Nghe Phó Kiến Đằng nói, Ỷ Thanh Lan gần như không tin vào tai mình. Sao bây giờ có thể đã gần 12 giờ đêm rồi chứ?
Cô vội vàng cầm điện thoại từ trong túi xách ra, với ý định sẽ tự mình xem giờ.
Nhưng lại phát hiện điện thoại của mình bị sập nguồn.
Không phải chứ?
Sao cứ tới lúc có chuyện, là điện thoại của cô lại không sử dụng được thế này?
- Bây giờ... thật sự đã muộn như vậy rồi sao anh?
Loay hoay một hồi vẫn không thể mở nguồn điện thoại lên, cô quay ra hỏi lại Phó Kiến Đằng.
Với hy vọng sẽ nghe được câu trả lời, khiến cô bớt bất an hơn.
Giờ này Dương Đổng Triệt có thể đã trở về nhà rồi.
Không thấy cô có mặt ở nhà, hắn không biết chừng đang làm loạn lên cũng nên.
Mặc dù có tới 90% Ỷ Thanh Lan chắc chắn lần này trở về, cô tuyệt đối sống không yên với hắn, nhưng cô lại không thể không về.
- Tôi đùa em làm gì chứ?
Phó Kiến Đằng chợt bật cười trước câu hỏi của cô.
Nhưng... anh ta rất nhanh đã phát hiện, biểu cảm lo lắng hiện hữu trên gương mặt nhỏ nhắn, sắc mặt anh ta lập tức trầm xuống.
- Em sao vậy? Có chuyện gì sao?
Cô căn bản còn không nhớ số điện thoại của Dương Đổng Triệt để mà gọi về.
Nhìn ra ngoài đường không thấy có nổi một chiếc xe chạy qua, Ỷ Thanh Lan đành bất lực mà đồng ý để Phó Kiến Đằng đưa về.
Còn về phía Dương Đổng Triệt, sau khi không thương lượng được với đối tác, hắn trở về nhà trong tình trạng mệt mỏi, nhưng người làm lại báo rằng cô chưa về.
Hắn nhận được tin nhắn của Ỷ Thanh Lan từ lúc hơn 19 giờ, nhưng lúc hắn trở về nhà là hơn 21 giờ.
Mà đoạn đường từ Tập đoàn Xuân Loan về biệt thự riêng của hắn, căn bản cũng không quá xa.
Không thể nào đi xe buýt, mà mất tận hai tiếng đồng hồ còn chưa về tới nhà.
Hắn gọi điện cho cô nhưng chỉ nghe thấy giọng nói, của bộ phận chăm sóc khách hàng thông báo, thuê bao của cô tạm thời không liên lạc được.
Dương Đổng Triệt vô cùng lo lắng, liền vội vàng lái xe rời khỏi biệt thự.
Nhưng lúc đến Tập đoàn Xuân Loan, thì chẳng thấy Ỷ Thanh Lan ở đấy.
Khiến lòng hắn càng thêm bất an, sợ cô lành ít dữ nhiều.
Hắn cho một đám Vệ sĩ chia ra đi tìm cô, còn bản thân cũng tự mình trở về biệt thự chính của nhà họ Dương, xem thử cô có về đó hay không.
Bấy giờ là 00 giờ 30 phút, khi xe của Phó Kiến Đằng còn cách nhà riêng của cô và hắn khoảng vài chục mét.
Ỷ Thanh Lan đột ngột kêu Tài xế dừng xe.
Phó Kiến Đằng tuy không hiểu ý của cô, nhưng vẫn ra hiệu cho Tài xế dừng xe lại.
Nhìn thấy cô chủ động mở cửa bước xuống xe, anh ta cũng rời khỏi xe hơi của mình.
Lúc này cô mới cởi áo vest đang khoác trên người trả cho anh ta.
Cô không thể mang chiếc áo này về nhà được, cho nên chỉ đành ngượng ngùng nói.
