Cậu vội vội vã vã, trước khi ra khỏi nhà phải thay bộ quần áo đã, Khang Vạn Lý nhảy dựng lên: "Chờ tao hai phút, tao lập tức ra ngay."
Mấy hôm nay Khang Vạn Lý rất ít khi đi ra ngoài, quần áo bị dì Trương dọn sạch sành sanh, ở trước tủ quần áo chiến đấu 30s, Khang Vạn Lý mới tìm được cái T-shirt đỏ thẫm mình thích nhất kia.
Không biết tại sao dì Trương lại để cái áo này ở nơi sâu nhất trong tủ, hại cậu tìm đến nửa ngày.
Cậu mặc quần áo tử tế, đứng trước gương đánh giá bản thân, Khang Vạn Lý phi thường thỏa mãn: "Mình cũng quá đẹp trai đi."
Lao xuống lầu đổi giày, ở ngay cửa nhìn thấy dì Trương, dì Trương bị cái áo đỏ thẫm của cậu dọa cho sững sờ, cũng không biết nên nói gì cho phải.
Khang Vạn Lý sao lại mặc cái áo này chứ? Không phải bà đã cất vào sâu lắm rồi sao?
Đứa nhỏ này... Coi như là lớn lên rất đẹp đi chăng nữa, cũng không thể ỷ vào khuôn mặt mình mà muốn làm gì thì làm!
Thằng bé không có thẩm mỹ quan sao?
"Cháu chuẩn bị ra ngoài à?"
Hơn nữa ra ngoài còn mặc bộ đồ này? T-shirt đỏ thẫm với quần bò?
Khang Vạn Lý nói: "Vâng! Cháu và A Tu đi ra ngoài chơi, mấy tiếng nữa sẽ về, buổi tối đừng quên làm cơm cho cháu nha, cháu còn muốn ăn anh đào nữa."
Dì Trương nào có thể chú ý đến anh đào này kia, chỉ để ý đến trang phục của Khang Vạn Lý, nhưng đáng tiếc mấy câu nói chưa kịp nói ra khỏi miệng thì Khang Vạn Lý đã chạy vội ra ngoài.
Dì chỉ có thể cau mày nhìn bóng lưng Khang Vạn Lý, đuổi theo ngăn Đại Hoa đang muốn chạy theo cậu, thở dài một hơi. "Đứa nhỏ này thật có đam mê với mấy bộ quần áo của nó mà."
Đại Hoa phối hợp sủa theo: "Gâu —— Gâu ——"
Khang Vạn Lý cùng Ninh Tu gặp nhau, bộ đồ lần này của cậu cũng khiến Ninh Tu trầm mặc hồi lâu, nhưng để ý Khang Vạn Lý đã phối đồ rất lâu rồi, hắn liền im lặng, chỉ chăm chú nhìn thêm một lát, cười nói: "Cũng nhờ mày có vẻ ngoài đẹp."
Khang Vạn Lý nói: "Hả?"
Ninh Tu không cùng cậu nhiều lời, lớn đến từng này hắn vẫn chưa từng thấy người có thể thuyết phục được Khang Vạn Lý, dù có nói thẳng ra rằng bộ quần áo này rất xấu thì Khang Vạn Lý cũng không phục, chỉ nói: "Chúng ta đi thôi."
Phòng vẽ Ninh Tu học cách tiểu khu của bọn họ không xa, đi mười mấy phút đã đến nơi, vì vậy hai người vai sóng vai đến phòng vẽ tranh, trên đường có không ít người liếc mắt nhìn bọn họ.
Khang Vạn Lý đã quen bị người khác nhìn, cũng không cảm thấy kỳ quái, hứng thú tràn đầy nói: "Cô gái kia như thế nào?"
Này đương nhiên là đang hỏi đối tượng của Ninh Tu.
Nhắc đến người mình thích, Ninh Tu không khỏi có chút ngượng ngùng, cười nói: "Em ấy vẽ rất đẹp, các tác phẩm đầy tính nghệ thuật, tao cảm thấy em ấy hẳn là một người có tính cách ôn nhu, hiền lành."
Người học vẽ quả nhiên khác với người bình thường, điểm để ý thật có chiều sâu, Khang Vạn Lý vốn là muốn hỏi đối phương có xinh đẹp hay không, vừa nghe Ninh Tu nói như vậy lập tức câm nín.
Đúng là thằng này thật sự muốn yêu đương nghiêm túc.
Vì vậy, ngay cả khi mình có tò mò, cũng phải nhịn!
"Ừm... Hai người quen nhau bao lâu rồi?"
