Trời ạ!! Hắn ta bảo cậu thiểu năng trí tuệ!!
Hắn mới là cái đồ thiểu năng trí tuệ ấy!
Nếu không phải vì muốn đảm bảo an toàn cho bản thân, Khang Vạn Lý đã tháo khẩu trang quăng lên mặt tên biến thái này rồi, khiến cho hắn nhận ra bản thân đã sai đến cỡ nào.
Người lần trước điên cuồng biểu lộ với cậu là hắn ta! Dù hắn ta có quên mất thì mình cậu cũng không quên đâu!
Tâm lý Khang Vạn Lý điên cuồng tức giận, nhưng đến cùng vẫn không dám ló mặt, chỉ có thể thở phì phò nói: "Cậu cứ mạnh miệng đi!"
Hoa Minh khẽ khựng lại, sau đó càng cười to hơn.
Khang Vạn Lý không chịu nổi, tiếng cười của Hoa Minh cứ quanh quẩn sau lưng cậu không tiêu tan, cậu chạy nhanh vài bước, gấp rút quay trở lại lớp 8.
Tiếng cười sau lưng không biết đã biến mất lúc nào, Khang Vạn Lý để sách xuống trên bục giảng, xoa xoa cánh tay than thở: "Biến thái đúng là biến thái, đến cả tiếng cười cũng đáng ghét như vậy."
Vương Khả Tâm vừa vặn cũng để sách xuống, nói: "Cậu nói cái gì? Tiếng cười của ai đáng ghét?"
Khang Vạn Lý nói: "Còn có thể là ai? Hoa Minh đó!"
Khang Vạn Lý thuật miệng đáp, đầu óc Vương Khả Tâm có chút mơ hồ, sao Hoa Minh cười lại đáng ghét chứ? Làm gì có chuyện đó?
Trong trường còn chưa có ai thấy Hoa Minh cười một cách sảng khoái đâu.
Đang mải nghĩ, Hoa Minh được nhắc đến từ cửa tiến vào, sắc mặt nhàn nhạt, giống như mọi người đồn, cảm giác cả người tràn ngập khoảng cách.
Tâm lý Vương Khả Tâm không chịu nổi sức ép, nhìn Hoa Minh càng lúc càng đến gần, cô rụt vai, nhanh chóng đi đến phía sau Khang Vạn Lý.
Thích ngắm trai đẹp là một chuyện, nhưng nếu cô thật sự phải đối mặt với Hoa Minh, thì không thể được.
May mà Hoa Minh cũng không có chú ý tới cô, chỉ nói với Khang Vạn Lý: "Sao lại đi nhanh như vậy? Không phải nói lần sau gặp lại nhất định sẽ cho tôi đẹp mặt sao? Lá gan như vậy sao có thể chứ?"
Vốn Khang Vạn Lý định không để tâm đến hắn, nhưng những lời nói này thực sự không thể không phản ứng, lửa giận trong lòng cậu nổi lên, Khang Vạn Lý nhịn không nổi, nhìn quanh, nhanh chóng xoa tay lên bảng đầy chữ viết, dùng sức cọ lên mặt Hoa Minh.
Hoa Minh không có tránh, hai bên má trắng một mảng.
Khang Vạn Lý cả giận nói: "Sao? Đã đủ đẹp mắt chưa?"
Tim Vương Khả Tâm như muốn nhảy ra ngoài, Khang Vạn Lý có biết bản thân đang làm gì không vậy?
Đối phương là Hoa Minh đấy! Thế mà cậu ấy lại dám chủ động khiêu khích, chẳng lẽ lớp 12 sẽ không thể trải qua một cách dễ chịu sao???
Bầu không khí ngay lập tức hạ xuống như muốn đóng băng, ngoại trừ Vương Khả Tâm, những người khác trong lớp cũng đang nhìn Khang Vạn Lý, mọi người im lặng, ai cũng không lên tiếng.
Chỉ có Hoa Minh giơ tay lên cà cà mặt của mình, ngẫm lại một chút xem Khang Vạn Lý đã làm gì với hắn.
Sau đó, hắn bỗng nhiên hừ cười một tiếng, noi theo Khang Vạn Lý, xoa xoa tay lên bảng.
Hắn ta đang muốn trả đũa mình sao??
Khang Vạn Lý cấp tốc phản ứng, nhìn thấy Hoa Minh đưa tay về phía miệng của cậu.