- Áo này anh mang về giặt giúp em nha. Hôm nay cảm ơn anh rất nhiều!
Dứt lời, không chờ Phó Kiến Đằng kịp nói thêm câu gì, Ỷ Thanh Lan vội vàng chạy về phía biệt thự của Dương Đổng Triệt.
Phó Kiến Đằng bất lực nhìn bóng dáng nhỏ gầy xa dần, đến khi thấy cô bước vào trong nhà an toàn, anh ta mới yên tâm mà lên xe rời khỏi.
- Thiếu Phu nhân, sao hôm nay cô về trễ vậy?
Hầu gái cẩn thận khép cửa cổng lại, rồi theo chân Ỷ Thanh Lan bước vào trong phòng khách, quan tâm mà lên tiếng hỏi han.
- Đổng Triệt... anh ấy về chưa?
Trực tiếp bỏ qua câu hỏi của người giúp việc, cô lại nôn nóng hỏi.
- Thiếu gia về lúc hơn 9 giờ, mà chưa thấy cô về nên đã vô cùng lo lắng. Sau đó, liền ra ngoài rồi ạ!
- Cô thử gọi cho cậu ấy thử xem.
Ỷ Thanh Lan nghe lời Hầu gái, khom người cầm lấy điện thoại bàn trong phòng khách, với ý định gọi cho hắn.
Nhưng chưa kịp gọi thì lại nghe thấy tiếng động cơ quen thuộc, cùng với đó là tiếng còi xe ing ỏi vang lên, bên ngoài biệt thự khiến cô giật mình.
Hầu gái chạy ra mở cửa cho hắn, cô cũng vội vàng tiến ra ngoài sân đón Dương Đổng Triệt.
Hắn bước ra khỏi xe, trên mặt không có biểu cảm gì.
Chỉ nhìn lướt qua Ỷ Thanh Lan một cái, cũng không định nói gì mà trực tiếp bước vào trong nhà.
Cô thấy thế vội vàng đi theo sau lưng hắn, chủ động lên tiếng muốn giải thích.
- Triệt, hôm nay em...!
Lời còn chưa nói hết thì đã bị hắn cắt ngang.
- Đã ăn tối chưa?
Lúc này, Ỷ Thanh Lan mới chợt nhớ ra, là kể từ sau khi tỉnh lại ở nhà của Tán Đình Mặc, cô vội vàng theo Phó Kiến Đằng về lại nội thành.
Hiện tại, căn bản vẫn chưa có gì bỏ vào bụng.
- Dạ chưa. Em xin lỗi! Hôm nay em về muộn là do em bị một người, trong Tập đoàn chụp thuốc mê rồi bắt đi.
Hắn xoay người đứng đối diện với cô, trên môi nở một nụ cười quỷ dị.
- Tôi biết tiếp theo cô muốn nói gì. Cô muốn nói là Phó Kiến Đằng là người đã phát hiện ra cô bị bắt cóc, nên đã kịp thời giải cứu rồi đưa cô về nhà, phải không?
Ỷ Thanh Lan căn bản không biết rằng, vừa rồi về biệt thự Dương gia cũng không tìm được cô.
Dương Đổng Triệt chỉ đành bất lực trở về nhà, với ý định sẽ nghỉ ngơi một chút rồi sẽ tiếp tục đi tìm cô.
Hôm nay, hắn vừa phải ngồi trong phòng làm việc cả ngày, về tới nhà không kịp cơm nước gì đã vội vã đi tìm cô, bảo sao không mệt cho được.
Thế nhưng khi chỉ còn vài chục mét nữa là về đến nhà.
Dương Đổng Triệt lại nhìn thấy Ỷ Thanh Lan cùng Phó Kiến Đằng, cùng nhau bước xuống từ một con xe.
Khiến hắn phải đậu xe cách chỗ bọn họ đứng một đoạn.
Kết quả, lại nhìn thấy cô khoác áo của Phó Kiến Đằng, đã thế còn cười với anh ta nữa.