"Mới một tháng thôi, em ấy mới đến phòng vẽ, tao với em ấy bình thường không nói chuyện nhiều, chỉ là so với người khác cũng hơn được mấy câu, nhưng đều là trò chuyện về các tác phẩm. Tao thật sự không biết hiện tại tỏ tình có thích hợp không, Điềm Điềm... À, đúng rồi, em ấy tên là Tưởng Điềm."
Đều đã gọi tên thân mật như vậy rồi, còn bảo không nói chuyện nhiều, Khang Vạn Lý nghĩ, bỗng nhiên chóp mũi có cảm giác mát lạnh, một giọt nước mưa rơi xuống trên mặt cậu.
"Trời mưa?"
Mưa dần trở nên lặng hạt hơn, Khang Vạn Lý cấp tốc giơ tay che tóc của mình, cậu vội ra khỏi nhà, không để ý tiết trời ngày hôm nay, nên đương nhiên là không mang ô.
Ninh Tu từ trong túi rút ra một cái ô, khẩn cấp che cho cặp sách cùng giá vẽ tranh, Khang Vạn Lý vội vội vàng vàng tiến đến dưới ô, nhưng nửa người cậu cũng đã bị mưa xối ướt.
"Chỉ có một cái?"
Ninh Tu bất đắc dĩ: "Tao chỉ có một mình, đương nhiên là có mỗi một chiếc rồi!"
Khang Vạn Lý giục: "Đừng nói nữa, mau chạy đi!"
Mưa càng lúc càng lớn, may là bọn họ cách phòng vẽ đã rất gần, giờ phút này chả ai rảnh quan tâm hình tượng của mình, hai người nhanh chóng hướng về phòng vẽ tranh chạy như điên.
Xe dừng lại ở trước cửa tòa nhà, bên ngoài liền đổ xuống cơn mưa to, Từ Đại Kiều vô cùng lo lắng, nhịn không được than thở: "Sao lại khéo như vậy, trên xe có ô không?"
Ngồi trên xe đều là những thiếu gia tiểu thư không dễ chọc, tài xế không biết lời này có phải đang hỏi mình không, phân vân không biết nên làm thế nào.
May là Từ Đại Kiều cũng không có chú ý đến hắn, chỉ đá cậu trai ngồi đối diện đang chơi game, nói: "Em đang nói chuyện với anh đấy."
Từ Phong không buông điện thoại di động, lười biếng ngẩng đầu lên nhìn em gái mình một cái, nói: "Đừng hỏi anh, anh có biết đâu? Xe này không phải ba đưa cho mày sao? Hỏi tài xế đi."
Tài xế vội nói: "Có ô, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng."
Nghe thấy có ô, Từ Đại Kiều rốt cuộc cũng hơi hơi thỏa mãn, nhưng nhìn thấy Từ Phượng không thèm ngẩng đầu lên mà vẫn chơi game, cô liền khó chịu.
"Sao anh vẫn còn chơi, cứ chơi mãi không xong, không nhanh lên chốc lát lại không vào được, hôm nay mà không thấy được hoa khôi trường đó em sẽ không để yên cho anh đâu."
Điện thoại di động của Từ Phượng đột nhiên bị Từ Đại Kiều rút đi, lúc này mới hô một tiếng: "Mày quản anh làm gì, cũng không phải anh muốn đến gặp Tưởng Điềm, mày nhìn lại mày đi, đầu óc toàn nghĩ linh tinh, chắc lại nghe ai nói gì rồi hả? Tưởng Điềm là hoa khôi trường bọn anh, cùng mày có quan hệ chó má gì đâu, tự dưng lại kéo anh với Minh ca đến đây. Mau, trả điện thoại cho anh!"
Từ Đại Kiều bị Từ Phượng rống lên như vậy, nhưng cô không chút sợ hãi, nhưng nghe đến hai chữ "Minh ca", lại không khỏi cẩn thận liếc nhìn Hoa Minh bên cạnh đang chợp mắt.
Hoa Minh đang nghỉ ngơi, đối với cô cùng Từ Phượng chính là mắt điếc tai ngơ.
Chỉ mới liếc mắt một cái thôi, tâm lý Từ Đại Kiều bỗng nhiên tràn ngập oan ức.
Tưởng Điềm đúng thật là không liên quan gì đến cô, nhưng mà lại có liên quan với Hoa Minh.
Từ nhỏ cô đã thích Hoa Minh, nhưng cô cùng Hoa Minh lại không học cùng trường, chỉ có thể từ miệng bạn bè ở trường đó nghe ngóng những chuyện về Hoa Minh, hai ngày trước có người nhìn thấy Hoa Minh cùng với hoa khôi trường đứng chung một chỗ, Từ Đại Kiều làm sao có thể không để ý.
Đây chính là chung một chỗ đó! Lớn như vậy rồi cũng chưa từng nghe nói Hoa Minh ở một mình cùng với con gái!
Vì thế nhân dịp kỳ nghỉ, cô hỏi thăm tung tích Tưởng Điềm, kéo Từ Phượng cùng Hoa Minh đến đây, chính là muốn nhìn hoa khôi trong truyền thuyết có dung mạo ra sao.
Từ Đại Kiều đánh giá thần sắc của Hoa Minh, dù cô có muốn biết thế nào đi chăng nữa, cũng không dám trực tiếp hỏi người này.
Cô biết Hoa Minh đối với mình một chút ý tứ cũng không có, bởi vì nhiều nguyên nhân khác nhau, nên cô có chút sợ Hoa Minh, nhưng tâm tư thiếu nữ vẫn thôi thúc cô đến bên người này.
Ngược lại anh của cô cùng với Hoa Minh là bạn thân từ nhỏ, để ý mặt mũi của Từ Phượng, nên Hoa Minh cũng không cùng cô nảy sinh xung đột, cô hiện tại chỉ muốn biết, Hoa Minh đối với Tưởng Điểm rốt cuộc là có ý gì.
Bởi vì đầu óc cô lại treo lên mây, Từ Phượng nhanh chóng cướp lại điện thoại, trò chơi đã kết thúc, chọc cho Từ thiếu gia chút nữa thì nhảy đổng lên mắng người.
Không nghịch điện thoại nữa, lành làm gáo vỡ làm muôi* nói: "Được rồi được rồi, không chơi nữa, không phải muốn đi nhìn thử Tưởng Điềm sao, bây giờ đi luôn."
(*) Lành làm gáo vỡ làm muôi: Thái độ bất cần, muốn ra sao thì ra; không làm được việc này thì dùng vào việc khác.
Từ Phượng cầm ô muốn đứng dậy, mới vừa động liền bị ngăn cản, một cái chân dài chặn trước mặt hắn, không nói lời nào, nhưng lập tức ngăn lại động tác của Từ Phượng.
Từ Phượng nhìn dọc theo cái chân dài này, Hoa Minh từ từ mở mắt: "Mưa còn chưa dứt."
Thái độ Từ Đại Kiều quay ngoắt 180 độ, trước mặt ca ca với trước mặt hắn như hai người khác nhau, thập phần ngoan ngoãn nói: "Không sao, chúng ta có ô, chỉ mấy bước là tới rồi."
Từ trên xe đến tòa nhà xác thực chỉ có vài bước, nhưng cho dù là vài bước, Hoa Minh nói không đi, là sẽ không đi.
"Giày này tôi mới mua."
Một đôi giày mà thôi, Từ Đại Kiều ước lượng một lúc, cùng lắm là một đến hai nghìn nhân dân tệ (khoảng 3tr4 - 6tr8).
"Không phải là một đôi giày thôi sao, bẩn cũng chẳng có chuyện gì, đôi giày này em nhìn rất quen, hẳn không phải bản limited, bây giờ còn có thể mua được, ngày mai đưa anh một đôi y đúc, anh không cần đau lòng."
Hoa Minh bỗng nhiên nở nụ cười, không biết là cao hứng hay không, một bộ dáng dấp lười biếng đáp: "Không cần, không có tiền trả lại cô."
Từ Đại Kiều vốn muốn nói anh làm sao lại không có tiền chứ, nhưng nhìn thấy nụ cười này, Từ Đại Kiều lập tức đem tất cả những lời muốn nói nuốt vào.
Mọi người đều bảo, hắn từ bề ngoài đến cốt tướng* đều tốt, người đẹp thì có rất nhiều, nhưng cốt tướng tốt lại ít người có được.
(*) Cốt tướng: Cốt cách và diện mạo. Trong nhân tướng học người ta có thể dựa vào cốt tướng đọc vị xem một người có số giàu sang hay không, hoặc đọc vị tính cách...
Không thể nghi ngờ, Hoa Minh là một trong số ít đó.
Hơn thế nữa, chính xác mà nói, hắn thật sự có cốt tướng vô cùng tốt.
Mũi cao, xương gò má cao, hốc mắt thâm thúy.
Hoa Minh có một đôi mắt trông thực lạnh lùng xa cách, tướng mạo như vậy, lúc không cười gọi là khuôn mặt "chán đời", tránh xa người vạn dặm, mang một vẻ đẹp lãnh khốc.
Mà một khi cười rộ lên, liền có mấy phần tà khí từ tận xương tủy, làm người ta cảm thấy hắn không có ý tốt.
Trông thì cũng thật hư hỏng đấy, nhưng mà rất đẹp trai.