Tuyệt đối không thể để hắn nhìn thấy mặt, Khang Vạn Lý nhanh chóng đè khẩu trang lại.
Nhưng mà Hoa Minh làm vậy chỉ là giương đông kích tây, một bàn tay hướng thẳng xuống phía dưới, luồn vào trong cổ áo Khang Vạn Lý.
Sau đó, hắn dùng sức mà lau hết phấn lên trên ngực Khang Vạn Lý.
Khang Vạn Lý nhảy dựng lên.
Lúc cậu rít gào, mọi người trong lớp đều cười rộ lên, đến Vương Khả Tâm cũng không nhịn nổi.
Sự tình không có biến thành cãi vã cùng đánh nhau, Vương Khả Tâm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cảm thấy cái nhìn về Hoa Minh có chút thay đổi, cảm thấy tính tình của hắn tựa hồ vẫn rất tốt.
Chỉ có Khang Vạn Lý, như là bị đạp trúng đuôi, điên cuồng tạc mao. ngôn tình hoàn
Aaaaaaaaaaaaa!!!
Cái tên biến thái Hoa Minh này sờ ngực cậu!!!
Ngực cậu bị hắn tấn công!!!
Tên biến thái này đúng là không biết xấu hổ mà!!
Lúc này Từ Phượng cũng bê sách trở lại, hắn đứng cạnh Hoa Minh, cảm giác bầu không khí có chút kỳ quái.
Từ Phượng nói: "Làm sao vậy?"
Hoa Minh hài lòng, tạm thời buông tha cho Khang Vạn Lý, đi về chỗ ngồi.
Từ Phượng một bên truy một bên hỏi: "Này, mặt mày làm sao thế hả? Tâm tình mày hình như cũng khá... Khá tốt?"
Bạn học cùng lớp từ cứng ngắc biến thành náo nhiệt, khúc nhạc đệm vừa rồi cứ thế mà qua đi.
Khang Vạn Lý đối với bóng lưng của Hoa Minh mà phỉ nhổ, trong lòng vẫn còn tức giận vì bóng ma bị sờ ngực.
Hóa ra muốn sống khó khăn đến thế!
Cậu đột nhiên rất muốn về nhà.
Khó chịu một hồi lâu, Khang Vạn Lý hoàn hồn khi nghe thấy Vương Khả gọi mình, cô nói: "Vạn Lý, nhanh, có sơ đồ chỗ ngồi rồi, cô Hứa làm việc nhanh thật đấy!"
Dương Phục trở về từ văn phòng của giáo viên, hắn cầm danh sách chỗ ngồi, nói: "Có danh sách sắp xếp chỗ ngồi rồi, chiều nay không học, sáng mai mọi người sẽ ngồi theo danh sách này."
Chỉ cần là được nghỉ, nửa ngày thôi cũng rất tốt, mọi người trong lớp hò hét vui vẻ, dồn dập ôm lấy cặp sách, đổi chỗ theo danh sách.
Tâm tình Khang Vạn Lý hậm hực đi kiểm tra danh sách, thấy bản thân ngồi ở bàn gần cuối dãy giữa, mà Vương Khả Tâm thì lại ngồi ở hàng đầu.
Vương Khả Tâm không khỏi cảm thán: "Sao duyên phận của chúng ta lại ngắn thế chứ!"
Duyên phận quả nhiên ngắn ngủi, dù sao thì bản thân cậu cũng cao, nhất định sẽ phải ngồi sau, cậu đối với việc phân chia chỗ ngồi không có ý kiến gì, nhưng đến lúc nhìn xuống dưới, sắc mặt Khang Vạn Lý ngay lập tức thay đổi.
Hoa Minh ngồi ngay phía sau cậu! Vậy mà hai người lại là bàn trước bàn sau!
Sao có thể như vậy!
Khang Vạn Lý vội vã nhìn về phía Hoa Minh, Hoa Minh đang ngồi, hai người chạm mắt, hắn nhẹ nhàng giơ tay vẫy vẫy.
Hành động kia bình thường như vậy, nhưng Khang Vạn Lý lại cảm thấy như hắn đang trào phúng cậu.
Không được, tuyệt đối không được!
Dương Phục nói: "Có ai có ý kiến gì không? Nếu có ý kiến..."
Khang Vạn Lý lập tức giơ tay: "Tôi có ý kiến!"
Dương Phục liếc nhìn cậu một cái, nhàn nhạt nói: "Tôi đề nghị cậu nín đi."
Khang Vạn Lý: "..."
