Hà Tiên bị lời nói của Ỷ Thanh Lan chọc cho, tức giận đến run người.
Trong lòng cô ta cũng hiểu, ý của cô chính là muốn nói Dương Đổng Triệt có tình cảm với cô, nên mới đồng ý mối hôn sự này.
Mặc dù đêm đó là hắn bị hạ thuốc.
Cũng bởi vì yêu cô, nên hắn mới không muốn ly hôn.
Nhưng mà cô ta vẫn cố chấp không muốn tin vào sự thật này.
Tại sao Dương Đổng Triệt có thể đi yêu một con bé nhà quê, với thân phận thấp hèn như Ỷ Thanh Lan được kia chứ?
Hà Tiên đùng đùng đứng dậy, chạy vội đến chỗ cô, không kiềm chế được sự giận dữ mà gào lên.
- Cô nói dối! Nếu cậu Triệt thật sự không muốn ly hôn với cô. Vậy tại sao cậu ấy lại ngoại tình? Đấy còn không phải là vì cậu ấy, trước giờ chưa từng coi cô là vợ, chẳng qua là vì không muốn cãi lời ông Đông, nên mới chấp nhận kết hôn với cô hay sao?
- Bây giờ, cậu ấy nếu như không muốn ly hôn, âu cũng chỉ vì sợ người ngoài đàm tiếu rằng, cậu ấy ly hôn với cô để cưới tiểu tam mà thôi.
Cô ta từ từ lấy lại bình tĩnh, hai tay khoanh trước ngực, kiêu ngạo nói.
- Phải, tôi yêu cậu Triệt đấy, thì có làm sao? Chúng tôi không có quan hệ huyết thống. Tại sao tôi không được phép yêu cậu ấy?
- Cũng chỉ có tôi mới là người yêu thương cậu ấy thật lòng, còn cái loại giống như cô và Giang Hạ Trúc kia, thì chỉ muốn lên giường với cậu ấy để được đổi đời thôi.
- Còn không phải như thế hay sao?
Ỷ Thanh Lan lần này, hoàn toàn không bị Hà Tiên chọc cho tức giận, phải ra tay tát cô ta một cái giống như lần trước.
Mà ngược lại, còn nở một nụ cười chế giễu cô ta.
- Hôm qua anh ấy đã giải thích với mọi người hết rồi. Anh ấy hoàn toàn không có ngoại tình. Đổng Triệt là do hôm đó uống rượu say, nên mới ngủ lại ở nhà hàng, rồi có thể là bị cô gái kia gài bẫy.
- Có một điều tôi rất chắc chắn, đó là cho dù tôi cùng Đổng Triệt có ly hôn với nhau, thì anh ấy cũng sẽ không bao giờ yêu cô đâu.
Nếu như Dương Đổng Triệt có tình cảm với Hà Tiên, cô có thể chắc chắn rằng hắn, sẽ không bao giờ kết hôn với cô.
- Cô nói cô yêu chồng tôi thật lòng sao? Vậy nếu như anh ấy không phải là Thiếu gia quyền quý.
- Liệu rằng cô có còn muốn đeo bám anh ấy, phá hoại hôn nhân của chúng tôi hay không?
Có thể nói được như vậy, Ỷ Thanh Lan chắc chắn rằng cho dù hắn có là ai, giàu có hay nghèo túng thì cô vẫn sẽ yêu hắn.
Nhưng đấy là chuyện của trước kia, còn bây giờ thì sau tất cả những chuyện mà hắn đã làm với cô, trái tim của cô cũng đã dần nguội lạnh.
- Còn nữa, nếu anh ấy không coi tôi là vợ. Vậy tại sao lần trước, anh ấy lại nói đỡ thay cho tôi trước mặt cô?
Lửa giận sắp được dập tắt trong lòng của Hà Tiên, một lần nữa lại bùng cháy vì lời nói của Ỷ Thanh Lan.
Cô ta tức giận đến mức không thốt lên lời.
- Cô...
Trong nháy mắt, não bộ của cô ta lại loé lên một ý nghĩ độc ác, khiến đôi môi đỏ mọng tức thì cong lên một nụ cười quỷ quyệt.
Hà Tiên đặt hai tay lên tay tựa của chiếc xe lăn, cúi đầu ghé sát vào mặt Ỷ Thanh Lan mà nhỏ giọng nói.
- Cứ cho là cậu Triệt có tình cảm với cô đi. Nhưng nếu như bây giờ, cô đột nhiên biến mất.
