bạo đúng nghĩa, người đàn ông này ở phía dưới điên cuồng tàn phá, phía trên lại ra tăng tốc độ dùng đầu lưỡi của hắn mà khuấy đảo, hơn nữa khi nụ hôn kết thúc, hắn còn cố tình dùng lực cắn thật mạnh vào cánh môi cậu khiến cho nơi đó bị chảy máu.
"Ưm..."
Trương Dạng luồn tay vào bên trong áo của Trương Mạn Đường, bàn tay chậm rãi vuốt ve khiêu khích hai bên điểm nhỏ trước ngực cậu, động tác này của hắn giống như đang trừng phạt cậu vậy, khiến cho cậu cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Tiểu Đường Tử, em không nên quá tham lam, đã rõ chưa?"
Trương Mạn Đường buồn bã, cậu gật đầu, không rõ là do lời nói kia của Trương Dạng hay là do động tác trừng phạt này của hắn mà chẳng mấy chốc khóe mắt cậu đã phiếm hồng, trong đôi mắt ngập nước bắt đầu rơi ra một hàng nước mắt. Trương Dạng vừa nhìn thấy cảnh này thì nhíu mày, hắn vốn định mạnh tay với cậu nhưng cuối cùng lại cúi thấp đầu, dùng đầu lưỡi của mình liếm lên vành tai cậu.
"Tiểu Đường Tử, tôi vẫn chưa đủ tốt với em sao?"
Trương Mạn Đường lắc đầu không nói, cậu biết nếu bây giờ cậu nói thì sẽ không nhịn được mà khóc lớn trước mặt Trương Dạng, mà cậu thì lại không muốn bị coi là quá tham lam.
Trương Dạng thở dài một tiếng, một dòng nước ấm nóng bắn vào bên trong cơ thể Trương Mạn Đường thật lâu, Trương Mạn Đường nhận ra được sự khác thường của hắn, một hồi sau thì lập tức đỏ mặt vì bên bắp đùi cậu đang chảy xuống một dòng nước mà không phải tinh dịch... Trương Dạng lại làm trò xấu kia, hắn đi tiểu ngay bên trong của cậu.
Trương Dạng xoay người Trương Mạn Đường lại đối diện với mình, hắn khàn giọng hỏi cậu.
"Thích không?"
Trương Mạn Đường rất xấu hổ, từ trước đến nay cậu chưa từng ghét bỏ bất cứ thứ gì thuộc về hắn cả nhưng nếu như lớn tiếng thừa nhận là thích thì cậu lại chưa có đủ dũng cảm mà nói ra thế cho nên chỉ có thể gật đầu.
Trương Dạng kéo vạt áo cotton của Trương Mạn Đường, động tác thản nhiên tùy tiện lau đi vật nam tính vừa mới được thỏa mãn của mình, rất nhanh sau đó trên áo của Trương Mạn Đường lập tức xuất hiện dấu vết nhàu nát ẩm ướt khả nghi.
"Tôi sắp muộn giờ lên máy bay rồi."
Trương Mạn Đường vội vã kéo quần lên, nhanh chóng nói.
"Em tiễn anh đến sân bay được không?"
Trương Dạng lắc đầu.
"Không kịp, bây giờ tôi phải đi rồi."
Trương Mạn Đường vội tiến lên một bước.
"Em chỉ cần khoác áo khoác là được thôi."
Trương Dạng nhàn nhạt nói.
"Tài xế cũng muốn về nhà sớm."
Trương Mạn Đường cúi đầu nhỏ giọng, lòng cũng hơi buồn bực, hóa ra là Trương Dạng lo cho tài xế.
"Em có thể tự bắt taxi trở về."
Trương Dạng im lặng nhìn Trương Mạn Đường rồi cũng gật đầu.
"Cho em 1 phút."
Nói rồi Trương Dạng cũng không chờ ai đó, lập tức đã xoay người đi về phía cửa ra vào rồi. Trương Mạn Đường không cân đến 1 phút, lấy tạm một chiếc áo khoác phao dài vẫn thường đến đoàn làm phim để mặc vào sau đó vội vã bước nhanh đuổi theo Trương Dạng.
Hai người vào trong thang máy, Trương Mạn Đường nhấn thang máy xuống tầng 1, tuy rằng bây giờ phía sau hơi khó chịu nhưng nếu như cậu không được đi tiễn Trương Dạng ra sân bay thì sẽ khó chịu hơn.
Bây giờ chỉ mới là đầu giờ sáng, phía bên dưới sảnh khách sạn có duy nhất một nữ tiếp tân trực ở đó, bên ngoài có lác đác vài ngọn đèn đường phát sáng, lòng đường rộng lớn không có bất cứ một phương tiện nào di chuyển cả. Trương Dạng và Trương Mạn Đường đứng ở trước cửa khách sạn đợi tài xế riêng của Trương Dạng lái xe đến. Gió đêm mang theo sương sớm buốt lạnh, Trương Mạn Đường đội mũ áo khoác to xụ cũng không thoát khỏi run rẩy ớn lạnh.
