Trong Đắng Liệu Có Ngọt?

Chương 62: Cuối cùng thì sao?



Hắn giật mình nhìn qua Phó Kiến Đằng.

Anh ta có thể nói được như vậy, chắc chắn anh ta biết chuyện xảy ra, giữa hắn cùng Giang Hạ Trúc đêm qua.

Và điều đó đồng nghĩa với việc, Ỷ Thanh Lan cũng biết đêm qua, hắn qua đêm với người phụ nữ khác bên ngoài.

Và... bộ dạng này của cô chính là vì hắn, chứ không phải do bị Phó Kiến Đằng bắt nạt.

Bởi vì, từ sáng đến giờ Dương Đổng Triệt bận chăm sóc Ỷ Thanh Lan, không hề truy cập vào mạng xã hội.

Cho nên, hắn căn bản không biết bản thân đang bị réo tên, trên khắp các phương tiện truyền thông.

Vì vậy... hắn lại nghĩ rằng do Phó Kiến Đằng cho người theo dõi hắn, nên mới biết được đêm qua hắn ở với ai.

Ngưng trệ vài giây, hắn lại gấp rút nhìn Ỷ Thanh Lan mà giải thích.

- Bà xã, em phải nghe anh nói. Mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu.

- Đêm qua, là do anh uống say nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn với cô ta. Em phải tin anh.

Cô vẫn ngồi im trên giường không nhúc nhích, một giọt nước mắt trong suốt lăn xuống gò má xinh đẹp, nhưng Ỷ Thanh Lan cũng lại chẳng nói gì.

Đúng lúc ấy, vợ chồng Dương Gia Đông lại tự nhiên bước vào, trên tay của Tô Mỹ Lệ còn cầm theo một giỏ trái cây.

Bà ta đặt trái cây lên mặt tủ cạnh đầu giường bệnh, ngồi xuống bên cạnh Ỷ Thanh Lan, tỏ ra lo lắng hỏi han.

- Con bị té cầu thang thế nào? Tại sao không có ai báo cho ba mẹ biết hết vậy?

Bởi vì đám người Lưu Trạch Vĩ tối qua, không có phương thức liên lạc với người nhà của cô.

Gọi điện thoại cho Dương Đổng Triệt thì hắn lại không bắt máy.

Cho nên, vợ chồng Dương Gia Đông mới không biết, chuyện Ỷ Thanh Lan bị tai nạn phải nhập viện.

Chỉ khi đọc được bài báo liên quan đến cô và hắn, vợ chồng Tô Mỹ Lệ mới biết đường mà vội vào thăm.

Dương Gia Đông nhìn cậu con trai, không tránh khỏi giận dữ mà nói.

- Đấy, bây giờ mày còn dám nói mày với con bé kia, không có quan hệ gì với nhau không hả? Mày xem mày có ra cái thể thống gì không?

Kể từ khi thấy vợ chồng Dương Gia Đông bước vào trong phòng, Dương Đổng Triệt liền im lặng không nói gì nữa.

Ngay cả lúc này khi đối mặt với những lời chỉ trích của ba mình, hắn cũng không cãi lại.

Dương Gia Đông bây giờ mới để ý, trong phòng bệnh của Ỷ Thanh Lan có thêm một người đàn ông lạ.

Mà hình như ông ta từng nhìn thấy người này ở đâu rồi thì phải.

Chỉ là nhất thời chưa thể nhớ ra, cho nên đành lên tiếng hỏi.

- Cậu đây là...?

Phó Kiến Đằng đương nhiên biết rõ, người đàn ông trung niên đang đứng trước mặt mình là ai.

Anh ta không ưa Dương Đổng Triệt, không có nghĩa là cũng có ác cảm với ba hắn.

Mà ngược lại, thái độ đối đáp của anh ta lúc này lại rất lễ phép.

- Chào chú! Con là Phó Kiến Đằng, là đồng nghiệp của em Lan.

Nghe anh ta giới thiệu tên, Dương Gia Đông mới chợt ngớ ra.

- Cậu có phải là Diễn viên Phó Kiến Đằng, mà mọi người hay nhắc đến phải không?

Phó Kiến Đằng gật đầu cười.

- Dạ đúng rồi thưa chú!

Dương Gia Đông bật cười khà khà.

- Tôi nghe báo chí đưa tin về cậu khá nhiều. Cậu Phó đúng thật là tuổi trẻ tài cao.

Nói xong lời này, ông ta mới chợt nhớ ra rằng bản thân, đã quên mất mục đích chính của việc đến bệnh viện, liền e ngại nói với Phó Kiến Đằng.

- Ờ... gia đình tôi có chút chuyện riêng cần giải quyết. Không biết cậu Phó có thể để hôm khác, lại đến thăm Thanh Lan hay không?

Người lớn đã đuổi khéo như thế rồi, nếu Phó Kiến Đằng còn mặt dày ở lại, để chuyện này đồn ra ngoài thì thật không hay.

- Vậy... xin phép cô chú, con về trước ạ!

Trước khi bước ra khỏi phòng, anh ta vẫn không quên nói với Ỷ Thanh Lan.

- Tôi về đây. Em ráng nghỉ ngơi nhiều, cho vết thương mau lành lại nhé!

Phó Kiến Đằng mang theo điện thoại của mình rời khỏi.

Ỷ Thanh Lan lúc này mới chậm rãi đặt cốc hồng sâm lên mặt tủ, vươn tay lau sạch nước mắt trên mặt, cố tỏ ra là bản thân đang rất ổn.

- Con xin lỗi! Vừa té cầu thang xong có lẽ đầu con vẫn còn hơi choáng, cho nên cũng quên luôn việc gọi điện báo cho ba mẹ.