- Liệu rằng... cậu ấy có yêu cô mãi mãi được không?
Dứt lời, không đợi cô kịp thẩm thấu hết lời nói của cô ta.
Hà Tiên rất nhanh đứng dậy, đi vòng ra phía sau lưng Ỷ Thanh Lan.
Đặt hai tay lên tay nắm của chiếc xe mà cô đang ngồi, di chuyển cho xe lăn đi về phía cửa phòng.
Bởi vì, không biết cô ta muốn làm gì, cho nên Ỷ Thanh Lan nhất thời vô cùng hoảng loạn.
Định đứng dậy rời khỏi cỗ xe kia, thì lại bị Hà Tiên ấn vai ép ngồi xuống.
Vừa mới té cầu thang, tuy chỉ có một bên chân bị trẹo, nhưng khắp người cũng không tránh khỏi đau nhức.
Sức lực của cô hiện tại quá yếu, khó lòng mà chống lại được sự khống chế của Hà Tiên.
- Cô muốn làm gì?
Cô ta mở cửa phòng rồi đẩy cô ra ngoài, trực tiếp đẩy chiếc xe lăn, hướng về phía bậc cầu thang xuống lầu dưới, lại cúi đầu ghé sát vào tai Ỷ Thanh Lan cười cợt.
- Cô đoán xem?
Loại người giống như Hà Tiên, chuyện gì cô ta cũng dám làm.
Cô bước vào Dương gia từ năm 14 tuổi, sớm đã phải hứng chịu không ít chiêu trò tinh quái của cô ta.
Hiện tại, Ỷ Thanh Lan không đủ kiên nhẫn để ngồi im, chờ xem cô ta tính bày trò gì nữa.
- Hà Tiên, tôi yêu cầu cô đưa tôi quay trở lại phòng ngay.
- Nếu không tôi sẽ la lên cho mọi người biết đấy.
Hà Tiên đối với lời đe dọa của cô hoàn toàn không có một chút sợ hãi.
Ngược lại, cô ta tiếp tục giả làm người tốt.
- Mợ làm sao vậy mợ Lan? Con chỉ muốn đưa mợ xuống dưới sân vườn, hít thở không khí trong lành thôi mà.
- Sao mợ lại tức giận như vậy chứ?
Ý đồ của cô ta chính là đưa Ỷ Thanh Lan đến gần vị trí cầu thang, rồi nhân lúc không có ai sẽ đẩy cô ngã xuống.
Giống như người nào đó đã làm với cô ở Tập đoàn.
Sau đó, bảo với mọi người rằng Ỷ Thanh Lan không cẩn thận nên tự té ngã.
Nhưng xui cho cô ta, khi bánh xe lăn đến trước đầu cầu thang.
Bọn họ lại nhìn thấy Hầu gái dẫn Bác Nghệ Bân lên lầu.
Đã thế còn tới ngay chỗ bọn họ đứng rồi, chỉ kém vài bước chân nữa là bước qua bậc cầu thang.
Hà Tiên căn bản không có cơ hội hãm hại cô nữa.
Lúc trước, Bác Nghệ Bân hay đưa Ỷ Thanh Lan, về biệt thự của nhà họ Dương sau mỗi buổi học.
Nên cũng có gặp Hà Tiên, kè kè bên cạnh Dương Đổng Triệt mấy lần.
Anh ta biết rõ Hà Tiên là loại người như thế nào, nên cũng không có thiện cảm.
Nhìn thấy Ỷ Thanh Lan phải ngồi trên xe lăn.
Bác Nghệ Bân không khỏi xót xa trong lòng.
Anh ta chỉ mới rời khỏi thành phố có mấy ngày.
Tại sao khi trở về, người con gái anh ta yêu lại thành ra như thế này rồi?
- Hai người tính đi đâu vậy?
Bác Nghệ Bân không tin chỉ mới có mấy năm không gặp.
Hà Tiên lại có thể tự nhiên từ ghét, chuyển sang đối xử tốt với Ỷ Thanh Lan được.
Khi nhìn thấy cô ta giúp Ỷ Thanh Lan đẩy xe lăn, anh ta không tránh khỏi thắc mắc mà lên tiếng hỏi.
Nhìn thấy Bác Nghệ Bân xuất hiện cùng Hầu gái, trên tay anh ta còn xách theo mấy bọc đồ.
Ỷ Thanh Lan mừng như bắt được vàng.
Ít nhất, có anh ta ở đây, Hà Tiên sẽ không dám có ý đồ xấu với cô.