Trương Dạng nhìn Trương Mạn Đường, hắn đút tay vào túi áo khoác, một dáng vẻ thẳng lưng kiêu ngạo.
"Em có mang theo ví tiền và điện thoại hay không?"
Trương Mạn Đường ngẩn người, vội vã đưa tay vào túi áo khoác kiểm tra thử, vừa rồi cậu vội đuổi theo Trương Dạng cho nên không để ý đến mấy vật dụng cần thiết này.
"Em để trên phòng, vậy đợi em lên lấy."
Trương Mạn Đường đã nói sẽ bắt taxi trở về, may là Trương Dạng nhắc nhở cậu vấn đề này nếu không lát nữa sẽ lại rơi vào tình huống khó xử. Trương Mạn Đường vừa xoay người định chạy lên lấy đồ thì đã bị Trương Dạng kéo lấy cánh tay, giây tiếp theo có một nụ hôn đặt xuống đôi môi lạnh lẽo của cậu.
Nụ hôn này quá đỗi dịu dàng giống như một lời tạm biệt, bàn tay to lớn của Trương Dạng bao lấy hai bên má cậu, đôi tay ấm áp kia cộng với đầu lưỡi nóng bỏng của hắn khiến cho thân thể cậu chỉ trong một thời gian ngắn đã có nhiệt, quên mất cái lạnh nãy giờ.
Trương Dạng buông Trương Mạn Đường ra, hắn cười nhẹ nói với cậu rằng.
"Khắp người toàn mùi hương của tôi... Không cần gấp, em lên đi."
Trương Mạn Đường gật đầu, xoay người xiêu vẹo bước đi, có lẽ nụ hôn kia đã khiến cho cậu bay lên đến tận tầng mây nào đó cho nên lúc rời khỏi vẫn còn hơi chếnh choáng.
Đến khi Trương Mạn Đường cầm điện thoại và ví tiền đi xuống dưới thì đã không thấy bóng dáng của Trương Dạng đâu. Trương Mạn Đường hoảng hốt, vội vã chạy về phía trước nhìn xung quanh, cậu lên lấy đồ rất nhanh, ước chừng chỉ vỏn vẹn chưa đầy 3 phút mà thôi. Trương Mạn Đường nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Trương Dạng, đầu dây bên kia rất nhanh có một giọng nam trầm thấp quen thuộc.
"Tiểu Đường Tử."
Trương Mạn Đường giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi, cô đơn đứng ở trước cửa khách sạn nhìn con đường yên tĩnh trước mặt.
"Trương Dạng, anh đã đi rồi sao?"
Trương Dạng ừ một tiếng, không gian tiếp theo rơi vào trầm mặc, cảm xúc của Trương Mạn Đường hỗn loạn, buồn bã, tự trách bản thân lại có theo một chút nuối tiếc.
Cơn gió nhẹ thổi tới, mấy cái cây cổ thụ trồng bên vệ đường cũng phát ra tiếng xào xạc, vốn dĩ là phải lạnh nhưng hốc mắt của Trương Mạn Đường lúc này lại nóng bừng, cậu thế nhưng còn nghĩ tới chuyện gọi một chiếc taxi nào đó đuổi theo Trương Dạng nữa.
"Trương Dạng, em muốn tiễn anh."
Trương Dạng cười nhẹ, trong chiếc điện thoại kia phát ra một giọng nói rất bình thản.
"Ngoan, là tôi không nỡ để em đi đường xa như vậy."
Tiểu Đường Tử ngốc nghếch của chúng ta đã nghĩ rằng kim chủ của cậu không cần cậu nữa, là do cậu bất cẩn quên đồ, lại đi lấy đồ lâu khiến cho kim chủ mất kiên nhẫn cho nên mới rời đi không nói một lời như vậy nhưng đến khi nghe được câu nói kia của Trương Dạng, trong lòng của cậu lập tức phấn chấn hơn.
"Trương Dạng, em yêu anh."
Dường như ngày hôm nay đã là lần thứ ba Trương Mạn Đường nói lời này rồi, Trương Dạng có muốn không để ý tới cũng không được, hắn cảm nhận được sự kiên trì của đối phương cũng cảm nhận được sự dựa dẫm vào hắn của cậu.
Vốn dĩ Trương Dạng sẽ nói với cậu rằng không nên quá tham lam nhưng khi nghe thấy giọng nói ấm ách của đối phương, hắn có thể tự tưởng tượng ra rằng Trương Mạn Đường ở bên đó đang khóc, dù sao cũng là không nỡ lạnh nhạt, thôi đành đáp lại một câu.
"Tôi biết rồi... Tiểu Đường Tử của tôi."