Nghe Phó Kiến Đằng nói, Dương Đổng Triệt như không tin vào tai mình.
Vội vàng cầm điện thoại ra xem, phát hiện hôm nay quả thật là ngày Quốc tế phụ nữ.
Mẹ hắn mất sớm, trước giờ Dương Đổng Triệt cũng chưa yêu ai, tặng quà cho con gái nhân ngày Quốc tế phụ nữ lại càng không có.
Bảo sao hắn không nhớ hôm nay là ngày gì cũng đúng thôi.
Nhìn người đàn ông khác tặng quà cho Ỷ Thanh Lan, trong lòng hắn phải nói là cực kỳ khó chịu.
Tên Phó Kiến Đằng chết tiệt này!
Lại dám mượn cớ hôm nay là ngày của phụ nữ, mà tặng quà cho vợ hắn sao?
Nhìn thấy món quà giá trị được đưa tới trước mặt, Ỷ Thanh Lan vô cùng ngạc nhiên.
Không nghĩ Phó Kiến Đằng lại tặng cho mình, món quà lớn như thế này.
Rồi còn nhớ tới hôm nay là ngày Quốc tế phụ nữ, mà tặng quà cho cô.
Thế nhưng... hiện tại đang đi bên cạnh chồng mình, lại được người đàn ông khác tặng quà.
Ỷ Thanh Lan thật sự bối rối, không biết phải làm sao cho phải.
Bèn quay sang nhìn biểu hiện trên mặt Dương Đổng Triệt trước, rồi mới tuỳ cơ ứng biến.
Phó Kiến Đằng thấy cô quay ra nhìn Dương Đổng Triệt, anh ta lại khéo léo nói.
- Hôm nay là ngày của phái đẹp, tôi không chỉ tặng quà cho Thanh Lan, mà còn tặng quà cho tất cả chị em phụ nữ trong Tập đoàn này.
- Chắc Dương thiếu sẽ không ghen đâu nhỉ?
“Chắc Dương thiếu sẽ không ghen đâu nhỉ?”
Mẹ kiếp! Lại là câu nói này.
Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, lần trước hắn chắc chắn sẽ nói là hắn rất ghen.
Dương Đổng Triệt tinh ý liếc mắt nhìn đến bó hoa, cũng được làm từ tiền đặt trên bàn Lễ tân.
Có thể đúng là Phó Kiến Đằng đã tặng quà, cho tất cả phụ nữ ở trong Tập đoàn này.
Nhưng bó hoa trên bàn của Lễ tân nhỏ hơn, bó hoa mà anh ta tặng cho Ỷ Thanh Lan.
Hơn nữa, bó hoa kia chỉ được làm từ tờ tiền 20 đô la mà thôi.
Chuyện đã đến nước này, hắn không thể nào nuốt lại lời nói.
Chỉ đành một lẫn nữa ngậm bồ hòn làm ngọt, rồi từ từ tìm cách tính sổ với Phó Kiến Đằng sau.
- Cậu Phó tặng quà thì em cứ nhận đi. Không phải nhìn anh thế đâu.
Mặc dù trong lòng vẫn rất bất an, không biết lời này của Dương Đổng Triệt là thật tình hay giả ý.
Nhưng hắn đã nói như vậy, cô cũng không còn cách nào khác, ngoài việc tiếp nhận bó hoa kia.
- Cảm ơn anh vì món quà!
Ỷ Thanh Lan ôm lấy quà thuộc về mình, nói một câu khách sáo với Phó Kiến Đằng.
Xong xuôi, ba người bọn họ cùng đi lên phòng luyện diễn xuất.
Dương Đổng Triệt trông vợ đến khoảng 3 giờ chiều, thì ôm lấy bó hoa đầy tiền nói với Ỷ Thanh Lan.
- Anh có việc phải về trước. Em cứ ở lại luyện kỹ năng diễn xuất đi, tan làm anh cho người tới đón. Bó hoa này anh mang về giúp em.
Dù không biết hắn muốn về sớm để làm gì, nhưng cô vẫn gật đầu đồng ý.
Dương Đổng Triệt ngồi trong xe hơi để Tài xế đưa về, cầm bó hoa trong tay ngắm nghĩa rất lâu.
Hắn biết tại sao mặc dù Phó Kiến Đằng có thể tặng Ỷ Thanh Lan, một bó hoa gồm 999 hoặc 1001 bông làm từ tiền.
Nhưng anh ta lại chỉ tặng cô 30 bông.
Không đúng! Khi cầm bó hoa nhìn kỹ, hắn phát hiện ở giữa bó hoa còn có thêm 3 bông hoa được cắm thụt xuống dưới.