- À, em không muốn ra ngoài, chỉ muốn ở trong phòng nghỉ ngơi.
- Không hiểu sao cô cháu gái này của chồng em, lại nằng nặc muốn đưa em xuống lầu dưới.
Cô chỉ cần nói như thế, Bác Nghệ Bân lập tức hiểu ra rằng Hà Tiên có ý đồ xấu với cô.
Anh ta liền nhìn Hà Tiên trách móc.
- Cô ấy đã không thích. Tại sao còn ép cô ấy?
- Tôi...
Không nghe cô ta giải thích, Bác Nghệ Bân ôn nhu nói với Ỷ Thanh Lan.
- Để anh đưa em trở về phòng ngủ nhé?
Nhận được cái gật đầu kèm theo nụ cười của cô, anh ta đưa túi quà cho Hầu gái cầm hộ.
Rồi đi tới trước mặt Hà Tiên, lạnh lùng nói.
- Phiền cô nhường đường!
Dứt lời, không cần biết cô ta có đồng ý hay không.
Bác Nghệ Bân trực tiếp đẩy Hà Tiên qua một bên, cầm lấy tay nắm của xe lăn, quay đầu xe rồi đẩy Ỷ Thanh Lan quay lại phòng ngủ.
Hầu gái thấy thế liền liếc mắt nhìn Hà Tiên một cái, rồi cũng theo đôi nam nữ vào trong phòng.
Bây giờ, bên cảnh Ỷ Thanh Lan có người, cô ta cảm thấy bản thân cũng chẳng thể động đến cô nữa.
Liền hậm hực dậm chân, dậm tay, nhìn mấy người kia khuất sau cánh cửa phòng, rồi bỏ xuống lầu dưới với ý định sẽ đi về.
Hầu gái đặt đồ lên bàn rồi xin phép ra ngoài.
Bác Nghệ Bân ngồi xổm trước mặt cô, bộ dạng lo lắng hỏi han.
- Anh nghe nói em bị té cầu thang. Xin lỗi vì mấy ngày vừa rồi anh có lịch quay ở ngoài thành phố, nên không biết em gặp tai nạn. Vừa về là anh tới thăm em luôn này.
- Sức khỏe của em thế nào? Có còn đau ở đâu không?
Những chuyện xảy ra mấy ngày qua, khiến Ỷ Thanh Lan nhất thời quên đi lời cảnh cáo của Dương Đổng Triệt.
Đó là không được tiếp xúc thân mật với người đàn ông khác.
Nhìn cách Bác Nghệ Bân hỏi dồn dập, cô dĩ nhiên nhận ra được, là anh ta lo lắng cho cô như thế nào, bèn ôn nhu lên tiếng trấn an.
- Em không sao. Chỉ bị thương nhẹ thôi, anh không cần phải lo lắng cho em đâu.
Lúc Hà Tiên ra ngoài để đi về, không ngờ lại bắt gặp Dương Đổng Triệt, vừa lúc bước ra khỏi xe hơi.
Nghĩ đến chuyện Bác Nghệ Bân đang ở bên cạnh Ỷ Thanh Lan, trong đầu cô ta liền tưởng tượng ra cảnh, Dương Đổng Triệt lên lầu đánh ghen.
Khoé môi nhất thời lại cong lên một nụ cười đắc ý, rồi chạy đến bên cạnh hắn.
- Cậu đến thăm mợ Lan sao?
Nhờ người làm trong biệt thự này, mà Hà Tiên biết được cô và hắn tạm ly thân, nên mới hỏi như vậy.
Dương Đổng Triệt khá ngạc nhiên khi nhìn thấy cô ta ở đây.
Nhất thời lại lo lắng, không biết có phải cô ta, lại tới kiếm chuyện với Ỷ Thanh Lan rồi không.
Tuy chẳng vui vẻ gì trước sự xuất hiện của Hà Tiên, nhưng hắn vẫn giữ thái độ lịch sự mà đáp lời.
- Tiên Tiên đến chơi sao?
Cô ta tự nhiên lại xụ mặt, làm ra vẻ ấm ức.
- Con tới thăm mợ Lan, nhưng cái anh bạn tên là Bân của mợ ấy vừa đến, đã liền đuổi con ra khỏi phòng, đã thế còn đóng cửa phòng ngủ của mợ Lan lại.
- Không biết anh ta có chuyện gì muốn nói với mợ Lan, mà phải ra vẻ bí mật như thế.