Không! Tôi không muốn!
Cậu không muốn ngồi trước biến thái đâu!
Vừa nghĩ đến chuyện mỗi ngày lên lớp đều bị Hoa Minh ngồi ngay sau nhìn chằm chằm, đầu óc Khang Vạn Lý sục sôi!
Dương Phục nhìn cậu nói: "Trước tiên về chỗ đi, cậu như thế này sẽ ảnh hưởng đến người khác đổi chỗ, có việc gì lát sau lại nói."
Lời này ngược lại rất có đạo lý, Khang Vạn Lý chầm chậm chuyển qua vị trí của mình, ngồi xuống liền quay đầu, Hoa Minh kệ cho cậu trừng, nói: "Xem ra là duyên phận."
Khang Vạn Lý khinh thường: "Cái này gọi là trời phạt."
Hoa Minh bật cười: "Ghét tôi như vậy sao? Rốt cuộc tôi đã đắc tội cậu lúc nào thế?"
Khang Vạn Lý rất e sợ biến thái sẽ nhớ lại, vội vàng trả lời: "Tôi sợ cậu ảnh hưởng đến việc học tập của tôi!"
Hoa Minh nói: "Tôi ngồi ở phía sau, cậu không nhìn thấy tôi, sao lại ảnh hưởng đến cậu được?"
Khang Vạn Lý: "Nhỡ... Nhỡ cậu chép bài của tôi thì sao?"
Hoa Minh thẳng thắn: "Trước giờ tôi không làm bài tập."
Khang Vạn Lý rất muốn chửi hắn, không làm bài tập có gì để kiêu ngạo hả? Lúc này Dương Phục trên bục giảng cũng cảm thấy rất hỏi chấm đầy đầu.
Người khác không biết thành tích của Khang Vạn Lý, nhưng hắn biết, vừa nãy ở văn phòng hắn đã cố ý liếc mắt nhìn xem, thành tích của Khang Vạn Lý là hạng nhất từ dưới lên, không, không chỉ trong lớp, là hạng nhất từ dưới lên của toàn trường.
Tĩnh Bác là trường cấp 3 có tỉ lệ nhập học thấp nhất thành phố, sao Khang Vạn Lý lại có dũng khí nói ra câu người khác sẽ làm ảnh hưởng đến việc học tập của cậu ta chứ.
Trên mặt Dương Phục không có biểu cảm gì, nhưng tâm lý đã có chút phục.
Bây giờ còn có người tự tin như vậy trước mặt Tiểu Hoa thật hiếm thấy.
Khang Vạn Lý vẫn đang tranh chấp với biến thái. "Nói lắm thế! Cậu đổi chỗ đi."
Hoa Minh nói: "Cô phân chỗ tôi ở đây mà, sao tôi đổi được."
Thật ra Khang Vạn Lý cảm thấy cậu đổi chỗ khác cũng được, nhưng như vậy có hơi khó chịu, cậu do dự chớp mắt, Từ Phượng ngồi nhìn mà không hiểu sao Hoa Minh lại ôn tồn như vậy, bắt đầu xen mồm vào.
"Mẹ kiếp, mày nhìn lại xem mày đang nói chuyện với ai đi? Muốn đổi chỗ là đổi? Xem thường nhau à? Nếu mày không muốn ngồi gần Minh ca, vậy thì để cho tao! Trừng cái gì mà trừng! Có bản lĩnh thì mày đến đây, chúng ta dùng cách của đàn ông giải quyết vấn đề."
Trong nhóm 3 người, tính khí Từ Phượng tương đối nóng nảy, rất hay gây chuyện, hắn nói như vậy, là đang tỏ rõ muốn đánh nhau.
Trong lớp liền yên tĩnh, tất cả mọi người gần như muốn nín thở, chỉ có Khang Vạn Lý vẫn không sợ hãi chút nào, nói: "Tí nữa đừng có đổi ý đấy."
Từ Phượng: "Tao mà đổi ý thì tao làm chó!"
Khang Vạn Lý quay người, lấy từ trong cặp sách ra đề mà Hứa Phinh mới phát cho khi nãy, lớn giọng nói: "Cậu tới đây!"
Xung quanh yên lặng vài giây.
Vẻ mặt Từ Phượng có chút ngu ngốc.
Hắn còn chưa hiểu tại sao Khang Vạn Lý lại móc đề ra, Hoa Minh bên cạch đã bịt tay kín mặt, cả người co rúm.