Đẹp trai đến nhường này, cô bé nào nhìn mà không động tâm chứ.
Từ Đại Kiều không khỏi ngẩn ra, Từ Phượng thì lại ha ha cười rộ lên: "Không nói anh liền quên mất, Minh ca hiện tại đang rất khó khăn nha, gia đình hắn quản rất nghiêm, tiền tiêu vặt bị hạn chế, hiện tại toàn bộ gia tài đều mang trên chân đó. Cái này gọi là gì nhỉ? Giày mà bẩn là phá sản luôn rồi đó hahaha!
Hoa Minh không tiếp lời, Từ Phượng lại ngồi xuống, hắn xuyên qua cửa kính nhìn ra ngoài, thấy hai nam sinh cao gầy dùng chung một cây dùng chạy vào tòa lầu.
Một người cõng giá vẽ, người còn lại mặc một cái áo màu đỏ thẫm rộng như bao tải.
Từ Phượng cảm thán: "Wow, hóa ra làm nghệ thuật còn có thể trần tục như thế."
Vội vã chạy vào trong tòa lầu, cẳng chân Khang Vạn Lý ướt triệt để, vải vóc vừa ẩm vừa lạnh dính ở trên người thật khó chịu.
Nói mưa là mưa, nói nắng là nắng, thời tiết đúng thật quỷ dị.
Ninh Tu mải che cho giá vẽ, trên người so với Khang Vạn Lý cũng không tốt hơn là bao, hai người vội vàng đến phòng vẽ, cả người đều như gà rớt vào nồi canh.
Lúc này, học sinh trong phòng vẽ đều đã đến đông đủ, thầy giáo cũng có mặt rồi, Ninh Tu mang theo Khang Vạn Lý đến trước cửa, mọi người dồn dập nhìn sang.
Bị ướt thành như vậy, thầy giáo sao còn có thể trách cứ Ninh Tu đến muộn, vội vàng nói: "Nhanh chóng đi thay quần áo khác đi, tuyệt đối đừng để bị cảm."
Nhìn thấy Khang Vạn Lý, thầy giáo nghi hoặc chớp mắt.
Ninh Tu mở miệng giải thích: "Đây là bạn của em, đến tham quan một chút."
"Vậy chút nữa em giới thiệu bạn em với mọi người nhé."
Có người đến phòng vẽ tranh tham quan là chuyện bình thường, bất quá người đẹp mắt như Khang Vạn Lý không nhiều, lúc nhìn đến khuôn mặt Khang Vạn Lý, thầy giáo ngừng lại một chút, sau đó làm như không thấy bộ đồ cậu đang mặc, tiếp tục nói chuyện với Ninh Tu.
"Em sắp xuất ngoại rồi, nhớ chú ý thân thể, còn ngẩn ra đó làm gì, đi nhanh lên, phòng thay đồ không phải có sẵn quần áo của em sao?"
Đúng là có, thế nhưng chỉ có một bộ, Ninh Tu phải thay đồ, mà Khang Vạn Lý cũng vậy.
Vừa nhìn biểu tình Ninh Tu liền biết không đủ quần áo, thầy giáo quay đầu lại hỏi những học sinh khác: "Ai mang quần áo không?"
Bạn học trong phòng vẽ tranh đều đồng ý giúp đỡ, nhưng thật trùng hợp là tất cả học sinh lên lớp hôm nay đều là nữ, không có nam, hỏi một vòng, cuối cùng chỉ có một cái váy ngắn.
Dù sao có vẫn hơn không, thầy giáo buồn cười nói: "Hiện tại không còn gì khác, trước tiên dùng tạm cái váy này đi, còn hơn mặc đồ bị ướt."
Khang Vạn Lý cùng Ninh Tu đứng sau cửa, học sinh trong phòng vẽ chỉ có thể thấy hai bóng người, không thấy rõ mặt mũi. Mặc dù chỉ thấy được bóng người, cũng làm các nữ sinh trong phòng vẽ cười rộ lên.
Nhìn một nam sinh 1m8 mặc váy, rất có ý tứ nha!
Một nữ sinh trong đó hớn hở hét lên: "Cứ thay đi nha! Bọn mình sẽ không trêu cậu đâu!"
"Đúng đúng đúng, không thay sẽ bị cảm đó!"
Đều là người quen, vẻ mặt Ninh Tu vừa ngại ngùng vừa bất đắc dĩ, hắn nhìn vào trong đám người, đối diện với tầm mắt của Tưởng Điềm, hơi sững sờ, lập tức quay đầu dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Khang Vạn Lý.
Khang Vạn Lý bị hắn nhìn có chút hoang mang, rốt cục, biểu tình dần dần cứng ngắc.
Hả?
...
Mé?
Tao mặc???