Như vậy, bó hoa này chính xác là có 33 bông, chứ không phải 30 bông như hắn đã tưởng.
33 bông hồng mang ý nghĩa là “tình cảm của người tặng, dành cho đối phương là chân thành”.
Phó Kiến Đằng muốn thông qua bó hoa, nhắn nhủ đến Ỷ Thanh Lan rằng “anh ta yêu cô bằng cả trái tim.”
- Phó Kiến Đằng!
Hắn giận dữ tới mức trên mặt nổi đầy gân xanh, nghiến răng nghiến lợi gầm lên từng từ.
Dương Đổng Triệt nhìn ra ngoài đường phố, qua cánh cửa kính của chiếc siêu xe.
Chợt, hắn nhìn thấy một bà cụ ăn mặc có phần quê mùa, đang bán trái cây ở vệ đường.
Trong đầu đột nhiên lại nảy ra một suy nghĩ, khiến môi mỏng lập tức nhếch lên, nở một nụ cười quỷ quyệt.
- Dừng xe!
Nghe hắn ra lệnh, Tài xế vội vàng phanh gấp.
Bánh xe ma sát với mặt đường có rải asphalt rồi dừng hẳn lại.
Dương Đổng Triệt lại đưa bó hoa về phía Vệ sĩ ngồi ở vị trí ghế phụ mà nói.
- Chụp lại ảnh bó hoa này, rồi làm bó hoa tương tự y như thế này cho tôi.
Đợi Vệ sĩ dùng điện thoại chụp lại ảnh bó hoa, hắn để Tài xế mở cửa cho mình rồi mới bước ra khỏi xe.
Đi tới chỗ người phụ nữ, toàn thân nhễ nhại mồ hôi ở ven đường kia mà nói.
- Tặng bà này!
Người phụ nữ trung niên nghe thấy giọng nói của Dương Đổng Triệt, thì vội vàng ngước mắt lên.
Bà ta vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy bó hoa, được làm hoàn toàn bằng tiền trước mắt, lắp bắp nói.
- Cậu... chắc cậu đùa rồi! Món quà có giá trị như vậy. Sao... sao có thể là tặng cho tôi chứ?
- Tôi không đùa! Đơn giản là thừa tiền, nên tôi muốn làm từ thiện, để tích đức cho con cháu tôi sau này thôi. Nếu bà không lấy thì tôi cho người khác vậy.
Dương Đổng Triệt nói dối không chớp mắt.
Người phụ nữ nhìn thấy hắn đang có ý định bỏ đi, thì vội vàng cầm lấy bó hoa, rối rít cảm ơn.
- Vị Thiếu gia này, cậu thật tốt quá! Trời Phật chắc chắn sẽ phù hộ cho dòng họ nhà cậu, đời đời, kiếp kiếp đều nhận được phước lành!
Hắn không nói gì nữa, lập tức leo lên xe rời khỏi.
[...]
Đến chiều tối, hắn đích thực cho người đi đón Ỷ Thanh Lan về nhà.
Cô vẫn không cảm thấy có điều gì bất thường, cho đến khi mở cửa bước vào trong phòng ngủ.
Cô vẫn nhìn thấy bó hoa mà Phó Kiến Đằng, tặng mình đặt ở trên bàn trang điểm.
Mà không hề hay biết bó hoa đó thực tế, được làm bằng tiền của Dương Đổng Triệt.
Ánh mắt của cô chợt dừng lại, khi nhìn thấy bó hoa rất lớn, được kết thành hình trái tim bởi 77 bông hồng đỏ tươi.
Có điều... vỏ bọc của nó có cái gì đó phát sáng lấp lánh.
Ỷ Thanh Lan tò mò đến gần thêm chút nữa, cô vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy có rất nhiều viên kim cương, được bọc trong túi zip trong suốt.
Bởi vì không đếm nên cô không thể nào phán đoán chính xác, rằng chỗ kia là bao nhiêu viên kim cương, chỉ biết rằng nó rất nhiều.
Trên thực tế, Dương Đổng Triệt đã tạo ra bó hoa kia bằng 999 viên kim cương.
Đến lúc này, Ỷ Thanh Lan vẫn không nghĩ bó hoa kia là dành cho cô.
Lần đi chọn nhẫn cưới, Dương Đổng Triệt còn cố tình mua lắc tay tặng tình nhân.
Lần này cũng rất có thể là như thế.
Nhưng... ý nghĩ đó của cô đã bị đập tan ngay khi hắn bước vào phòng, cầm lấy bó hoa đưa cho cô.
- Quốc tế phụ nữ vui vẻ!