Người khác nhìn không hiểu, nhưng Từ Phượng hiểu.
Minh ca đang cười.
Nhưng mà rốt cuộc là cười cái gì?
Ai có thể nói cho hắn biết rốt cuộc là buồn cười chỗ nào không? Buồn cười chỗ nào hả!!
Hoa Minh bỏ tay xuống, thần sắc đã trở lại như thường, hắn ngăn Từ Phượng lại, hỏi Khang Vạn Lý: "Cách giải quyết của đàn ông là làm bài hửm?"
Khang Vạn Lý nghiêm túc nói: "Đúng vậy, không làm bài thì không phải đàn ông!"
Hoa Minh dừng một chút, hắn rất muốn cười, Từ Phượng rốt cuộc cũng hiểu ra, thẹn quá hóa giận mắng. "Đùa tao à! Đầu óc mày có bình thường không vậy?"
Mọi người đang hóng chuyện đều bị biến chuyển bất thình lình làm cho dở khóc dở cười, Khang Vạn Lý vẫn rất kiên trì: "Cậu không thể đấu với tôi đâu."
Từ Phượng: "Tao đấu con mẹ mày!"
Khang Vạn Lý như là bắt được bím tóc của Từ Phượng: "Cậu đổi ý, đồ chó."
Từ Phượng: "Đệt!"
Đừng cản hắn! Hắn muốn đánh chết thằng dở hơi này!
Từ Phượng còn đang muốn chửi, Hoa Minh lại chặn hắn, hứng thú dạt dào nói: "Tôi với cậu thử xem."
Khang Vạn Lý không quá tin tưởng: "Cậu với tôi? Chắc chứ?"
Hoa Minh nói: "Chắc."
Với điểm số của hắn, Khang Vạn Lý cảm thấy như một cái bánh có nhân rơi từ trên trời xuống vậy, vui vẻ nới: "Đây là cậu nói đó, nếu cậu thua, cậu phải đổi chỗ."
Hoa Minh hỏi ngược lại: "Vậy nếu cậu thua thì sao?"
Khang Vạn Lý nói: "Vậy tôi liền đỗi chỗ!"
Không quản thắng thua, đều có thể chạy khỏi chỗ này, Hoa Minh lắc đầu nói: "Không được, nếu cậu thua, hai chúng ta không ai được chuyển chỗ."
Từ Phượng nghe không vô, ai cũng không được chuyển chỗ, nói cách khác dù Minh ca thắng cũng không tốt, vậy thì thi có ý nghĩa gì đâu, Minh ca hăng hái như vậy làm đếch gì!
Khang Vạn Lý làm sao có khả năng sẽ thua, cậu đáp: "Vậy chúng ta thi làm đề, điểm ai cao thì thắng."
Hoa Minh gật đầu, trận đấu liền được lập ra.
Mọi người trong lớp đối với chuyện này tương đối mê man, cứ như vậy ngơ ngác nhìn Khang Vạn Lý ngồi cạnh Hoa Minh.
Hai người đặt giới hạn là 20 phút làm bài.
Hoa Minh thi làm đề với người khác, quả thực chưa từng nghe qua!
Mọi người nhìn nhau, bắt đầu dồn dập suy nghĩ, tuy Hoa Minh rất có tiếng tăm, nhưng thành tích các môn văn hóa của hắn chỉ ở mức trung bình, còn thành tích của học sinh chuyển trường này, mọi người đều không rõ!
Đây là đang muốn mổ xẻ nhau sao?
Trận đấu sắp bắt đầu, Hoa Minh hỏi: "Được mở sách không?"
Khang Vạn Lý đối với chuyện này căn bản không quan tâm, tự tin đáp: "Tùy cậu."
Dương Phục nhìn vẻ mặt tự tin của Khang Vạn Lý mà cảm thấy tâm tình rất phức tạp, bất quá rất nhanh, hắn liền không có thêm hứng thú mà để ý đến Khang Vạn Lý, bởi vì Hoa Minh đang vẫy tay gọi hắn đến.
"Làm sao thế?"
Dương Phục đi tới bên cạnh Hoa Minh, 20 phút tính giờ vừa vặn bắt đầu.
Hoa Minh miễn cưỡng cầm bút lên, chỉ câu thứ nhất, hỏi: "Chọn đáp án nào?"
Dương Phục không chút do dự: "C."
Mọi người trong lớp: "..."
Chờ chút!
Hóa ra mở sách là thế này à!????