- Với lại... con cũng không muốn ba mẹ phải lo lắng.

Không cần hỏi qua ý kiến của Dương Đổng Triệt, Ỷ Thanh Lan tự mình lại quyết định một chuyện.

- Mẹ... ngày mai con xuất viện rồi. Con muốn về nhà mình ở, cho tới khi vết thương ở chân hoàn toàn lành lại, có được không mẹ?

Tô Mỹ Lệ còn chưa kịp lên tiếng, Dương Gia Đông đã trả lời thay.

- Được chứ. Dương gia chính là nhà của con, con muốn về lúc nào cũng được, muốn ở bao lâu thì ở.

- Thằng Triệt nó làm chuyện có lỗi với con, ba cũng chẳng thể nào thay nó xin lỗi con. Thôi thì mọi chuyện ba để con tự mình quyết định.

- Cho dù con với nó có ly hôn, con vẫn sẽ là con gái của ba.

Bây giờ, Dương Đổng Triệt cũng không thể cản được, chuyện cô muốn dọn về biệt thự của nhà họ Dương, sống một thời gian.

Nhưng mà... liệu cô có vì chuyện của hắn với Giang Hạ Trúc, mà ly hôn với hắn không?

Hắn thật sự không muốn ly hôn một chút nào.

[...]

Đêm hôm ấy, Dương Gia Đông về nhà ngủ, còn để Tô Mỹ Lệ ở lại với cô.

Dương Đổng Triệt biết hiện tại, có lẽ Ỷ Thanh Lan đang rất tuyệt vòng vì hắn.

Cho nên, hắn chỉ đành ra ngoài hàng ghế bên ngoài phòng bệnh của cô ngồi, chứ cũng không dám rời khỏi.

Hắn không nghĩ sẽ có một ngày bản thân, lại rơi vào tình cảnh bế tắc như thế này.

Nào là bị vu oan là bán thông tin cho đối thủ, bòn rút công quỹ.

Nào là ngoại tình với nhân viên trong Tập đoàn.

Hắn bây giờ mới cảm thấy bản thân mình thật sự tồi tệ!

Nếu như chiều hôm qua hắn không uống rượu say, tới mức không biết gì.

Thì mọi chuyện đã không đi tới bước đường này rồi.

Ỷ Thanh Lan nằm trên giường bệnh, quay lưng về phía Tô Mỹ Lệ đang ngồi.

Đôi mắt xinh đẹp đỏ hoe, từng dòng nước mắt đắng chát cứ thế đổ xuống gối mềm.

Bây giờ đầu óc của cô hoàn toàn trống rỗng, không biết tiếp theo nên làm gì.

Liệu rằng, sau chuyện này cô có thể cùng Dương Đổng Triệt, tiếp tục cuộc hôn nhân không tình yêu kia hay không?

- Thanh Lan này, đàn ông trên đời này chẳng có mấy người được chung tình đâu con ạ!

- Thằng Triệt ra ngoài đi làm, có nhiều cơ hội tiếp xúc với những cô gái trẻ đẹp, đương nhiên sẽ có lúc không kiềm chế được mà đi quá giới hạn.

Tô Mỹ Lệ biết rõ là cô chưa ngủ, mà sợ rằng cả đêm nay Ỷ Thanh Lan cũng chẳng thể chợp mắt.

Cho nên, mới cố tình nói mấy lời này với cô.

- Nhưng mà con thấy đấy. Mặc dù trước đây Đổng Triệt có thành kiến với con, nhưng nó vẫn chịu cưới và chung sống với con suốt bao nhiêu ngày tháng qua. Có nghĩa là nó cũng có tình cảm với con.

- Chứ nếu như nó vẫn còn ghét bỏ con, thì tại sao sau khi bị ba con mắng vốn, nó vẫn ngồi ở ngoài kia?

Ỷ Thanh Lan những tưởng sau khi biết chuyện Dương Đổng Triệt ngoại tình, mẹ cô sẽ đứng về phía cô.

Nhưng không ngờ bà ta lại đi bênh vực, cậu con rể quý của mình.

- Chuyện nó với con nhỏ nhân viên kia, có thể là do con nhỏ đó thấy nó đẹp trai, nhà giàu, lại tài giỏi, nên cố tình gái bẫy nó.

- Con nên nhìn vào những việc tốt mà nó đã làm cho con, chứ đừng chỉ vì chuyện này mà ly hôn với nó.

- Mẹ dám chắc bỏ nó rồi, con sẽ không tìm được người con trai nào tốt hơn nó nữa đâu.

Nhìn vào những việc tốt mà hắn đã làm cho cô sao?

Trong đầu Ỷ Thanh Lan tự đặt một câu hỏi như vậy, rồi lại tự nở một nụ cười chua chát.

Việc “tốt” mà Dương Đổng Triệt làm cho cô, thì chỉ có thể là khiến cô bị rách cùng đồ, rồi đích thân chăm sóc cô.

Bây giờ, nghĩ lại chuyện trước kia cô còn cảm thấy hạnh phúc, khi được người đàn ông đã ngủ với không biết bao nhiêu cô gái tắm cho mình.

Ỷ Thanh Lan lại tự cảm thấy bản thân mình thật hài hước làm sao.

Cô vì lo sợ mẹ mình sẽ bị ba của Dương Đổng Triệt ghẻ lạnh, nên mới không dám ly hôn với người chồng, còn thua cả súc sinh kia.

Nhưng cuối cùng thì sao?

Mẹ cô chỉ vì sợ bà ta sau này sẽ sống khổ, nên lại đi khuyên nhủ cô rằng hãy cố gắng tiếp tục, sống với người chồng đã phản bội mình.

Ha, bà ta thật là một người mẹ “tốt”!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv